Điều đau đớn nhất sau khi chia tay là những ký ức về những tháng ngày hạnh phúc cứ theo đuổi và dày vò trái tim tôi thổn thức. Người ta có thể khóc vì những vết thương lòng, cũng có thể khóc khi phải chịu đựng mỗi nỗi đau quá lớn… Nhưng còn tôi, tôi khóc vì mình đã từng được yêu, khóc vì mình đã từng có biết bao niềm vui và khóc vì vẫn còn yêu người yêu cũ.
Tôi gặp Đỗ Hùng vào một ngày đặc biệt, đó là ngày Valentine – 14/02/2006. Năm đó tôi đang là sinh viên năm thứ nhất. Trong khi bạn bè háo hứng lên kế hoạch đi chơi trong ngày lễ tình yêu thì tôi lại ở nhà, gấp bìa mẫu hộp thuốc cho anh Khánh.
Anh Khánh là một ông chủ lớn chuyên kinh doanh các mặt hàng dược phẩm. Công ty nhập nguyên liệu từ nước ngoài về ký hợp đồng với các công ty Dược ở các tỉnh để sản xuất thuốc.
Ngôi nhà tôi đang ở 50m2 gồm có bốn tầng. Tầng một anh tôi dùng làm văn phòng. Tầng hai toàn bộ là kho thuốc. Tầng ba là một phòng được chia đôi vách ngăn dành cho nhân viên phiên dịch và Giám đốc làm việc. Phòng của tôi cũng nằm trền tầng ba. Tầng bốn là phòng riêng của anh chị tôi và bếp nấu ăn cùng phòng giặt, sân phơi. Ngôi nhà vừa là công ty vừa là nhà riêng của anh chị nên khi tôi ở chung thì được một dành ột phòng. Anh chị tôi là rất trẻ trung và hiện đại nên việc sống chung không có gì khó khăn. Bé An con trai của anh chị năm nay tròn hai tuổi và rất quấn quýt với tôi.
Vừa gấp hộp thuốc tôi vừa nghe thấy anh Khánh hỏi chị Vân:
- Em hẹn Hùng bao giờ đến nhận việc? Gần đây có một số đơn hàng anh cần phiên dịch gấp mà chưa xem qua được.
- Cậu ấy hẹn hai giờ chiều, cũng sắp qua rồi đấy!
Anh Luân, một người phụ trách mảng kinh doanh ngồi gần lên tiếng:
- Cậu này nghe nói là con cháu của sếp lớn một công ty dược, chán làm ăn bên ngoài muốn ổn định nên mới được giới thiệu vào đây.
- Em còn nghe nói độc thân, lãng tử lắm đấy! Hôm nọ phỏng vấn trông thế nào hả chị Vân? – Chị Nhung làm kế toán lên tiếng.
- Ừ, chưa vợ, còn người yêu thì chị chịu. - Chị Vân cười nói. – Mà công ty mình có sáu nữ, lập gia đình hết rồi. Định ngoại tình à?
- Ấy, đâu phải công ty mình. – Luân cười lớn liếc nhìn tôi. – Còn cô bé Hạ Vũ kia kìa, cẩn thận nhé! Em là em họ Giám đốc, đừng để mình dễ bị dụ dỗ.
Tôi lừ mắt nhìn Luân tỏ vẻ bực mình:
- Lôi em vào làm gì? Em chỉ lo học thôi. Có đẹp trai hay lãng tử gì em không quan tâm. Anh thấy từ hồi ra Hà Nội học em dẫn bạn trai nào về chưa?
- Đùa thôi mà! Em căng thẳng làm gì? Biết đâu đấy!
- Em xin các anh chị, đừng đùa em như thế. – Tôi chép miệng. – Đùa nữa là em không ngồi dán hộp với các anh chị nữa đâu.
Mọi người cười ồ lên vui vẻ. Lúc ấy đúng là tôi không thể ngờ được duyện phận của mình bắt đầu từ ngày đặc biệt ấy.
Khi tôi đang ngồi say sưa với đống vỏ hộp, dao kéo và keo dính thì nghe thấy có tiếng xe máy dừng trước cửa công ty. Một chàng trai mặc quần âu, áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng sơ vin gọn gàng bước vào. Tôi liếc nhìn anh ta và chẳng có gì ấn tượng lại tiếp tục công việc của mình. Chàng trai ấy cũng không thấy tôi, chẳng liếc mắt lấy một cái.
- Đỗ Hùng hả? Vào đây! Anh chị đợi cậu mãi. Hôm nay ngày đầu đến nhận việc nhưng có thể làm muộn giờ được không? Anh cần dịch gấp các bản hợp đồng! – Anh Khánh lên tiếng hỏi.
- Dạ được. Hôm nay em cũng không bận gì. – Đỗ Hùng đáp.
Thì ra đây là Đỗ Hùng mà mọi người vừa nhắc đến, tôi tò mò ngẩng lên quan sát anh ta một lần nữa. Mặt mũi cũng bình thường thôi, nhưng rất cao, gầy và đeo kính cận. Lúc bấy giờ Đỗ Hùng mới nhìn lại tôi, có lẽ thấy tôi còn khá trẻ mà đã đi làm nên hơi bất ngờ, có chút chút giật mình rồi rất nhanh đưa mắt đi chỗ khác.
- Cậu lên tầng ba, phòng làm việc của anh với cậu rồi ta trao đổi nhé!
Anh Khánh vừa nói vừa cùng Đỗ Hùng bước qua chỗ tôi ngồi để lên tầng ba làm việc. Tối hôm đó chị Vân đi chợ mua khá nhiều đồ ăn và tôi là người vào bếp nấu nướng. Ở cùng anh chị tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ nấu cơm mà thôi. Quần áo có máy giặt, bát ăn xong có máy rửa bát. Anh tôi có tiền lại cực kỳ chiều vợ nên một tuần ba ngày thuê giúp việc theo giờ lau chùi toàn bộ nhà cửa, bàn ghế ở công ty .
Chị Vân là con gái Hà Nội, từ bé được sống sung túc nên việc bếp núc và việc nhà chị có phần không được giỏi cho lắm nên anh tôi không ép vợ làm việc. Tôi nghĩ đó cũng là điều bình thường, anh chị tôi có tiền thì muốn gì chẳng được. Lấy được người chồng yêu mình hết mực như vậy còn gì bằng.
Dọn cơm xong thì anh Khánh và Đỗ Hùng cũng lên tầng bốn ăn cơm cùng. Có lẽ hai người làm việc muộn nên anh tôi giữ nhân viên ở lại ăn cơm là lần đầu. Bé An bám riết lấy tôi, đòi ngồi bên cạnh để tôi xúc cơm cho bé ăn còn anh chị tôi và Đỗ Hùng nói chuyện tôi không để ý lắm. Bé An ăn xong thì tụt xuống chạy quanh bếp chơi lúc ấy tôi mới bắt đầu cầm đũa.
- Hôm nay em không đi đâu chơi à? Chẳng lẽ chưa có bạn trai thật? – Chị Vân đột nhiên hỏi làm tôi giật mình.
- Sao ai cũng nghĩ phải đi chơi ngày này ạ! Có người yêu em cũng chẳng thích đi chứ nói gì đến chưa có. – Tôi buột miệng đáp rồi tiếp tục ăn cơm.
Anh chị tôi cười xuề xòa quay sang Đỗ Hùng:
- Quên, chưa giới thiệu. Đây là Hạ Vũ con cô út nhà anh, sinh viên năm thứ nhất trường Báo chí. Hai em cùng quê đấy!
Đỗ Hùng nhìn tôi gật đầu chào, tôi cũng nhìn anh gật đầu chào lại.
- Nhà em ở chỗ nào trong thành phố. – Đỗ Hùng hỏi.
- Dạ, ở gần bệnh viện Đa khoa Tỉnh. – Tôi trả lời.
- Vậy cách nhà anh không xa lắm, gần ba cây số thôi. Đồng hương rồi.
- Dạ! – Tôi đáp ngắn gọn và tiếp tục cắm mặt vào bát cơm.
Chúng tôi dường như chẳng có ấn tượng gì về nhau. Thậm chí sau đó tôi còn rất ghét cái thói lạnh lùng, ra vẻ trí thức của Đỗ Hùng mỗi khi gặp mặt ở cửa tầng ba.
Đỗ Hùng làm cho anh tôi được một tháng chúng tôi cũng chỉ nói chuyện với nhau dăm ba câu lấy lệ. Vì phòng tôi trên tầng ba nên đi học về ăn trưa xong là tôi chui tọt vào phòng đóng cửa ngủ, nghe nhạc, lướt web hoặc đọc qua bài vở. Năm đầu chưa có xe máy, lại chân ướt chân ráo không thạo đường xá nên tôi cũng chưa tính đến việc đi làm thêm. Bố mẹ tôi cho đủ tiền tiêu thậm chí còn dư giả nhưng tôi không thích ngồi ỳ một chỗ suốt bốn năm đại học nên luôn nung nấu ý định đi làm tự kiếm ít tiền.
Cái ngày mà Đỗ Hùng và tôi chính thức có một chuỗi nói chuyện khá dài đó là vào cuối tháng ba, hôm ấy tôi đang cầm trên tay một sợi dây chuyền gắn đá lấp lánh hý hửng chạy xuống tầng một khoe chị Nhung với chị Vân thì Đỗ Hùng cũng vừa mở cửa ôm chồng tài liệu đi ra. Không hiểu lơ ngơ thế nào tôi va vào anh, sợi dây vướng vào một cái móc trên chồng tài liệu của Đỗ Hùng và bị kéo đứt ra làm đôi. Tôi hốt hoảng nhặt nhưng viên đá đủ màu rơi ra:
- Thôi chết rồi, rơi hết đá mất rồi.
Đỗ Hùng vội vàng đặt chồng tài liệu xuống, cúi người giúp tôi.
- Anh xin lỗi. Tại anh mà sợi dây của em hỏng rồi.
- Chắc tại em chạy vội. – Tôi nói nhưng trong lòng hơi hậm hực, không ngẩng mặt lên cứ thế mà cúi người nhặt những viên đá bị rơi ra.
- Thế này đi. Tối nay anh sẽ chở em đi xâu lại chuỗi khác được không?
- Thật hả? – Mắt tôi sáng lên, đây là sợi dây tôi thích nhất lại vừa mới mua được nên không thể để hư phí như vậy. – Nhưng mà em không biết chỗ xâu vòng.
- Ở Hàng Ngang, Hàng Đào, anh sẽ chở em lên đấy có cửa hàng lớn, em thích xâu lại hay mua cái khác đều được. – Đỗ Hùng nói rất nghiêm túc.
Tôi chẳng ngại gì mà không nhận lời. Lúc đó tôi với anh hoàn toàn là hai người hoàn toàn không có cảm tình gì với nhau thế nhưng sau buổi tối hôm ấy, Đỗ Hùng đưa tôi đi làm lại chiếc vòng cổ rồi tự nhiên lại mời tôi đi ăn kem dừa ở gần hồ tây. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên tầng ba của một quán kem nhìn ra phía hồ lộng gió.
Tóc tôi hai gần hai năm không cắt đã khá dài, khi nhập học tôi đã nhuộm đen lại và trông giống như một cô gái quê mùa mới mái tóc vừa dày vừa đen đó. Gió thổi làm tóc tôi bay nhè nhẹ, vài sợi bay qua bay lại trước mặt khiến tôi phải liên tục dùng tay để vuốt tóc ra phía sau. Tôi thò tay vào túi định bụng lấy vòng chun ra buộc lại cho gọn vừa lúc ngẩng mặt lên thấy Đỗ Hùng nhìn mình cười cười:
- Tóc em đẹp thật đấy! Đừng buộc có được không?
Tôi hơi bất ngờ vì lời đề nghị của Đỗ Hùng nhưng rồi chẳng hiểu sao lại nghe theo.
- Được. Dù sao em cũng mới gội đầu tóc chưa khô hẳn. Sao anh không chở em về luôn, mất công đưa em đi rồi còn tốn tiền kem làm gì? – Tôi hỏi vẻ khách sáo.
- Thì em là em họ anh Khánh, anh lấy lòng em chút ít. – Đỗ Hùng cười mỉm, môi anh khẽ nhếch lên. – Đùa thôi, anh nghĩ là chúng ta biết nhau đã lâu mà chưa có cơ hội nói chuyện nhiều nên tiện thể đưa em ra đây hóng gió.
- Chẳng lẽ anh muốn biết về em nhiều hơn. Để làm gì?
- Để làm bạn. Vậy thôi!
- Anh hơn em mấy tuổi?
- Bảy tuổi.
- Thế làm bạn sao được, làm anh em. – Tôi phá lên cười.
Sau này khi nói về buổi gặp hôm đó, cả hai chúng tôi đều thú nhận đã bị đối phương làm ất ăn mất ngủ và nghĩ nhiều về nhau.
Tình cảm của tôi với Đỗ Hùng không phải tình yêu sét đánh, cũng không phải là kiểu tình cảm phải tìm hiểu về nhau khá lâu mới đi đến kết quả. Sau một tháng rưỡi quen biết nhau như mọi người thì từ buổi tối hôm ấy có một sự chuyển biến.
Đỗ Hùng xin số điện thoại của tôi. Chúng tôi dù gặp nhau ở công ty nhưng ít khi thể hiện ra mặt. Chỉ khi tôi vào phòng hoặc khi anh về nhà thì những tin nhắn liên tục được gửi đến. Tôi cũng không hiểu mình nữa, mỗi ngày tôi chờ đợi được nhìn thấy anh, chờ đợi những tin nhắn của anh nhưng khi gặp nhau thì tôi ú ớ chẳng nói được câu nào.
Vậy đấy, tình yêu sẽ đến vào lúc bạn không ngờ đến. Là người ấy và không là ai khác. Tại sao cũng với trái tim tổn thương này, tôi không dám mở ra với Đức, với Long hay với Hưng? Tại sao cũng trái tim này tôi nghĩ mình không thể yêu lần nữa? Tại sao với trái tim này, chỉ là Đỗ Hùng, duy nhất là Đỗ Hùng khiến nó nhảy lên loạn xạ, sai nhịp.
Sau khi thổ lộ tình yêu với tôi, chúng tôi đã bắt đầu mối quan hệ bí mật này mà anh chị tôi và không ai trong công ty biết được. Tôi nói dối anh chị đăng ký lớp học thêm Tiếng Anh buổi tối nhưng lại không đến trung tâm học. Đỗ Hùng chở tôi đến phòng trọ của anh, đó là một căn phòng trên tầng hai chung với chủ nhà – mẹ của bạn học đại học với anh và đích thân anh dạy tôi học.
Chúng tôi đã có những ngày tháng rất vui vẻ và hạnh phúc. Anh quan tâm đến tôi rất mực dịu dàng. Anh thích chải tóc cho tôi sau mỗi buổi học, thích luồn tay vào tóc và hôn tôi. Chúng tôi cùng ngồi ôm nhau trên ban công nghe nhạc, cùng nhau hát một bài hát mà cả hai cùng thích…
Tình yêu cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế, trái tim tôi một lần nữa hồi sinh. Tôi cảm giác đắm chìm trong mật ngọt của hạnh phúc, say sưa tận hưởng và quên hết mọi thứ xung quanh.
Sinh nhật năm tôi mười chín tuổi, qua một tháng yêu nhau Đỗ Hùng tặng tôi một lọ nước hoa của Pháp. Chúng tôi đi ăn rồi về nhà trọ của anh ngồi ôm nhau nghe nhạc. Đỗ Hùng chợt hỏi:
- Anh là người yêu thứ mấy của em?
“Thứ mấy?”, đầu óc tôi lùng bùng câu hỏi này của Đỗ Hùng, anh sẽ bất ngờ lắm khi biết mình là chàng trai số mười? Sẽ rất giận và bực mình khi anh là người thứ tư hôn em? Sẽ chán em vì em không phải cô bé đáng yêu như anh nghĩ?... Hàng loạt suy luận nhảy nhót trong đầu và tôi quyết định trả lời:
- Trước kia em có yêu đơn phương một người, nhưng cậu ấy không yêu em và làm em tổn thương sâu sắc. Đó là lý do vì sao em sợ khi bắt đầu một mối quan hệ mới, và có lẽ em chẳng gặp ai cho đến khi anh làm thay đổi cuộc đời em. Còn những người khác yêu em thì em không thực sự có tình cảm. Em nghĩ anh là người đầu tiên cho em biết cảm giác yêu và được yêu hạnh phúc đến như thế nào.
Đỗ Hùng vuốt nhẹ tóc tôi, cằm anh đặt trên đỉnh đầu tôi rủ rỉ:
- Nói như vậy bây giờ em mới biết yêu thực sự là như thế nào rồi?
- Đúng, thế nên anh đừng có làm em buồn. Còn em là người thứ mấy của anh.
- Đầu tiên. – Đỗ Hùng cười cợt.
- Em chả tin. Anh đã hai sáu tuổi rồi đấy!
- Tất nhiên là em không tin rồi. Anh nói dối đấy. Nhưng anh nghĩ em không cần biết, chỉ cần biết bây giờ anh yêu em, em là người yêu của anh. Thế là đủ rồi.
Đỗ Hùng nói rồi xoay đầu tôi lại, môi anh hướng đến môi tôi và hôn cuồng nhiệt. Tôi yêu anh và muốn được hôn anh như thế này.
Tình yêu bí mật của chúng tôi tiếp tục diễn ra. Cuối tuần Đỗ Hùng thường chở tôi đi đến các khu trung tâm vui chơi và ăn uống. Anh tỏ ra khá sành trong cách ăn mặc cũng như các dùng đồ và chọn lựa địa điểm đến.
Những nhà hàng hay quán cà phê chúng tôi vào đa số đều là hạng sang và rất đẹp. Tôi có thể lờ mờ cảm nhận trước kia Đỗ Hùng là người sành sỏi như thế nào.
Công ty anh Khánh tổ chức đi Đồ Sơn nghỉ mát và tôi được đi theo để chơi cùng với bé An. Chiều hôm ấy tranh thủ lúc mọi người không để ý Đỗ Hùng kéo tuột tôi ra bãi tắm cách xa và mọi người rồi đưa tôi ra cách bờ một khoảng lớn. Chúng tôi đứng cùng nhau dập dềnh theo những con sóng. Đỗ Hùng nhìn rất sâu vào mắt tôi, tôi không tránh và cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Bao nhiêu là yêu thương? Bao nhiêu là say đắm? Bao nhiêu là si mê cuồng nhiệt? Tôi không đọc được nhiều chỉ cảm thấy hai cơ thể dưới nước đang dính sát vào nhau và toàn thân thân nóng rực. Đỗ Hùng kéo tôi chìm xuống phía dưới và bắt đầu hôn tôi dưới những con sóng đang chồm đến. Một nụ hôn thật lạ mà suốt đời này có lẽ tôi không thể quên được.
Tết năm ấy lấy lý do còn đang giữ kín mối quan hệ nên Đỗ Hùng không muốn tôi đến nhà anh chúc tết và ngược lại. Tôi đã rất giận dữ và muốn công khai mối quan hệ này nhưng Đỗ hùng bảo chưa phải lúc. Anh lại ôm lấy tôi dỗ dành và hứa nhất định năm sau sẽ đưa tôi về ra mắt bố mẹ và qua chào hỏi gia đình tôi. Cứ được anh ôm và dỗ dành là mọi giận dỗi trong tôi tan biến.
Sinh nhật tròn hai mươi tuổi tôi chính thức trở thành một người đàn bà. Tôi yêu Đỗ Hùng và tôi không xấu hổ khi cùng anh đi đến những cung bậc cuối cùng của tình yêu đó. Đỗ Hùng đã dẫn dắt tôi đi từ những điều mới lạ đến sự đắm say và ngây ngất. Tình yêu của chúng tôi suốt một năm qua ngọt ngào và tươi đẹp.
Thì ra lúc mới bắt đầu chúng tôi đã hạnh phúc như thế. Thì ra ký ức ngoài nước mắt ra vẫn còn một chuỗi ngày hạnh phúc mà tôi đã vội quên đi.
Đỗ Hùng! Giờ anh đang làm gì? Anh có nhớ em không? Có nhớ đến những tháng ngày hạnh phúc mà chúng ta đã bên nhau không anh?