Ngày làm việc đầu tiên của Hạ Vũ có vẻ suôn sẻ, không giống trong tưởng tượng của cô, bạn bè đồng nghiệp vô cùng dễ mến, môi trường cũng vô cùng tốt nhưng chuyện khiến cô ngạc nhiên nhất chính là sếp của mình.
Trong trí tưởng tượng của cô là một ông sếp nào đó cứng nhắc suốt ngày cau có, nghiêm khắc, thật không ngờ người đó lại là Tư Duệ, cô cảm thấy sự may mắn của cả năm nay đã dành hết cho mình vào ngày hôm nay.
Giờ nghỉ trưa, cô đang loay hoay làm vài công việc vặt vãnh mà các tiền bối giao cho thì đồng nghiệp đến rủ cô đi ăn trưa.
Vừa nghe đến sắp được ăn, mắt cô sáng rực, cô đã quên mất bản thân mình đang đói rụng rời bởi sáng tới giờ chưa có chút gì bỏ bụng, liền vui vẻ đồng ý .“Trình tổng, chào anh!”Các đồng nghiệp cô lên tiếng sau khi cửa thang máy mở ra.“Mọi người vào đi.”Trình Tranh gật đầu ra hiệu cho mọi người vào thang máy.
Mọi người vui vẻ bước vào.
Thang máy nhìn không nhỏ nhưng lượng người vào ngày càng nhiều khiến Hạ Vũ suýt không thở được nữa.
Vì văn phòng của cô nằm ở tầng cao nhất nên không thể tránh khỏi chuyện như thế này xảy ra.
Đang thầm rủa trong lòng thì thang máy dừng ở tầng 4, người vào càng đông, chỗ đứng càng chật.
Bỗng một bóng lưng cao lớn chắn trước mặt cô, vốn dĩ Hạ Vũ không phải thuộc dạng nấm lùn, cô có chiều cao trung bình tầm một mét sáu nhưng người đứng trước mặt cô bây giờ khiến cô không thấy được gì ngoài tấm lưng vững chãi ấy.Định thần một chút, cô thấy bộ vest này có vẻ quen mắt.“Không phải là Trình Tổng đấy chứ?”Cô thầm nghĩ.
Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ anh khiến cô cảm thấy an toàn một cách tuyệt đối.
Vốn là một người tự lập nên việc cô tự làm mọi thứ mà không cần có người giúp đã thành thói quen của cô.
Tim Hạ Vũ bỗng chậm một nhịp nhưng cô tự trấn an mình bằng cách bình thường cô hay làm“Mày đúng là háo sắc mà, Hạ Vũ!”Cô tự cốc vào đầu mình, ép bản thân không suy nghĩ lung tung.
Bởi vốn là người mộng mơ, cô không biết mình đã tưởng tượng bản thân thành nữ chính trong phim truyền hình không biết bao nhiêu lần.
Đến tận khi đồng nghiệp gọi cô: “Tiểu Hạ, còn đứng đó làm gì?” Cô bỗng tỉnh táo lại thì thấy bóng lưng ấy đã đi xa, không biết vì sao cô lại có chút cảm giác nuối tiếc.“Trình Tổng hay đến studio của chúng ta lắm hả? Triệu tổng với Trình tổng là quan hệ đó sao?”Cô bất giác hỏi người bạn Tiểu Du ngồi cạnh mình.“Đẹp đôi lắm đúng không? Hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau lập nghiệp, để có được vị trí như bây giờ không phải là chuyện dễ đâu.”Tiểu Du nói với vẻ ngưỡng mộ.“Cậu không thấy giữa hai người họ, đến không khí còn không thể trờ thành kẻ thứ ba hay sao, thật là ngưỡng mộ quá đi, ước gì tớ cũng được như thế.
Bá đạo tổng tài và cô thư kí xinh đẹp cũng đủ làm tớ mãn nguyện rồi!”Tiểu Y vừa nói vừa diễn tà hành động sướt mướt làm cả nhóm cười ầm lên.Sau giờ trưa, “căng da bụng trùng da mắt”khiến Hạ Vũ uể oải, tay cầm cốc tay vỗ vỗ mặt, bước vào phòng trà.“Mệt rồi sao?”Tư Duệ lên tiếng.“Triệu tổng! Không có ạ, chỉ là sau khi ăn thì hơi buồn ngủ thôi.
Nhưng chị yên tâm, em uống cốc cafe này là ổn ngay thôi.”Hạ Vũ tỉnh táo ngay lập tức.“Đừng gọi như thế, nghe xa cách lắm, mọi người đã làm việc cùng nhau thì chính là người thân của nhau, gọi là chị Tư Duệ đi.
Đừng lo, mọi người đều gọi như vậy mà.”Tư Duệ vỗ vai Hạ Vũ, cười nói với cô.“Vâng ạ.
Chị Tư Duệ, em sẽ làm việc chăm chỉ, chị đừng lo.”Hạ Vũ như được tiếp thêm sức mạnh, cô cảm thấy bản thân bây giờ vô cùng tràn trề năng lượng.Sau một hồi làm việc cật lực, không ngừng nghỉ, Hạ Vũ vươn vai giãn gân cốt.
Công việc này tuy có hơi vất vả nhưng lại giúp bản thân cô học hỏi được rất nhiều điều.
Một cuốn sách cô từng đọc qua nói rằng: những năm đầu đi làm không phải quan trọng bạn kiếm được bao nhiêu mà quan trọng là bạn học được những gì.
Đây là điều mà cô tâm đắc nhất về công việc của mình ở hiện tại.Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, nhìn quanh quẩn thì cô nhận ra chỉ còn mình cô trong văn phòng, ngước mắt nhìn đồng hồ đã 6 giờ tối.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến một cái là bụng cô sôi ùng ục, thật là đói bụng quá đi mất.
Đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bỗng cô thấy một góc phòng còn sáng đèn, là phòng giám đốc.
Cô từ từ tiến lại gần thì Tư Duệ dang say sưa làm việc ngước lên nhìn cô.“Chưa về nữa sao? Mới ngày đầu tiên mà đã sung sức như vậy rồi, đáng khen.” Tư Duệ nhìn Hạ Vũ với nụ cười trên môi, đáy mắt cô ấy lóe lên tia hài lòng.“Chị chưa về hay sao ạ?” Hạ Vũ cười nói.“Chị còn chút việc cần xử lí, em về trước đi, cũng khá trễ rồi!” Tử Duệ day day thái dương, uể oải nói.“Em có thứ này cho chị!” Hạ Vũ lấy trong cặp ra một hộp sữa và vài chiếc bánh ăn vặt.“Chị ăn đi nhé, em còn nhiều lắm, hãy nghỉ ngơi sớm nhé, đừng quá sức.
Em đi trước đây!” Hạ Vũ chỉ vào balo rồi rời đi.Vừa ra đến cửa cô bắt gặp Trình Tranh đang bước vào, tay anh cầm một túi đồ ăn.“Trình Tổng, anh đến tìm chị Tư Duệ ạ?” Hạ Vũ vừa cúi đầu vừa hỏi.Trình Tranh không nói gì chỉ khẽ gật đầu, rồi lấy ra trong túi một hộp sandwich đưa cho cô.“Không cần đâu ạ!” Hạ Vũ giật mình lắc đầu.“Cầm đi.” Trình Tranh nói bằng giọng nhàn nhạt.“Em cảm ơn ạ.” Hạ Vũ rối rít cảm ơn.Rồi cô chợt nhận ra mình là chiếc bóng đèn 1000w nên lập tức chuồn đi.“Tranh, anh đến rồi sao!” Vẻ mệt mỏi của cô ấy tan biến khi gặp anh.“Lại bỏ bữa, dạ dày của em không ổn chút nào đâu!” Trình Tranh bày đồ ăn lên bàn.“Có kiến trúc sư nào mà giống bác sĩ như anh không?” Tư Duệ vươn vai rồi tiến lại bàn ăn.“Công ty anh vừa nhận một dự án, quy mô tương đối lớn, anh vừa về nước, nhân viên cũng không nhiều, quả thực đang cần người.
Điều ai đó qua Trình vài hôm đi.” Trình Tranh vắt chéo chân, vừa nhâm nhi li cafe vừa nhìn ngắm màn đêm thành phố X.“Thảo nào hôm nay lại tốt với em như vậy, đúng là Tranh, trong đầu toàn là công việc.
Anh biết nhìn người đấy! Cô bé đó không tồi.
Cơ mà anh lúc nào cũng tranh người với em.” Tư Duệ cười nói.“Anh nói xong rồi, ăn xong rồi nghỉ ngơi đi, không tốt cho sức khỏe.” Trình Tranh bật dậy.“Chê em già rồi sao?” Tư Duệ lườm anh.Trình Tranh nhướng mày không nói gì, thong thả bước khỏi phòng.***Ở trạm xe bus, Hạ Vũ ngắm nhìn hộp sandwich trong tay mình, thở dài.
“Phải chi cũng có người đến tìm mình khi mình tan ca muộn như vậy “Trên đường về, cô lặng lẽ ngắm thành phố X về đêm, ồn ào náo nhiệt, đây là cảnh tượng cô thấy mỗi ngày nhưng sao hôm nay nó lại buồn đến nao lòng như vậy.
Cảm giác từ lâu rồi cô mới trải qua lần nữa, cảm giác giữa thành phố hoa lệ ồn ào, một mình cô đơn giữa phố xá tấp nập.
Cảm xúc khó tả ấy khiến Hạ Vũ đắm chìm vào thế giới quan của riêng cô.
Suýt nữa thì trễ bến, may mà tiếng thông báo đến trạm của loa phát thanh kéo cô về với hiện thực.“Tớ về rồi đây.” Hạ Vũ uể oải nói với Tiểu An.“Về rồi đấy à, tớ nấu sẵn canh rong biển cậu thích rồi đó, có cả sườn xào chua ngọt.
Tự hâm nóng đi nhé!” Tiểu An tay vừa chỉnh bản thảo vừa nói với cô bạn thân.Tiểu An là một tác giả mạng, tính ra cũng có chút tiếng tăm, việc hằng ngày của cô chỉ có viết lách và gửi bản thảo nên hầu như là một trạch nữ chính hiệu.Hạ Vũ bống tiến lại gần ôm Tiểu An từ phía sau.“Có cậu thật tốt!” Cô nghẹn ngào.“Sao thế, công việc không thuận lợi hay sao? Hay ai ức hiếp cậu!” Tiểu An xắn tay áo.“Không có… mọi thứ rất tốt chỉ là… Thôi, không có gì đâu… A! Đói bụng quá đi” Tiếng ting của lò vi sóng phá vỡ giây phút ấy.“Không như tớ tưởng tượng, sếp tớ là một người phụ nữ thuộc tuýp nữ cường, đại phú hào không kiêu ngạo í, đã thế bạn trai chị ấy lại còn là người siêu giỏi và cũng siêu… đẹp trai hì hì” Hạ Vũ nói bằng giọng cảm thán, quả thật Tư Duệ đúng là mẫu phụ nữ mà cô luôn theo đuổi.“Đồng nghiệp thì sao, ổn cả chứ? Đợi cậu về mà tớ sắp chết đói mất rồi đây này!”Tiểu An vừa ăn vừa hỏi.“Mọi người đều rất tốt với tớ, hôm nay bọn tớ còn cùng ăn trưa nữa đấy.” Hạ Vũ gật gù.“Thế sao lại ủ rũ vậy?” Tiểu An nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.“Chỉ là có chút ganh tỵ, cùng là phụ nữ nhưng tớ cảm thấy khí chất và vận khí của mình không bằng một phần mười chị Tử Duệ.” Hạ Vũ nói bằng giọng rầu rĩ.“Nhìn trúng bạn trai người ta rồi sao?” Tiểu An nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.“Nào có, không thể nào, nếu cậu mà ở đó cậu sẽ cảm thấy không khí giữa họ không thể có người thứ ba xen vào được đâu.” Hạ Vũ lắc đầu.“Cậu không nhớ bạn cậu là một tên mê sắc đẹp sao? Người hiếm có như Trình Tổng , vừa soái vừa giàu vừa giỏi.
Không phải chính là mẫu người bá đạo tổng tài trong phim truyền hình dài tập hay sao? Đến cả chị Tử Duệ người có mọi thứ như thế còn không cưỡng lại được thì tớ đây có đáng là gì đâu!” Hạ Vũ chậc lưỡi.“Thế cậu đem hộp gì về thế?” Tiểu An thắc mắc hất cằm về chiếc hộp trên bàn.“Sandwich! Cậu không nhận ra sao?” Hạ Vũ ngơ mắt.“Đến người mù còn nhìn ra nó là sandwich nhé! Nhưng mà màu sắc này không phải của cậu, nhìn dịu dàng quá rồi.
Khai mau! Vừa đi làm có 1 ngày mà vận đào hoa đến rồi sao?” Tiểu An nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.“Là của… Trình tổng cho mình.” Cô lảng tránh ánh mắt của Tiểu An.“Á à… gặp may thế cơ à” Tiểu An cười gian tà.“Đừng nghĩ lung tung, ăn mau lên, ngày mai tớ còn phải đi việc nữa.” Hạ Vũ chuyển chủ đề.“Được rồi, không hỏi thì không hỏi” Tiểu An cười cười gắp thức ăn cho vào bát.
Đêm đó cô hơi khó ngủ, nghĩ đến tấm lưng che cho mình trong thang máy cùng hộp sandwich, cô có chút rung động vì từ trước tới nay quanh cô toàn đám con tai dở dở ương ương, chẳng ra làm sao, nay lại có thể gặp người thỏa mãn được mọi yếu tố về chàng trai mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ thì còn gì tuyệt vời bằng.
Hạ Vũ từ từ chìm vào giấc ngủ giữa đống hỗn độn trong tâm trí..