Tình cảm con người là điều khó nắm bắt nhất. Chúng ta không thể miễn cưỡng buộc trái tim mình yêu hay ghét một người theo lý trí. Có thể người đó rất tốt, rất đáng để yêu thương nhưng chưa chắc trái tim bạn đã nhận ra điều ấy. Mọi lý lẽ trong tình yêu chính là không có lý lẽ gì? Bởi khi yêu, mắt và tai không còn đặt trên đầu.
Tôi và Quang rong ruổi cả buổi chiều trong những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn. Tạm quên đi những nỗi buồn tôi cho phép bản thân mình cười suốt cả ngày hôm nay, Quang đưa tôi về khách sạn rồi cũng vòng xe về nhà thay đồ. Đúng 7 giờ tối anh đến đón tôi như đã hẹn và chúng tôi cùng nhau đến một nhà hàng Trung Hoa ở đường Trần Hưng Đạo, Quận 5.
Buổi tối ở Sài Gòn không khí dịu hẳn so với ban ngày, cái nóng không còn oi bức và quá ngột ngạt như lúc sáng khi chúng tôi ở ngoài đường. Đường phố tấp nập xe cộ qua lại, dường như có một sự chuyển mình sôi động, nhộn nhịp hơn hẳn vào ban đêm.
Tôi mặc một chiếc váy đầm hai dây bó sát người màu vàng, đi đôi guốc cao bảy phân rồi mà mới đứng đến tai Quang. Xem nào, tôi chỉ là một cô gái cao 1,56m nhưng mười ba chàng trai mà tôi quen biết không có chàng trai nào dưới 1,70m. Ngày xưa tôi đã từng nói đùa với Hạnh rằng mình lùn thì nhất định phải chọn người yêu cao, lấy chồng cao để sau này sinh con còn có thể giống bố. Nghĩ lại thật đúng, tôi vẫn chưa hề gặp chàng nào quá thấp cả.
Khi chúng tôi đến nơi, đã nhìn thấy hội bạn Quang ngồi đợi sẵn khoảng bảy, tám người. Họ đang hướng mắt về phía tôi và Quang đợi chờ khiến tôi tự nhiên cảm thấy run run, chân tay luống cuống và hơi đỏ mặt. Rồi bất chợt tôi nhận ra Quang đang đi rất sát mình, một tay anh vòng qua hông và đỡ vào eo tôi, dìu tôi bước lại gần chỗ các bạn của anh. Một cô gái trong nhóm cười niềm nở:
- Anh Quang đến rồi hả? Nhanh dẫn bạn gái vào giới thiệu đi.
Tôi cười cười theo Quang ngồi vào bạn gật đầu chào mọi người. Quang rất tự nhiên giới thiệu tên từng người bạn của anh cho tôi, nói thật thì đến tám người nên tôi nhất thời không kịp nhớ tên hết. Giới thiệu xong anh quay về phía tôi cười rất ngọt ngào:
- Đây là Hạ Vũ, em ấy mới từ Hà Nội bay vào tối hôm qua.
Ngay lập tức đám bạn Quang cười ầm lên hướng mắt về tôi, ai cũng tranh nhau nói trước:
- Hạ Vũ hả? Anh nghe tên em nhiều lần lắm rồi.
- Hạ Vũ, em vào đây chơi đừng để thằng Quang nó dẫn đi lung tung nhé. Nó chẳng biết gì ngoài cắm đầu vào làm việc đâu.
- Không ngờ em gái xinh đẹp thế này. Hèn gì mà chỉ nói chuyện quá điện thoại thôi mà bạn Quang cứ ngơ ngần.
- Em đừng để Quang lừa, nó giả vờ hiền đấy!
…
Bên tai là một loạt những câu nói về tôi và Quang khiến cho tôi vừa xấu hổ vừa khó chịu. Tôi quay lườm Quang, đá chân anh ở dưới gầm bàn như nhắc nhở anh nên bảo các bạn của anh dừng lại. Nhưng Quang chẳng thèm để ý, anh lại nghiêng đầu sát lại thì thầm vào tai tôi kiểu thân mật:
- Em đừng tin, chúng nó toàn trêu chọc vớ vẩn vậy đấy.
Thấy hành động của Quang và tôi, hội bạn anh lại được thể hơn, họ mạnh miệng mà gán ghép anh với tôi như một đôi đang yêu nhau say đắm. Thôi kệ, tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao tôi cũng chỉ gặp họ lần này nên vui vẻ mà cười.
Bữa ăn toàn hải sản, đúng các món tôi khoái khẩu nên tôi thích thú mà tập trung ăn. Thỉnh thoảng Quang lại tự tay bóc cho tôi con tôm hay con cua rồi bỏ sang bát giục tôi ăn. Quả thật Quang đang cứ như đang cố tình hành động rất thân thiết với tôi trước mặt bạn bè anh. Tôi quay sang nói nhỏ:
- Anh đừng có diễn trò nữa. Tự em ăn được rồi. Nhớ tin nhắn của anh đêm qua nhé! Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi… Anh hiểu không?
Nét mặt đang vui vẻ của Quang đột nhiên thu lại, anh không đáp lời tôi mà quay ra với chai bia rót đầy vào cốc của mình và tu một hơi hết sạch. Tôi tròn mắt nhìn anh, một vài người bạn cũng ngạc nhiên nhìn anh. Một người lên tiếng:
- Mày có uống được rượu bia đâu? Sao tự nhiên hôm nay đi cùng người đẹp muốn thể hiện à?
- Ừ! Rót đầy cho tao. Hôm nay tao muốn uống.
- Say thì ai đưa Hạ Vũ về? - Một chị gái lên tiếng.
- Taxi, có rất nhiều taxi mà. Hạ Vũ lớn rồi có phải trẻ con đâu mà sợ bị lạc. - Quang thản nhiên trả lời, mặc ánh mắt khác lạ của mọi người dành ình.
Tôi cũng thấy nóng mặt, mặc kệ Quang, xem như không có chuyện gì tiếp tục ngồi ăn. Một lúc sau tôi nhận được tin nhắn của Lâm Hùng:
“Ha Vu, hom nay di choi duoc nhieu noi chua? Vui khong?”
Tôi nhắn lại: “Di duoc nhieu noi roi, vui lam, gio dang di an voi vai nguoi ban.”
Tin nhắn được gửi đến: “Vui la tot roi. Giu suc khoe.”
Tin nhắn gửi đi: “Cam on Hung. Minh biet roi. Bye. Ranh nhan tin sau.”
Tin nhắn nhận được: “Ok. Bye ban. Chuc buoi toi vui ve.”
Tôi mỉm cười, tắt điện thoại và nhét vào túi xách. Thấy vậy Quang tò mò:
- Ai nhắn tin mà em vui vậy?
- Một cậu bạn ở Hà Nội. - Tôi trả lời thành thật.
- Em nhiều bạn quá đấy. Bạn trai hay bạn gái? - Giọng Quang không vui và có vẻ hơi say.
- Anh say rồi! Đấy là chuyện riêng của em, không có nghĩa vụ phải trả lời anh. - Tôi cau có - Anh còn nói kiểu đấy là em gọi taxi về trước đấy.
- Được…ừm… - Quang ợ lên một tiếng rồi lè nhè - Em về trước đi, anh còn muốn ở lại uống tiếp, xin lỗi đã không đưa em về nhé! Bye bye… - Quang đưa tay lên vẫy vẫy.
Tôi thở hắt ra một hơi. Dù sao nếu không nể mặt bạn anh tôi đã về lâu rồi. Họ là bạn anh họ sẽ đưa anh về đến tận nhà. Tôi chẳng có gì phải lo lắng cả. Tôi đứng dậy, chào mọi người rồi nhanh chân chạy ra cửa vẫy taxi.
Ai ngờ khi cửa xe vừa mở, Quang từ bên trong chạy ra rất nhanh đẩy tôi ngồi vào rồi anh cũng lên xe cùng tôi. Tôi giận dữ và ngạc nhiên:
- Anh làm trò gì vậy? Đi theo em làm gì?
- Anh đưa em về, em nghĩ là anh để em về một mình thật à?
- Anh say rồi. Chú ơi, dừng xe lại cho cháu! - Tôi nói to giọng với chú lái xe.
- Không dừng, đi tiếp đi chú. - Quang nói luôn ngay sau câu nói của tôi.
- Dừng lại!
- Không dừng!
- Dừng lại!
- Không được dừng!
Lần này thì đến chú lái xe cáu:
- Thế rốt cuộc hai cô cậu muốn dừng hay không dừng đây!
- Dừng lại!
- Không dừng!
Cả tôi và Quang cùng đồng thanh nói lớn tiếng rồi quay sang nhìn nhau hằm hè. Rốt cuộc tôi chịu thua Quang và để taxi đưa tôi về khách sạn.
Lúc Quang trả tiền xe tôi nhanh chân xuống trước và chạy vội vào bấm thang máy để lên phòng. Cửa thang máy vẫn chưa mở, tôi sốt ruột sợ Quang lại theo mình nên trong lòng lo lắng.
“Tính tong…”
Tôi chui tọt vào bên trong khi thang máy vừa mở cửa. May quá! Quang chắc không có ý định đưa tôi về phòng nên không đuổi theo. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp vui được mấy giây thì ngay lập tức có hai bàn tay đưa ra chặn cửa để bước vào trong cùng với tôi. Là Quang, anh ấy đuổi kịp và theo tôi đến cùng, lần này tôi giận dữ thật sự:
- Anh bị khùng à? Sao đi theo em lên phòng làm gì?
- Anh đưa em đi đến nơi về đến chốn.
- Lúc nãy ai bảo em không còn là con nít, không phải lo lắng vớ vẩn?
- Chính vì không phải con nít nên mới phải đưa về tận phòng? - Quang nói vớ giọng điệu cợt nhả.
- Được, thì đưa về tận phòng. Nhưng báo trước đừng có mơ mà đặt chân vào trong nhé.
Tôi không thèm chấp Quang, mặt hàm hè khó chịu. Quang theo tôi về đến tận cửa phòng, tôi cau có:
- Được rồi, em an toàn rồi, anh về với các bạn anh đi không họ chờ.
- Anh nói anh về luôn rồi.
- Vậy anh xuống gọi taxi về luôn đi. Tạm biệt nhé.
Quang đột nhiên đẩy tôi sát vào tường, một tay anh chống lên ngang đầu tôi như vây lại, một tay giữ eo tôi lại khiến tôi hốt hoảng:
- Anh… anh định… làm trò gì vậy?
Quang nhìn tôi, nhìn rất chăm chú và không chớp mắt. Hơi thở phả ra toàn mùi bia làm tôi vô cùng khó chịu.
- Hạ Vũ, hình như anh say thật rồi!
Cuối cùng thì Quang cũng thốt nên một câu rồi ngã gục đầu vào vai tôi, cả người anh mềm nhũn và tôi bắt đầu cảm nhận được sức nặng của cơ thể anh. Không phải chứ, sao lại gục vào lúc này? Anh ta say hay là giả vờ say đây? Tôi tức điên người đấm mạnh vào vai Quang gọi anh tỉnh dậy nhưng anh không hề lên tiếng hay nhúc nhích. Khó khăn lắm tôi mới mở được cửa phòng, dìu được Quang vào trong và thả cho anh ta ngã vật ra sàn nhà.
Chuyện gì thế này, một nam một nữ ở trong khách sạn với nhau một đêm, ngày mai cùng nhau đi ra thì có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì. Thật may là ở đây không có người quen, nếu gặp người quen thì tôi biết sẽ ăn nói như thế nào đây?
Kéo tấm ga đệm trải xuống sàn rồi tôi đẩy Quang nằm lên một nửa tấm ga, một nửa thì đắp lên người cho anh. Tháo giày tháo tất cho Quang xong, tôi bật điều hòa rồi lấy quần áo vào nhà tắm thay đồ rồi leo lên giường nằm ngủ.
Tôi không ngủ được, nói đúng hơn là tôi không dám ngủ. Ai mà biết được Quang say thật hay giả, ai mà biết được nửa đêm nhỡ Quang tỉnh nhìn thấy tôi thì sẽ thế nào? Tốt nhất là không được ngủ, đàn ông trưởng thành đều rất nguy hiểm, tôi không nên mất cảnh giác vì chính mình là người đã để Quang ngủ ở đây.
Tôi nhớ cách đây mấy tháng có lần Đỗ Hùng cũng say rượu như thế này. Anh để xe máy lại ở nhà bạn rồi gọi tôi đi taxi đến đón. Đưa anh về nhà thì mới biết chìa khóa xe và chìa khóa nhà cùng một chùm và anh cắm ở xe nên không thể mở cửa. Tôi ra Hà Nội học và ở cùng nhà với anh Khánh, chị Vân. Chẳng hiểu thế nào đúng hôm ấy gia đình anh chị đi vắng nên tôi quyết định đưa Đỗ Hùng về nhà mình mà chẳng đắn đo suy nghĩ.
Đỗ Hùng say thật, anh ấy gần như không còn biết gì cả. Tôi để Đỗ Hùng nằm ở ghế sofa tầng một rồi lên phòng mình ở tầng ba. Nhưng dù sao Đỗ Hùng cũng là bạn trai của tôi, cũng là người đàn ông của tôi nên tôi chẳng có sự đề phòng nào mà làm luôn một giấc rất ngon.
Đến gần sáng tôi lơ mơ tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ, quay sang bên cạnh thì giật mình thấy Đỗ Hùng nằm bên và hét toáng lên. Đỗ Hùng tỉnh giấc, anh hình như đã tỉnh rượu rồi mới lên phòng tôi, lúc này trông anh hoàn toàn tỉnh táo nhe răng cười với tôi:
- Em hét cái gì? Nhìn thấy anh sợ lắm hay sao mà hét?
- Anh, anh mò lên đây lúc nào?
- Lên từ lúc 4 giờ, em ngủ say còn tưởng anh là gối ôm ôm anh chặt cứng ấy chứ.
Nói rồi Đỗ Hùng đưa tay vuốt má tôi, anh cúi người hôn tôi và chúng tôi đón buổi sáng cùng với nhau trong hương vị tình yêu ngây ngất.
Chuyện tôi đưa bạn trai về nhà có thể là chuyện mọi người cho rằng quá dễ dãi và buông thả. Nhưng tôi không nghĩ đến điều ấy. Tôi thực sự rất yêu Đỗ Hùng và trong tưởng tượng viễn cảnh tương lai anh luôn là chú rể của tôi. Tôi chẳng ngại ngần yêu anh, chẳng ngại ngần bên anh và quên hết cả những lời bố mẹ tôi dặn dò.
Đang lơ mơ nhớ lại chuyện với Đỗ Hùng thì tiếng Quang đột nhiên ú ớ vang lên làm tôi giật mình nghiêng đầu xuống chỗ anh đang nằm. Quang xoay người liên tục, miệng lẩm bẩm gọi tên tôi. Có lẽ Quang say thật, anh ấy như đang nằm mơ và cố nói điều gì đó. Tôi xuống giường, nhè nhẹ lần gần ngồi xuống cố nghe cho rõ lời Quang:
- Hạ Vũ, không được à? Không thể chập nhận anh… Chẳng phải em mới nói ra trường sẽ vào đây sống và làm việc sao...
- … Hạ Vũ, chẳng phải vào đây vì chọn anh sao? Hay là em chạy trốn anh ta?
Trời ạ! Cái gì mà Hạ Vũ, Hạ Vũ… Quang cứ lẩm bẩm thế này có muốn ngủ tôi cũng chẳng ngủ được. Tôi đưa tay tát nhẹ vào Quang, thử gọi xem anh có tỉnh dậy được không rồi thì đuổi thẳng cổ về cho đỡ bực mình.
- Này, anh Quang! Tỉnh rượu chưa? Dậy đi, nhanh…
Quang vẫn chẳng có biểu hiện gì là sẽ mở mắt ra, tôi càng cố đánh nhẹ vào mặt Quang càng xoay người liên tục tránh né. Bất ngờ, Quang đưa một tay lên nắm chặt tay tôi, tôi giằng ra, Quang giữ lại, rất chặt… Tôi không làm gì được đành ngồi im để Quang nắm tay mình. Biết thế cứ kệ Quang, xuống đây lay anh dậy làm gì chứ? Giọng Quang nói rất nhỏ, rõ ràng và không hề lè nhè:
- Đừng đi. Ở lại đây được không?
Tôi thở dài lắc đầu. Đây là phòng tôi thuê chứ có phải nhà của Quang đâu mà đừng đi với không được đi. Người nên dậy và đi là anh đấy! Mãi lâu sau khi Quang thoát khỏi cơn mộng mị tôi mới rút tay mình ra được. Buồn ngủ, tôi trèo phắt lên giường và nhắm mắt, quên mất cả chuyện phải đề phòng mà trước đó tôi đã nhớ ra để nhắc nhỏ mình.
Cảm giác có ai đó đang vuốt nhẹ lên mặt mình, tôi từ từ mở mắt và tỉnh giấc. Khuôn mặt Quang phóng đại hiện ra, anh đang đứng cạnh giường và cúi người nhìn tôi với bộ dạng như vừa ngủ dậy. Tôi hoảng hốt ngồi phắt lên, kéo chăn quấn lấy người lắp bắp:
- Anh, anh tỉnh rồi à? Anh làm em, làm em giật mình đấy.
- Em để một người đàn ông vừa mới quen ở đây cả đêm mà vẫn ngủ say nhỉ? - Giọng Quang châm biếm.
- Thôi đi, cái gì mà mới quen. Với lại anh là con trai bạn của bố, em sợ gì… mà anh dám làm gì? - Tôi tỏ vẻ can đảm nhưng tay thì kéo tấm chăn sát hơn vào người.
- Em không sợ thì có vẻ tin được. Nhưng đừng nói anh không dám. - Quang nói rồi từ từ ghé sát mặt vào mặt tôi.
Lại định giở cái trò cưỡng hôn sao? Tôi bị một lần rồi nên tôi biết, nhất định không để môi anh ta chạm vào môi mình được, nếu không sẽ không thể phản kháng lại. Không ngờ Quang không những thích đùa mà còn rất biết cách làm đùa thành thật. Tôi lấy hết sức dùng hai tay đẩy mạnh Quang ra phía sau, đứng phắt dậy và nhảy luôn xuống giường. Tức giận, vô cùng tức giận:
- Này, em không đùa đâu nhé. Em đã để anh ngủ lại đây là tin tưởng anh không làm gì quá đáng, anh mà lại gần em nữa em hét lên đấy… Và, và sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Nhìn thái độ “gây chiến” của tôi Quang bật cười sảng khoái. Anh cầm một chiếc gối trên giường ném nhẹ về phía tôi, giọng điệu tưng tửng:
- Làm gì mà em căng thẳng thế. Anh đã nói là anh sẽ không nhắc đến chuyện tình cảm với em rồi còn gì. Thôi, anh xuống gọi taxi qua nhà hàng lấy xe máy rồi về qua nhà thay đồ. Một giờ nữa hẹn em ở dưới nhé!
Rồi không đợi tôi trả lời. Quang ung dung bước ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa anh còn nháy mắt trêu tôi lần nữa. “Phù…”, tôi thở hắt ra một hơi. Chẳng hiểu Quang đang nghĩ và làm cái gì nữa? Hy vọng là mọi chuyện không đi quá xa.