Có những người tôi tha thiết muốn gặp thì lại không dễ dàng gì gặp được. Có những người chẳng mong chẳng đợi thì lại cứ đột ngột xuất hiện và muốn đảo lộn hết cuộc sống của tôi. Thế mới nói, mọi cuộc gặp gỡ đều có lý do của nó. Chỉ cần chúng ta thay đổi một việc gì đó châm đi vài giây, có thể thay đổi rất nhiều điều ở tương lai phía trước.
Đà Lạt chào đón tôi bằng một buổi sáng trong lành, gió thổi dịu nhẹ và se lạnh. Tôi khoác thêm một chiếc áo mỏng, xuống máy bay và thuê taxi về nhà bác tôi. Bác là anh trai của mẹ và hiện đang là giảng viên dạy trường Đại học Tổng hợp Đà Lạt. Đây cũng không phải lần đầu tiên tới thăm Đà Lạt bởi ngày còn nhỏ tôi đã được cho bố mẹ đến thăm bác hai lần. Đà Lạt vừa thân quen vừa gần gũi trong trí nhớ của tôi.
Xe vòng qua Hồ Xuân Hương rồi leo lên một con dốc nhỏ để vào khu nhà bác Thái, gần sát với nơi giảng dạy của bác. Nhìn đúng địa chỉ, tôi trả tiền taxi và bước xuống xe, vào sân gọi lớn tên hai bác.
- Bác Thái ơi! Bác Duyên ơi! Hai bác có nhà không ạ?
Bác Duyên chạy ra thấy tôi vui mừng lên tiếng:
- Hạ Vũ, cháu mới lên chơi hả? Con Loan đâu sao không đi cùng để một mình cháu đi thế này?
Tôi xách đồ theo bác vào nhà:
- Chị Loan bận chuẩn bị đám cưới, cháu mang thiếp mời lên gửi hai bác hộ chị bác ạ.
- Ủa, vậy hả? Thế cháu định ở lại chơi lâu không rồi về Đà Nẵng dự đám cưới.
- Cháu dự định thứ tư sẽ về Sài Gòn rồi tối thứ năm bay về Đà Nẵng với vợ chồng chị Loan luôn. - Tôi đặt túi đồ xuống sàn nhà và ngồi xuống ghế.
- Được rồi, ở đây chơi mấy ngày thì lát nữa chị Thảo đi học về bác bảo chiều nay và chiều mai chị dẫn cháu đi thăm quan Đà Lạt nha! Bác trai đi dạy trưa mới về, cháu cứ ngồi chơi, bác đi chợ nghe!
Bác chỉ cho tôi một phòng trống để cất đồ và nghỉ ngơi nhưng tôi không cảm thấy mệt. Tôi men theo con đường nhỏ đi ra khu vườn phía sau của nhà bác. Đây là khu vườn ngày bé đến chơi tôi rất thích với đủ loại hoa và rau xanh. Khu vườn có vẻ nhỏ đi vì ở giữa bác tôi đã dựng lên một cái chòi nhỏ. Bên trong có một bộ bàn ghế bằng mây và một chiếc võng nhỏ để nằm nghỉ mát, hóng gió.
Tôi vui mừng chạy lại, ngả mình lên võng và nằm tận hưởng bầu không khí lãng mạn này ở Đà Lạt. Tiết trời se lạnh giữa tháng sáu thật không có gì tả được.
Lần trước cùng Đỗ Hùng lên Tam Đảo du lịch, cũng tiết trời se lạnh giống thế này hai chúng tôi đã nắm tay nhau leo lên tháp truyền hình cao nhất ngắm cảnh. Anh đã hôn tôi giữa cảnh trời đất bao la tươi đẹp ấy, đã khiến tôi cảm thấy mình hạnh phúc và được yêu thương như thế nào. Nhưng mọi chuyện qua rồi, sao tôi cứ lởn vởn nhớ anh ấy đến thế.
Lâm Hùng đột ngột gọi điện, tôi vừa bắt máy cậu ấy đã rối rít hỏi:
- Hạ Vũ, bạn đang ở đâu? Gần đây mình bận mấy kỳ thi nên không gọi điện hỏi thăm và nhắn tin thường xuyên được? Đi chơi vui không? Có ai đưa đi tham quan không hay lại thích tự một mình khám phá? Nhớ cẩn thận nhé, đừng để giống như hôm lên Sapa ngắm tuyết mình lo lắm đấy!
- Gì mà xem mình như trẻ con vậy. Mình đang ở nhà bác mình ở Đà Lạt, mấy ngày nữa về Đà Nẵng và cuối tuần trở lại Hà Nội.
- Ừ, về trước sinh nhật nhé. Tôi và Dũng lên kế hoạch cho sinh nhật của bạn rồi.
- Các ông thì có kế hoạch gì hay ho. Cứ đợi tôi về rồi tính. - Tôi châm chọc Lâm Hùng.
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi cúp máy. Nhắc đến hôm đi Sapa ngắm tuyết, đấy là chuyến du lịch thứ mười mà tôi đi với nhóm bạn của Dũng. Đầu năm 2008 vừa rồi Sapa có một đợt rét đậm và tuyết rơi dày kín các con đường. Nhóm chúng tôi bắt đầu hành trình ngắm tuyết với cái lạnh âm độ.
Từ đầu năm 2008 vì câu nói của bố, tôi và Đỗ Hùng vốn đã có nhiều khúc mắc lại thêm cãi vã nên anh ấy hoàn toàn không quan tâm tôi đi đâu, làm gì, với ai. Đỗ Hùng nói tin tôi nhưng tôi không hiểu đó là tin tưởng hay là thiếu sự quan tâm nữa. Buồn chán, tôi muốn đi đâu đó cho đỡ phải suy nghĩ và đã chọn được điểm đến như ý mình.
Khi lên đến Sapa, mưa tuyết vẫn không ngừng rơi, tuyết rơi trắng xóa bám trên những cành cây, những nóc nhà, dọc đường đi nhìn thật đẹp. Cảnh chỉ được xem trong phim bây giờ xuất hiện trước mắt khiến ai cũng hưng phấn reo lên.
Hội bạn thi nhau chụp ảnh còn tôi thì lại thích đi lang thang một mình ngắm cảnh. Cứ mải miết vừa đi vừa nghĩ đến lúc quay lại không thấy Dũng và nhóm bạn đâu làm tôi lo lắng cực độ. Tôi cố nhớ lại đường cũ men theo sườn núi để đi xuống, không xuất hiện một bóng người để tôi hỏi thăm cho đến khi người đầu tiên tìm thấy tôi là Lâm Hùng. Đáng lẽ ra người vui mừng chạy lại phải là tôi thì ngược lại, vừa nhìn thấy tôi Lâm Hùng chạy đến ôm chầm lấy tôi mà quan tâm:
- Hạ Vũ, tìm được bạn rồi. Có biết là tụi mình lo lắng như thế nào khi không thấy bạn không? Cứ nghĩ là mất tích ấy chứ.
- Mình cũng thế, lo quá! May mà bạn tìm thấy mình. - Tôi mừng rỡ.
- Đi thôi, chúng ta xuống núi không trời tối. - Lâm Hùng rời khỏi tôi và đưa tay ra - Nắm chặt tay mình nhé! Đừng để tuột tay đấy!
Tôi đưa bàn tay được đeo găng len cẩn thận của mình nắm lấy bàn tay đeo găng da của Lâm Hùng. Cậu ấy khẽ siết chặt bàn tay tôi lại, cùng tôi đi xuống núi. Hôm ấy tôi bị Dũng mắng ột trận vì dám tự tiện tách đoàn và dọa lần sau không cho tôi đi theo nữa. Lâm Hùng cười cười và đứng ra bênh tôi ra mặt. Có lần Dũng bất ngờ hỏi tôi:
- Bà có nhận ra là Lâm Hùng nó thích bà hay không?
- Ơ… Cậu ấy có nói gì đâu mà ông lại nói vậy?
- Nó biết bà có người yêu rồi nên nó không dám nói, chứ hành động của nó ai nhìn vào chẳng thấy nó quan tâm đến bà như thế nào.
- Đừng nói bừa… Tôi chỉ xem cậu ấy là bạn giống ông thôi.
- Giống cái gì? Tôi chơi với bà hơn sáu năm rồi đấy. Dám so với thằng bạn chỉ quen hơn một năm hả? - Dũng giở giọng cợt nhả giả vờ trách mắng tôi.
Lên đại học các bạn thân trong nhóm bạn tám người hồi trung học bị giảm đi rất nhiều, mỗi người học mỗi trường lại ở cách xa nhau nên tôi chỉ duy trì thường xuyên với Dũng và Thanh. Thiên và Việt học Đại học Bách Khoa thì thỉnh thoảng tôi mới gặp. Quỳnh và An học đại học ở quê còn Minh thì du học tận Đài Loan.
Hạnh - cô bạn thân cùng xóm hơn một tuổi thì học tận trong Đà Nẵng. Hai người khác tôi cũng khá thân là Thành thì đi du học bên Nhật như đã nói. Hương thì không thi đậu, cô ấy ở nhà quản lý nhà hàng cùng với mẹ.
Tình bạn thời trung học là tình bạn đẹp nhất mà đến bây giờ chúng tôi vẫn duy trì được. Dù sau này có bao nhiều tiền bạc, tôi cũng không mua lại được quãng thời thanh xuân đã trôi qua của mình. Không mua được tiếng cười hồn nhiên giữa bạn bè cùng trang lứa.
Đến trưa bác Thái và chị Thảo về. Bác tôi đi du học bên Nga mấy năm mới về nên lấy vợ muộn, sinh được mình chị Thảo giờ học lớp mười hai, chị kém tôi ba tuổi nhưng là con nhà bác. Hai bác và chị niềm nở hỏi thăm tôi công việc học hành, hỏi thăm sức khỏe của ông bà và bố mẹ tôi ở nhà.
Ăn xong chị Thảo hỏi tôi muốn đi đâu chị dẫn đi nhưng tôi cười trêu chị:
- Chị còn phải đi học thêm. Em lớn thế này rồi mà phải để cô gái chưa tròn mười tám dắt đi à?
- Chà, em nói chuyện vui quá! Sao em biết chị phải đi học thêm?
- Lớp mười hai bận lắm, đừng vì phải dẫn em mà bỏ học không tốt. Em có thể nói với bác gái, chị đừng lo, em cũng muốn tự đi một mình. Có taxi mà, lo gì.
Buổi chiều nắng nhẹ. Trời cao và trong xanh hơn. Tôi đến vườn hoa thành phố đi dạo và say sưa chụp những khóm hoa đang ưỡn mình khoe sắc. Thời tiết đẹp, không gian đẹp mà sao lòng tôi lại buồn quá đỗi. Đây là nơi tôi mơ ước sẽ được đến cùng Đỗ Hùng một lần trong đời. Là nơi tôi muốn cùng anh tận hưởng không gian yên bình và tĩnh lặng. Nhưng hôm nay tôi chỉ có một mình, một mình giữa một thành phố và những gương mặt lạ xa. Cõi lòng như thắt lại nhưng tôi cố kìm nén để nước mắt mình không thể rơi thêm một lần nữa.
Thác Cam Ly nằm gần trung tâm Đà Lạt nên tôi chọn là điểm đến thứ hai. Đây là ngọn thác tuy không cao và hùng vĩ nhưng tôi lại thích vẻ dịu dàng thơ mộng của nó. Tôi bấm máy ảnh ở mọi góc chụp ngọn thác. Hài lòng với những gì mình chụp được, dạo chơi một vòng quanh thác và dừng lại nghỉ chân một lúc rồi ra về.
Trời đã về chiều, ánh mặt trời sắp tắt trông thật cô quạnh. Cảnh vật ở đây cũng nhuốm một màu buồn man mác. Khi về đến nhà tôi nghe có tiếng nói chuyện cười đùa từ trong phòng khách vọng ra. Tháo giày rồi xách ba lô đi vào, tôi thấy bác Thái đang ngồi tiếp chuyện với một người thanh niên quay lưng lại phía tôi. Chị Thảo ngồi bên cạnh mắt dán vào tivi không thèm chớp mắt. Tôi chưa kịp chào mọi người thì bác Thái đã thấy tôi và vẫy tay:
- Hạ Vũ về rồi hả? Mau vào đây ngồi chơi. Thầy Khải cũng là người Hà Nội mới vào đây công tác này.
“Thầy Khải? Cái tên nghe quen quen!”. Tôi lẩm bẩm chưa kịp nhớ ra là ai thì người vừa được giới thiệu quay mặt lại. Chúng tôi đều bất ngờ vì đã nhận ra nhau. Thầy chính là thầy giáo dạy thay môn Tiếng Anh lớp tôi năm thứ ba và tôi cũng vừa mới hoàn thành bài thi cuối kỳ với điểm số tám.
- Thầy! Sao thầy lại ở đây?
- Là em. Hạ Vũ?
Thầy Khải và tôi cùng đồng thanh, cả hai bác nhận ra chúng tôi là người quen thì khá là vui vẻ.
- Thì ra em là thầy của Hạ Vũ ở trường đại học à?
- Dạ, em dạy thay cho cô giáo nghỉ đẻ sáu tháng thôi. Cũng không chính thức là giảng viên ở lớp em ấy.
- Một ngày là thầy, cả đời là thầy. - Bác Thái cười nói.
- Dạ, đúng rồi ạ. Thế nào thì cũng là thầy. - Tôi nhấn mạnh lại câu nói của bác mà chỉ có tôi và Khải hiểu được hàm ý của câu nói này.
Trước kia khi gặp nhau ngoài cổng trường Khải thường bắt tôi gọi bằng anh, tôi ương bướng không chịu gọi nên toàn bị cốc đầu.
- Đã bảo trừ trong lớp ra không gọi tôi là anh. Tôi hơn em có bảy tuổi thôi.
- Dạ thưa thầy!
- Lại thầy. Gọi anh.
- Anh, thưa thầy! - Tôi nhất quyết không gọi.
Khải lại cốc nhẹ lên đầu tôi cái nữa.
- Em thật là bướng bỉnh.
Khải dạy thay nên anh đứng lớp tôi chỉ nửa học kỳ một và hết học kỳ hai năm thứ ba. Ngày đầu tiên đến lớp bọn con Mai, con Khuyên cứ rú lên như sắp gặp thần tượng phim truyền hình với bao lời đồn thổi về thầy giáo đẹp trai, độc thân.
Hiền và tôi đã có người yêu nên hoàn toàn dưng dửng trước sự kiện trọng đại ấy. Sau chuyện với Long, Mai buồn mất một tháng rồi lại vui vẻ trở lại, cứ thấy anh nào đẹp trai là lại giở thói cũ muốn cầm cưa nhưng chưa bao giờ thành công.
Sau hôm nói chuyện thổ lộ rõ với tôi. Tối hôm ấy Long đã nhắn tin luôn cho tôi với dòng chữ: “Hạ Vũ, mình nghĩ mình yêu bạn mất rồi!”
Tôi lo lắng nhắn tin lại: “Mình không nghĩ đến chuyện yêu đương lúc này. Nếu không có Mai thì mình còn không biết bạn là ai?”
“Nhưng từ lần đầu va vào bạn, mình đã biết là mình sẽ thích bạn rồi. Ngày mai mình sẽ nói rõ với Mai.”
“Bạn không yêu Mai thì cũng đừng có lôi mình vào, mình không muốn tình bạn của bọn mình bị ảnh hưởng. Bye!”
Tôi bực mình tắt điện thoại nhưng trong lòng rất lo lắng không biết ngày mai Long sẽ nói gì. Đúng như đã nói, Long tìm gặp Mai ngay cửa lớp và nói chuyện. Trước khi rời đi Long nhìn tôi với ánh mắt buồn buồn. Mai thì bước vào ủ rũ, đau khổ nhìn tôi khiến tim tôi đập thình thịch như người mắc lỗi. Vớ vẩn, tôi có làm gì sai đâu. Long thích ai tôi đâu có kiểm soát được. Làm ơn đừng nổi điên Mai nhé!
Mai gục mặt xuống bàn, tôi tưởng nó khóc vội hỏi:
- Sao thế, cậu ta nói gì mà buồn vậy?
- Cậu ta nói không yêu tao và đang yêu đơn phương người khác. Còn nói tao rõ ràng chỉ thích chinh phục chứ không phải thích thú gì cậu ấy. Hừm… Thực ra thì hồi cấp ba tao cũng có hay đùa cợt trêu chọc mấy anh đẹp trai, nhưng với cậu ta… Tao nghĩ tao thích thật mà. Cậu ta còn nói… dù người kia không đáp lại nhưng vẫn theo đuổi đến cùng. Trời! Đứa con gái nào ngu ngốc từ chối Long vậy?
Vừa nói Mai lại vừa đập đầu xuống bàn cái rụp. Chuyện đến tai Hiền và Khuyên thế là Mai bị hai đứa nó sạc ột bài. Cần gì hoa đã có chủ! Cỏ non thiếu gì mà phải ăn cỏ úa! Cần gì phải đau khổ vì người không yêu mình… Đủ các thể loại tâm lý hai nàng ấy cóp được từ trên mạng đều nhét vào đầu Mai. Tôi thở dài, giá ngày xưa tôi cũng lên mạng nghiên cứu cái kiểu bác sĩ tâm lý này thì đã không đau khổ vì Việt lâu như vậy.
Chỉ có điều tôi chẳng thể mở lòng với Long. Cậu ấy theo đuổi tôi bằng cách nhắn tin, gọi điện hẹn gặp một thời gian không được đành bỏ cuộc. Hết học kỳ hai Long bỏ học để ôn thi kiến trúc. Đấy mới là trường cậu ấy mơ ước. Bức tranh Long vẽ tôi, tôi vẫn còn giữ. Chỉ có điều từ cái hôm cuối cùng gặp cậu ấy ở cổng trường và hét vào mặt cậu ấy rằng tôi không yêu bạn, một chút cũng không thì tôi không gặp lại Long nữa. Bí mật này tôi vẫn giữ lại cho riêng mình không nói ra cùng ai.
Tiếng Khải vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
- Hạ Vũ, nghĩ gì mà ngồi đần người ra thế kia?
- Dạ, em… em đang nghĩ xem thầy làm gì ở Đà Lạt này mà trùng hợp thế. - Tôi bịa ra một lý do.
- Bố tôi là bạn thầy Thái bên Nga. Tôi vào trường Tổng hợp công tác một tuần tiện ghé thăm thầy.
- À, vậy thầy ngồi chơi nhé! Em vào bếp giúp bác Duyên nấu cơm.
Tôi xin phép đứng dậy rồi vào bếp giúp bác gái. Khải ở lại ăn cơm tối cùng chúng tôi. Đến khi Khải xin phép đứng dậy ra về thì bác Duyên lại bảo tôi tiễn anh, hai người cùng ở Hà Nội chắc có nhiều chuyện để nói.
Khi chỉ còn hai người, Khải thay đổi luôn cách xưng hô:
- Anh rất bất ngờ. Em đi du lịch một mình à? Bạn trai đâu mà để em lang thang thế này không sợ mất?
- Em thích đi thì đi ai quản. Thầy quan tâm làm gì?
- Em biết anh lúc nào cũng quan tâm đến em? - Khải dừng lại vài giây. - Như một người em gái.
- Dạ biết! Thầy quan tâm đến em quá nên các bạn gái tưởng em quyến rũ thầy và khiến em thành tâm điểm của sự chú ý đấy. Đến điểm số môn Tiếng Anh của em cũng bị đem ra bàn tán.
- Thực lực thế nào em nhận được thế ấy. Em cũng sợ lời dèm pha à?
- Tất nhiên em không sợ. Nếu sợ em đã chẳng dám nói chuyện với thầy.
- Lại thầy! Anh không dạy em nữa. Gọi anh đi!
- Thầy không nghe bác Thái nói à: Một ngày là thầy, cả đời là thầy. - Tôi lè lưỡi trêu chọc.
- Anh không muốn cả đời làm thầy em! - Khải nhún vai. - Anh muốn vị trí khác.
- Anh trai em á? Đừng có mơ. Em không thích anh trai!
- Chẳng nhẽ em thích tôi là bạn trai hay là người yêu của em?
- Ấy, đừng đùa thầy ơi! Đơn giản là thầy thôi! Sao lúc nào thầy cũng thích chọc em nổi điên nhỉ? Gần đây em không có tâm trạng đâu. Tạm biệt thầy nhé!
Tôi đẩy Khải ra khỏi cánh cổng sắt rồi đóng lại, chạy biến vào nhà. Tôi chỉ muốn trốn đi để được một mình yên tĩnh suy nghĩ. Sao đi đâu cũng gặp phải mấy người cứ thích đùa cợt hoặc có tình ý gì với tôi thế này?
Đà Lạt bắt đầu chuyển mình về đêm. Không khí lạnh tràn xuống khiến tôi co rúm người cuộn tròn vào chăn. Một tuần rồi tôi không sờ vào cuốn nhật ký. Hai tuần rồi tôi không viết gì vào trong đó. Bốn năm rồi tôi dừng sáng tác thơ và truyện. Tâm hồn tôi đang ngày một chai sạn và lạnh giá. Tôi cần lắm một bờ vai, một vòng tay có thể sưởi ấm ình lúc này. Tôi sẽ phải quên Đỗ Hùng thật sao? Quên sao lại khó khăn đến thế!