Hà Xử Phùng Sinh


Nửa giờ sau.

Tiết tự học buổi sáng sắp kết thúc, Trình Tố Tố chân đi cà nhắc cà nhắc, người lấm lem bùn đất và bụi bẩn, phía sau lưng trên đồng phục còn có một dấu đạp to, cô ỉu xìu bước vào, thật sự trông rất chật vật.

Tiêu Phùng Sinh đang bị Hà Lạc Nhất đè nặng bắt học bài, nhìn thấy Trình Tố Tố cô làm ra bộ mặt không thể tưởng tượng nổi mắt trợn tròn: "Không phải cậu nói đi thu thập mấy tên chày gỗ bên Nam Dương sao?"
Sắc mặt Trình Tố Tố tối tăm, "Đúng vậy."
Đúng là cô đã nói như vậy.

Tiêu Phùng Sinh nuốt một ngụm nước miếng, lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Sau đó thì?"
Nước mắt Trình Tố Tố nhịn không được mà chảy xuống, "Sau đó tớ đã bị chày gỗ thu thập."
Tiêu Phùng Sinh:......!
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, chày gỗ bên Nam Dương kiêu ngạo trực tiếp bước vào lớp khiêu khích.

Cầm đầu mấy tên chày gỗ này là đại tỷ Hồ Trúc Quân, mọi người thường gọi là Hồ đại nói lắp, hai tay cô chống nạnh, đối diện với Phùng Sinh: "Tiêu......!Tiêu, Tiêu Tiêu Phùng Sinh, cô đừng......!Đừng đừng đừng đừng......"
Một tên kế bên người cô bắt chước ngữ điệu mà ngừng lại hô hấp.

"Đừng có mà làm rùa đen rụt đầu!"
Một câu nói hoàn chỉnhlàm mọi người thở ra một hơi.

Sắc mặt của Phùng Sinh không tốt, cô nhàn nhạt đứng lên, ôm hai tay, trong mắt đều là sát khí.

Hà Lạc Nhất nhấp nhấp môi, khẩn trương mà nhìn Tiêu Phùng Sinh, đừng thấy ngày thường nàng bắt nạt cô vui vẻ, nếu Tiêu Phùng Sinh thật sự tức giận, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Không chỉ có Thánh Hoàng, Nam Dương đều biết tính tình của Phùng Sinh, ngày thường cô đối với ai cũng tươi cười như hoa, nếu thật sự tức giận, tuyệt đối sẽ là một người dám xuống tay tàn nhẫn.

Hồ Trúc Quân lui một bước, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Cô cô cô cô......!Cô hù dọa ai......!Ai chứ?"
Phùng Sinh nhìn cô như vậy cười lạnh: "Hồ đại nói lắp, cô không cần khiêu chiến đến giới hạn của tôi."
"Hồ đại nói lắp" bốn chữ kia làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Hồ Trúc Quân, Hồ Trúc Quân đối với cô giơ ngón giữa lên, nhìn em gái bên người, em gái hiểu ý, lập tức hướng Phùng Sinh dựng ngón giữa: "Một tháng sau kỳ thi, chúng ta lại hẹn!"
Nói xong, mấy người vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn giờ lại như gió xoáy thi nhau chạy.

Phùng Sinh nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, mở sách vở.

Những người chung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám, không gian yên tĩnh.

Sau một tiết học, Phùng Sinh rất yên tĩnh, cô đem điện thoại điều ra mở camera trước, shelfie chính mình cả một buổi.

Thật xinh đẹp nha, ngắm thế nào cũng không đủ.

Bỗng nhiên, màn hình chiếu đến Lạc Nhất đang nghiêm túc nghe giảng, Phùng Sinh nổi lên tâm tư nhỏ, cô lợi dụng góc chụp trong không gian, chu môi, chụp một tấm ảnh có cả hai người.

Ừm...cái góc độ này, giống như là hai người đang......!Hôn môi.

Tim của Phùng Sinh đập thình thịch, cô trộm nhìn nhiều lần, đem ảnh chụp lưu vào thư viện, mới vừa lưu xong bả vai bất ngờ bị chụp một cái, Phùng Sinh hoảng sợ: "A!!!"
Lạc Nhất:......!
Lão sư:......!
Các bạn học:......!
Lạc Nhất vốn muốn nhắc cô nghe giảng, không nghĩ tới hiệu quả đáng sợ tới mức vậy, ngày thứ hai nàng học ở Thánh Hoàng, Phùng Sinh liền cho là vô lễ với giáo viên, không coi ai ra gì, bị phạt đứng suốt một tiết học.

Ngay thời điểm tan học, thừa dịp cô đi WC, Lạc Nhất lấy ra một hộp sữa chua từ cặp sách đưa cho Trình Tố Tố, "Cho cậu."
Trình Tố Tố thụ sủng nhược kinh nhìn bạn học mới, "Cái này......"
Bạn học mới sao lại cho cô sữa chua?
Bạn học mới......!Vì cái gì đột nhiên tốt bụng?
Bạn học mới......!Chẳng lẽ đối cô có ấn tượng?
Bạn học mới......!Đây là đang biểu đạt tình cảm sao?
Cô có nên cự tuyệt hay không?......!Nhưng nữ sinh đẹp như vậy, cô làm sao có thể cự tuyệt nàng được chứ? Nếu sau này hai người ở bên nhau......!Ở bên nhau......!Về sau muốn có con thì sao? Nếu muốn có con......!Theo họ của ai??? Thật khó xử quá đê mờ......!
Chỉ với một câu nói Hà Lạc Nhất túm Trình Tố Tố trở trở về hiện thực: "Nữ sinh hôm nay nói chuyện với Phùng sinh tên gì? Là người của Nam Dương sao?"
Trình Tố Tố hết chỗ nói rồi, tâm lạnh một nửa, thì ra là thế, lại là muốn hỏi thăm lão đại à.

Mấy năm nay, bởi vì đi theo Phùng Sinh, Trình Tố Tố là cảm nhận được thế giới xem mặt mang lại ác ý này, tình người lúc ấm lúc lạnh, bao nhiêu người tới gần cô, lấy lòng cô, làm cô vui mừng một hồi, đến cuối cùng cô mới biết được đều là vì Phùng Sinh.

Trình Tố Tố nhìn nhìn Hà Lạc Nhất nhẹ nhàng thở dài, thích ai không thích? Cố tình thích lão đại?
Những người xung quanh Phùng Sinh, không ai là không biết cô kế thừa phong cách từ xưa đến nay của gia tộc họ Tiêu, đối đãi với ai cũng mỉm cười lễ phép, đôi mắt xinh đẹp lại còn phóng điện, nhưng đến cuối cùng, ai cô cũng không thích, đã lâu như vậy, Trình Tố Tố cùng cô làm bạn thân, nhìn Phùng Sinh từ tiểu học suốt 5 năm bắt đầu con đường nhận thư tình cho đến bây giờ, vẫn chưa phát hiện cô có thích ai không.

Theo nguồn tin ngầm ở đâu đó, trong lòng Phùng Sinh vẫn luôn có một người thương, nghe nói là em gái gì gì đó đó, khi còn nhỏ vẫn tốt, lớn hơn một chút, đặc biệt là năm cấp 2, bạn bè tụ tập vui chơi ca hát nhảy múa, cô cũng chưa bao giờ đi quá 9 giờ, nói mỗi ngày đều phải cùng em gái đó call video.

Haizz, ngẫm lại Trình Tố Tố cũng thương Hà Lạc Nhất, thật là một bạn nhỏ đáng thương, "Đúng vậy, là người của Nam Dương."
Sữa chua uống khá ngon.

Hà Lạc Nhất muốn hỏi cái gì, Trình Tố Tố cũng nói cho nàng, "Tên kia gọi là đại Hồ nói lắp, người khá xinh đẹp, nhưng từ nhỏ nói lắp, cũng không biết cô ta với Phùng Sinh là ân oán thế nào, vừa thấy mặt liền đánh nhau, tớ nghe nói hình như là năm đó bà nội Phùng Sinh nãi nãi trêu chọc bà nội đại nói lắp, sau này mẹ Phùng Sinh lại trêu chọc mẹ đại nói lắp, tất cả ân ân oán oán thị thị phi phi liền rơi xuống thế hệ của hai người, tục ngữ có nói, có vay có trả, nợ máu trả máu, nợ tình trả thịt, hai tên đó, gặp mặt liền cãi nhau, kỳ thật tính tình lão đại ngày thường cũng không bình thường, đều là do đại nói lắp gây ra, hai người mười mấy năm nay, năm ngày đánh một trận nhỏ, một tháng đánh một trận lớn......balbalbal......"
Trình Tố Tố nói giống như giảng bài, kể lại hết cho Lạc Nhất nghe, Lạc Nhất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Vừa nói xong, Phùng Sinh cũng từ WC đi ra, ban đầu cô còn mỉm cười, nhưng khi thấy miệng Trình Tố Tố ngậm sữa chua, mặt cô lập tức đen lại.

"Tại sao em lại cho cậu ta sữa chua tôi cho em?"
Đến giờ học, giáo viên cũng đã vào, Phùng Sinh vẫn còn tính toán chi li, Lạc Nhất nhìn Trình Tố Tố: "Chị không cảm thấy người ta đáng yêu sao?"
Phùng Sinh hít hà một hơi, làm bộ mặt không thể tưởng tượng nhìn nàng: "Đáng yêu cái con khỉ, "người ta" của em ngày nào cũng đọc truyện tranh 18+!"
Lạc Nhất:......!
Bởi vì Hà Lạc Nhất khích lệ Trình Tố Tố, tâm tình Phùng Sinh liền không tốt, suốt ba tiết học chả thèm nhìn cô.

Thời gian nghỉ trưa.

Phùng Sinh tìm một vòng cũng không nhìn thấy Lạc Nhất, cô nhắn tin cho nàng.

—— đi đâu vậy?
Lạc Nhất không trả lời cô.

Phùng Sinh đứng ngồi không yên, cô nhìn nhìn khắp nơi, kéo cổ áo Trình Tố Tố ngồi phía trước, Trình Tố Tố hoảng sợ, quay đầu: "Làm gì vậy, lão đại?" Tay cô ôm cổ, "Nhẹ thôi, muốn tắt thở rồi nè."
Phùng Sinh âm trầm: "Cậu với bạn học mới rất thân?"
Trình Tố Tố có chút ngượng ngùng, "Khá được, không biết vì cái gì nàng đột nhiên tìm tớ nói chuyện phiếm." Cô xoa xoa tóc của mình: "Đại khái là cảm thấy tớ quá đẹp."
Để tay lên ngực tự hỏi, Trình Tố Tố lớn lên không tồi, cô thuộc kiểu người thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, môi anh đào, bề ngoài cùng tính cách có chút phân liệt, tuy rằng không so Phùng Sinh được, nhưng ở trong đám người cũng tính là xuất sắc.

Phùng Sinh bực bội: "Cậu thích nàng?"
Trình Tố Tố bị dọa nhảy dựng: "A?"
Rốt cuộc cũng lăn lội bên nhau lâu tới vậy, Trình Tố Tố biết tính cách Phùng Sinh, cô thử tính hỏi: "Tớ nên thích nàng sao?"
Kiên nhẫn của Phùng Sinh đã sử dụng hết, sát khí trong mắt lan tràn.

Trình Tố Tố rụt rụt cổ, hiểu được ý của lão đại: "Không thích, bạn học mới quá xấu!"
Tát vào đầu một cái, Tiêu Phùng Sinh căm tức nhìn Trình Tố Tố: "Cậu nói ai xấu?"
Mù hay gì, trên đời này còn có ai đẹp hơn Lạc Nhất sao? Nói ra mấy lời này có còn lương tâm không?
Trình Tố Tố:......!
Làm riết nhiều cái thấy mệt ghê, bởi vậy nhiều lúc bất mãn không muốn nói luôn, thiệt tình á.

Trình Tố Tố nhanh chóng sửa lại, "Thích thích, bạn học mới rất đẹp, hơn nữa còn có nét mỹ nhân, đặc biệt là nốt lệ chi dưới mắt kia rất thu hút người khác." Vì chứng minh mình không nói bừa, cô còn đá lên ghế hàng trước: "Tô Đại Nha, cậu nói xem tớ nói có đúng không?"
Tô Đại Nha là tùy tùng của hai người, vừa thấy biểu tình này của lão nhị, lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, quá đẹp.

Hiện tại nha, một đám người đẹp không có gì đặc trưng cả, nhưng bạn học mới không giống họ, nốt lệ chi kia rất gợi cảm."
"Quả nhiên là thế." Phùng Sinh nhìn Trình Tố Tố đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cô cười tàn khốc: "Tôi khuyên cậu nên bỏ ý định này đi, cậu dám chạm vào nàng, đừng trách tôi không nhớ đến tình cảm nhiều năm của chúng ta."
Trình Tố Tố:......!
"Còn cậu nữa, người khác bị mắng mà cười cái gì? Cậu thử nhìn chằm chằm em ấy thử xem?"
Tô Đại Nha:......!
Bạn nhỏ Trình Tố Tố vẫn chưa hiểu được nhưng linh hồn nhỏ bé cứ như vậy mà bị lão đại đẹp người tâm càng đẹp dọa sợ tới mức bay đi mất, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Lạc Nhất từ bên ngoài đi vào.

Bởi vì tiết sau là tiết tự học, cho nên mọi người đều thả lỏng, Dương lão sư có việc nên chỉ giao bài tập liền vội vội vàng vàng rời đi.

Chân Phùng Sinh bắt chéo, nhìn Lạc Nhất, nhìn nốt lệ chi kia dưới mắt của nàng trong lòng cảm thấy không thoải mái, thật đúng là câu dẫn người khác, càng nhìn càng đẹp, chả trách làm cho trái tim Đại Nha và Tố Tố điên đảo.

Lạc Nhất lật xem bài tập của Phùng Sinh, nhíu chân mày lại, mắt híp híp, giống như nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Để có thể thuần phục một con ngựa hoang, quan trọng nhất phải kể đến đó là thời gian và sự kiên nhẫn.

Lạc Nhất biết tính cách Phùng Sinh, vẫn là nên chậm rãi nhẹ nhàng đi, "Phùng Sinh."
Không có nghĩ tới, nàng còn chưa kịp nói, Phùng Sinh đột nhiên xoay lại, đi trước nàng một bước: "Muốn tôi học tập cũng có thể."
Lạc Nhất giật mình, chờ cô nói tiếp.

Phùng Sinh: "Đưa mặt em cho tôi."
Lạc Nhất:???
Đây là có ý gì?
Phùng Sinh cũng mặc kệ phản ứng của Lạc Nhất, co lấy chiếc túi đựng đồ trang điểm thần kì của mình ra, đào bới một lúc, lấy ra một tuýp kem che khuyết điểm, phấn bánh và một loạt công cụ, cô nghiêng người về phía trước, vừa cường thế lại tự nhiên bày vẽ trên mặt Lạc Nhất.

Lạc Nhất bị hành động này làm đơ người, nàng ngốc ngốc nhìn Phùng Sinh sát mặt mình, nhìn lông mi dài, nhìn đôi môi hồng hào đầy đặn của cô.

Phùng Sinh lúc này rất nghiêm túc, trong mắt cô phản phất chỉ có duy nhất một mình Lạc Nhất, dưới ánh mắt chăm chú nghiêm túc đang nhìn mình, ánh mắt ấy làm tim Lạc Nhất đập nhanh bất thường cơ hồ ngồi gần cũng có thể nghe thấy nhịp tim chạy loạn của nàng, nàng thậm chí cũng không biết rốt cuộc Phùng Sinh đang làm gì, chỉ cảm thấy dưới mắt ngứa ngứa, tê tê.

"Tốt rồi."
Không biết đã qua bao lâu, Phùng Sinh hài lòng mà buông lỏng Lạc Nhất ra, Lạc Nhất vuốt mặt mình, ngơ ngẩn nhìn Phùng Sinh.

Phùng Sinh đá đá ghế Trình Tố Tố và Tô Đại Nha, "Quay đầu lại đây nhìn xem."
Hai người trong lòng run sợ mà quay đầu lại nhìn, đều sửng sốt.

A, nốt lệ chi trên mặt bạn học mới sao lại không thấy nữa rồi?
Hai người lại nhìn Phùng Sinh, hoảng sợ hiện rõ trong mắt, thánh thần thiên địa ơi, có phải bệnh sạch sẽ của lão đại đến giây đoạn cuối rồi không, đồ trang điểm chả phải không để người khác động vào sao? Bây giờ lại biến thân thành nhân viên trang điểm mà trang điểm cho người ta?
Lạc Nhất vuốt mặt mình, nhíu mày: "Chị làm cái gì?" Tay nàng xoa xoa, Phùng Sinh cười lạnh: "Em không được động vàol."
Lạc Nhất không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, người này bị bệnh tâm thần à, chả phải lúc nhỏ bảo nốt lệ chi của mình đẹp nên mới không cho người nhà xóa đi sao?
Phùng Sinh tới gần Lạc Nhất, trong mắt lộ ra vẻ uy hiếp, cô điều chỉnh thanh âm để chỉ có hai người nghe thấy: "Khi còn nhỏ nốt lệ chi này là tôi giữ cho em, bây giờ tôi không muốn nhìn che lại có vấn đề gì sao?"
Lạc Nhất nhìn cô chằm chằm, thật muốn biết cô bị cơn gió lạ ở phương nào thổi trúng, "Tôi xóa."
"Không được." Phùng Sinh nhướng mày: "Người khác không được nhìn, chờ về nhà, tôi muốn nhìn thì em xóa cho tôi nhìn."
Lạc Nhất:......!
Phùng Sinh nâng giọng lên: "Nhớ kỹ chưa? Tôi không muốn nhìn thấy em tùy ý để lộ lệ chi ở bên ngoài."
Lạc Nhất híp mắt nhìn cô, khí thế cũng đi lên, muốn như thế nào? Đánh nàng sao?
Phùng Sinh: "Tôi liền cho cắn rớt."
Lạc Nhất:......!
Người xem thứ nhất Tô Đại Nha:......!
Người xem thứ hai Trình Tố Tố:......!
Tô Đại Nha nâng nâng đầu vẫn còn muốn nhìn tiếp, Trình Tố Tố nhanh nhẹn nhéo đầu cô xoay lại, cô ấy nói nhỏ: "Còn nhìn cái gì nữa, Đại Nha, phương thức bắt nạt người khác của lão đại phát triển theo chiều hướng biến thái rồi, chúng ta quan trọng nhất là giữ cái mạng nhỏ này."
Lão đại thật sự không có thích bạn học mới!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui