Tôi nhìn bức phù điêu trên cửa đá kia mà không khỏi nhức hết cả đầu. Chỗ này có tổng cộng là bốn người thì một người gần chết, một người thì bị thương, sức chiến đấu chắc chỉ còn lại hai phần rưỡi là cùng. Cho dù có hai Muộn Du Bình đi chăng nữa, muốn đi đến nơi tà đạo như vậy thì thật sự rất khó nói.
Bạch Hạo Thiên lẩm bẩm: "Ấy, sao lúc trước mình không nghĩ đến nhỉ?"
Cô ấy huơ tay qua lại vài lần, tôi bảo cô ấy nếu nghĩ ra được cái gì thì hãy nói ra vì hiện tại là thời điểm cần tiếp thu ý kiến của mọi người. Cô ấy vừa nói vừa khua tay múa chân mô tả: "Lúc chúng ta mới tiến vào thì cái mộ thất kia rất là nhỏ, đã thế lại có quan tài của trẻ con đúng không? Lúc sau tiến vào hành lang cũng phải khom người xuống, trông kiểu dáng không giống như do một người thợ thủ công sẽ làm."
Loại chuyện này thì tôi cũng biết một chút, Muộn Du Bình có thể còn biết nhiều hơn tôi. Ví dụ như Vân Đỉnh Thiên Cung, xuất phát từ hạn chế về địa lý và mong muốn thiết kế của Uông Tàng Hải đã khiến cho nó khác biệt hoàn toàn so với những lăng mộ bình thường.
Không ngờ Bạch Hạo Thiên còn cẩn thận hơn cả tôi. Cô ấy nói: "Tiểu Tam Gia, anh xem này, suốt một đường chúng ta tới đây, tư thế của chúng ta ở hành lang cứ không ngừng thay đổi, không phải là giống như một đứa trẻ đang từ bò chuyển sang đi sao?"
Muộn Du Bình đang nghiên cứu bức phù điêu trên cửa đá kia, lúc này mới lên tiếng: "Bức bích họa kia cũng vậy."
Tôi sững sờ. Đúng vậy, nội dung trên bức bích họa kia chẳng phải là đang mô tả quá trình từ khi sinh ra và lớn lên của một người hay sao? "Vậy là hắn cứ lớn dần đến đây, lúc này là lúc nên thành gia lập nghiệp phải không."
Muộn Du Bình nhẹ nhàng gật đầu. Xung quanh mộ thất này toàn tông màu đỏ, long phụng cùng với tiền cưới xen lẫn nhau, giống như là chủ nhân nơi đây tính làm đám cưới ngay tại chỗ này. Hắn muốn ngủ chung chăn, chết chung huyệt; lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu. Hình ảnh một cặp vợ chồng son đang cố gắng trang trí phòng tân hôn lập tức hiện lên trong tâm trí tôi.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân chúng tôi lún xuống. Tôi còn tưởng là do bản thân đứng lâu nên chân trở nên mềm nhũn rồi tạo ra ảo giác như vậy.
Bạch Hạo Thiên lập tức hét lên: "Hỏng bét!" Cánh cổng đá trong phòng chính "rầm" một tiếng, tường mộ chấn động, tro bụi rơi xuống ầm ầm, một lượng lớn sương mù đen kịt phun ra.
Làn da trần trụi của tôi bỗng cảm thấy ngứa ngáy. Muộn Du Bình phản ứng rất nhanh, vừa lấy tay bịt mũi, miệng của Bạch Hạo Thiên vừa nói với chúng tôi: "Ngồi xổm xuống!"
Tôi thấy áo sơ mi hoa còn chưa tỉnh đã rơi xuống đất rồi, tuy rằng xém chết nhưng ít nhất vẫn còn mạng. Tôi nhanh chóng cởi áo khoác che kín đầu hắn, cả đám người ngã nhào xuống đất.
Khí phun ra từ trên tường mộ tám, chín phần mười là khí độc. Cũng không biết mặt nạ phòng độc của chúng tôi có thể kiên trì được bao lâu nữa. Nếu lần này không qua được thì chắc chỉ có thể chờ Bàn Tử tới nhặt xác cho tôi.
Đang suy nghĩ miên man thì tôi nhìn thấy Bạch Hạo Thiên quơ quơ tay trên mặt đất như muốn tìm cái gì, tôi liền vội vàng đá cái đèn pin sang chỗ cô bé.
Cô ấy bắt lấy cái đèn pin rồi chiếu lên vách tường. Chúng tôi lập tức cảm thấy choáng ngợp khi nhìn thấy vách tường kia, nó được bao phủ toàn là những con bướm đêm trắng như tuyết.
Tôi thầm than một tiếng. Bạch Hạo Thiên vừa mới vừa hít phải chút bột phấn màu đen kia, chỉ sợ là lúc này đã không thể nhìn thấy gì nữa. Những con bướm đêm kia đã ngụy trang thành màu đen giống trên tường, đột nhiên chúng phát động tập kích, có lẽ là do Bạch Hạo Thiên đã kích hoạt phải cơ quan nào đó.
Trong lòng tôi có chút buồn bã. Dù là ở trong những năm tháng hay đi gây thù chuốc oán, chưa bao giờ tôi lại đi nghi ngờ một đứa trẻ nào sẽ có ý đồ nham hiểm cả. Lúc này tôi lại phải không ngừng đưa ra các giả thuyết, mà đôi lúc những giả thuyết đó lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Qua làn sương mù đen kịt, tôi thấy Muộn Du Bình đứng lên, kéo chiếc ba lô bên cạnh tới. Hắn là người ít bị ảnh hưởng nhất, mà máu của tôi dường như đã không còn tác dụng nữa.
Hắn thấp giọng gọi tôi còn tôi kéo tên áo sơ mi qua, mọi người cùng nhau tụ tập ở khe nứt của cửa đá. Tôi nhìn thấy cái lỗ đó vẫn tiếp tục thổi gió không ngừng, cứ như có cái quạt gió đang thổi ở dưới vậy. Đám khí xung quanh bị cơn gió đó thổi bay lên cao.
Đúng là trời không tuyệt đường người. Với trạng thái của hai người Bạch Hạo Thiên thì tuyệt đối không thể ở lại đây.
Muộn Du Bình móc dây vào tảng đá cạnh kênh, đi xuống trước để dò đường. Dây thừng thả xuống dài chừng hơn mười mét, tôi cảm thấy rất lo lắng, mãi cho tới khi hắn xuống dưới rồi ra hiệu cho tôi mới thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi để Bạch Hạo Thiên xuống trước, chờ cho cô ấy xuống mặt đất an toàn rồi sau đó mới cõng tên áo sơ mi xuống dưới.
Không gian bên dưới rất trống trải, trong lúc đi xuống, chân tôi cứ không ngừng vướng vào tấm lụa khiến nó rách nát tả tơi. Những dải lụa treo trên đỉnh mộ rơi xuống đất. Ngay khi tôi giẫm phải, nó liền toạc ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Mấy cái đồ giống như ga trải giường này rốt cuộc là thứ gì? Trông cứ như mấy tấm vải được in hay nhuộm treo trên đường tại các thị trấn cổ thu hút khách du lịch vậy. Từ trong bóng tối, bàn tay ướt sũng của Muộn Du Bình bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ áo tôi: "Bên này."
Tôi theo hắn đi qua vài tấm lụa. Bạch Hạo Thiên nằm trên mặt đất, bịt chặt hai mắt. Tôi biết rõ cảm giác đau đớn cô bé phải trải qua nên bảo cô đừng có sờ nữa, đồng thời dùng dao rạch rách mép áo bên trong rồi quấn vào mắt cô ấy.
Cô ấy nắm lấy tay tôi, giãy giụa ngồi dậy, sau đó thở dài rồi nói: "Trương gia dùng máu..."
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy, tỏ vẻ đã biết. Không ngờ Bạch Hạo Thiên lại nói: "Nghe đồn người có máu kỳ lân, không bị thương thì thôi, nhưng nếu bị thương thì sẽ rất khó để hồi phục, nhất định sẽ bị tổn thương đến nguyên khí. Lần này coi như là tôi đã thiếu nợ anh ấy."
Tôi nghĩ thầm, không phải là cô ấy đã nghe theo lời nói của Lưu Tang rồi chứ? Muộn Du Bình trên giang hồ có tầm hai trăm truyền thuyết thì trong đó phải có một trăm chín mươi chín cái đều đã bị hắn ta thêm mắm dặm muối vào.
Nhưng mà Bạch Hạo Thiên thực ra cũng không nói sai. Không phải hắn đã cứu cô một lần ở Lôi thành hay sao? Vậy cô đã thiếu hắn hai lần ân huệ. Đôi khi, luôn luôn đem chuyện sống chết trước mắt phân chia rõ ràng sẽ thành một gánh nặng.
Tôi nói một tràng khiến miệng đắng lưỡi khô, cũng không biết cô ấy có nghe lọt không nữa. Tôi cũng thấy hơi mệt nên đi xem tình trạng của áo sơ mi hoa.
Muộn Du Bình đã bôi máu vào mắt hắn rồi nhưng mà hắn mãi vẫn chưa tỉnh lại, nhiệt độ trong người còn tăng cao. Tôi nghĩ muốn cho hắn một liều kháng sinh, không chừng còn có thể chịu được tới lúc viện binh tới, nhưng điều kiện tiên quyết là Lục Thuận có thể thuận lợi thoát ra ngoài. Muốn xuống đường mộ nghiêng này thì dễ, nhưng muốn đi từ dưới lên trên thì phải là người có nghị lực phi thường mới làm được.
Thời điểm này mà cứ miên man suy nghĩ thì cũng không phải ý hay, điều quan trọng là phải bảo trì thể lực. Muộn Du Bình định đi thăm dò xung quanh thì bị tôi giữ chặt lại, bảo anh hãy đi nghỉ ngơi trước đã.
Chúng tôi cùng ngồi xuống, chia đồ ăn cùng thức uống ra, người bệnh thì được uống nước trước. Bạch Hạo Thiên ăn được vài miếng thì nằm mê man trên ba lô. Tôi thấy cô bé chắc vẫn còn rất khó chịu, cứ cho ngủ thêm một giấc.
Trước đó cô ấy đã rất sợ hãi, mặc dù ngoài miệng nói không ngủ được, thế nhưng chỉ một lát sau, hơi thở của cô ấy đã dần ổn định.
Chỉ còn lại tôi cùng với Muộn Du Bình ngồi đối mặt với nhau. Tôi gặm được hai miếng lương khô thì không gặm nổi nữa. Nếu có Bàn Tử ở đây thì ít nhất tôi cũng có thể tám chuyện với anh ta để xốc lại tinh thần.
Sau khi Muộn Du Bình ăn xong phần ăn của mình thì lẳng lặng ngồi nghỉ ngơi. Tôi vốn muốn nói vài lời, nhưng bầu không khí đang yên tĩnh như vậy mà bị phá vỡ cũng không hay. Tôi bỗng nhiên cảm thấy cứ không nói lời nào như vậy cũng tốt.
Tôi thu dọn một vài túi đồ rồi dựng ba lô lên, sau đó ngả người lên đó. Mới vừa chợp mắt thì tôi bị Bạch Hạo Thiên đang ngủ mơ đạp cho một phát, trực tiếp đạp bay cơn buồn ngủ của tôi.
Trong lúc tôi né người đi thì đột nhiên lại cảm giác được dưới đáy ba lô có cái gì đó, làm tôi hết cả hồn. Lúc lấy ra xem thì hoá ra nó là điện thoại di động của bản thân.
Sau khi xuống đây, tôi gần như không hề bật nó lên, thế nên lượng pin vẫn còn một nửa. Tôi lướt xem một chút tin nhắn bên trên thì thấy trước khi đi, Bàn Tử còn chụp món ốc xào để ăn trưa cho tôi xem, nói muốn gói cho bà chủ ăn.
Tôi nhìn vào liền cảm khái, Bàn Tử đến tuổi này rồi còn có thể đón được mùa xuân thứ hai, có thể thấy được vận mệnh rất công bằng. Tuy nhiên thì trên đời này, tình yêu vẫn là thứ không thể nói trước được, anh ta có thể thuận buồm xuôi gió hay không thì còn chưa rõ. Hoặc cũng có thể là ông trời chỉ nhằm vào một mình tôi, chỉ có một mình đường tình duyên của Ngô Tà này mới lận đận.
Đóng lại khung chat, tôi lại nhìn tin nhắn Tiểu Hoa nhắn đòi nợ ba bốn lượt mà cảm thấy chết lặng. Ngón tay tôi bỗng bị quỷ thần xui khiến mà mở album ảnh ra, lướt xem mấy lần liền lướt đến bức ảnh chụp mà tôi chụp Muộn Du Bình đêm nọ tại nhà khách ở trong thôn kia.
Bình thường lúc chúng tôi chụp hắn thì hắn sẽ không nói gì. Nếu lúc mà hắn thực sự không muốn chụp rồi trốn khỏi tầm camera thì chẳng ai bắt được. Ít nhất thì theo tôi, hắn không có kháng cự đối với ảnh chụp lưu niệm lắm.
Tôi lướt lên trên, có rất nhiều ảnh chụp về thôn Vũ, chiếm cả một thư mục.
Ngồi nhìn Muộn Du Bình cho gà ăn là một chuyện rất hay ho. Tôi còn nhớ rõ buổi sáng sớm lần đầu tiên thấy hắn cho gà ăn, tôi cùng Bàn Tử ngồi ở ngưỡng cửa chơi kéo búa bao, ai thua thì phải cầm điện thoại đi chụp ảnh, lưu lại khung cảnh đầy ý nghĩa này.
Cuối cùng tôi thua, Bàn Tử rất đắc ý thúc giục tôi mau đi qua. Tôi bước xuống bậc thềm. Hắn mặc một cái áo ba lỗ màu đen cùng với quần đùi in hình bãi biển, trên tay cầm bát đựng thức ăn, đứng cúi đầu ở trong sân. Gà con là do Bàn Tử mua hôm trước ở chợ, mình đầy lông tơ, to chưa bằng nắm tay, đang mổ thóc quanh chân hắn.
Muộn Du Bình nhìn chăm chú một lát rồi sau đó ngồi xổm xuống. Tôi không ngờ hắn lại có hứng thú với chuyện này, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm. Lòng thầm nghĩ, Trương Hải Khách suốt ngày khoe khoang rằng thời gian hắn quen Muộn Du Bình còn lâu hơn so với tôi. Cho dù hắn có quen biết Muộn Du Bình lâu hơn đi chăng nữa thì tôi cũng khẳng định rằng hắn nhất định chưa thấy qua hình ảnh Muộn Du Bình thức dậy từ sáng sớm, đầu bù tóc rối, mặc áo ba lỗ cùng quần đùi ngồi xổm cho gà ăn. Nếu ngày nào đó cho hắn xem, nhất định hắn sẽ liều mạng với tôi.
Tôi bước đến chỗ hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, có lẽ nghĩ lầm rằng tôi muốn cướp mất việc của mình. Tôi hỏi anh có thể cho tôi chụp một bức ảnh hay không thì hắn không nói gì, căn bản là không để ý đến tôi. Tôi biết Muộn Du Bình thực chất là một người để ý đến hình tượng của mình.
Nhưng mà tôi đã cược năm trăm tệ với Bàn Tử rồi. Vì số tiền kia, tôi không thể chùn bước.
Cuối cùng thì tôi cũng được hắn ngầm chấp nhận. Tôi ngồi xổm xuống rồi tìm góc độ để chụp hắn cùng với đàn gà kia. Không biết vì sao mà, ngoài bánh tông ra, động vật luôn muốn tới gần Muộn Du Bình, hình ảnh trông vô cùng hài hoà.
Qua mấy năm đi chụp ảnh, tôi cũng mài giũa thành ngón nghề đàng hoàng, nhưng chỉ có điều là Bàn Tử vẫn không chịu tin. Với trình độ thẩm mỹ của anh ta, xem không hiểu thì tôi mới lấy làm vinh hạnh. Nhưng ai dè anh ta lại hết lòng khen ngợi bức ảnh có giá năm trăm tệ này, còn nói sau này phải treo nó trên bức tường của trang trại. Có Tiểu Ca làm thần linh phù hộ, công việc làm ăn sau này cũng sẽ không ngừng phát triển giống như sự nghiệp trộm mộ.
Tôi nói cậu ta đừng có nói sai, sự nghiệp trộm mộ của chúng ta phát triển không ngừng bao giờ?
Kỳ thật, thứ tôi nhớ kỹ không phải là cái bức ảnh kia, cũng không phải là lời nhận xét của Bàn Tử, mà là ngày đó, chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi đã nhìn thấy sự bình thản như mặt nước ánh lên trong đôi mắt Muộn Du Bình.
Sau khi lướt ảnh xong, tôi nhìn xem thời gian. Hiện tại là mười giờ tối. Lúc vừa xuống mộ thì tôi đã chẳng phân biệt được ngày đêm nữa, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị xáo trộn hoàn toàn.
Tôi ngồi xuống rồi cất điện thoại. Bộ dáng Bạch Hạo Thiên khi ngủ nhìn y như đang bơi tự do vậy. Không biết đây có phải là cách giải tỏa lo lắng mỗi khi cô ấy cực kỳ căng thẳng hay không.
Tôi đánh thức cô ấy dậy. Cô bỏ tấm vải ra, có lẽ là ngủ đến mơ màng rồi nên đã ca tụng Muộn Du Bình giống như Hoa Đà tái thế, diệu thủ nhân tâm. Muộn Du Bình không nói gì nhưng tinh thần thì trông phấn chấn hơn trước, chúng tôi quyết định thăm dò thử chỗ này xem sao.
Kể từ lúc bắt đầu tiến vào nữ lăng này, chúng tôi vẫn chưa hề nhận được bất cứ thông tin gì về chủ mộ, ngay cả đồ vật có khắc chữ cũng không tìm thấy, chuyện này thật quái lạ. Tôi tin rằng cho dù chủ nhân của lăng mộ này là một người thất học đi chăng nữa, chỉ cần có tài lực đi xây mộ như vậy thì sẽ không chịu để đời sau coi nó như một toà lăng mộ vô danh.
Chúng tôi bật đèn pin lên, đi xuyên qua mấy tấm tơ lụa mềm như bông. Tôi cứ nhìn mấy cái vật treo trên đỉnh kia rũ xuống mà nhiều lần bị vấp, suýt nữa thì ngã.
Từ tiếng vang của tiếng bước chân cùng với ánh sáng chiếu từ đèn pin, không gian nơi đây giống như là một cái động cực kỳ lớn. Lúc từ cửa đá xuống tôi đã không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện ra, vị trí của chúng tôi thực ra đang ở mộ thất tối tăm bên cạnh. Do phải thăm dò một nơi lớn như vậy nên Bạch Hạo Thiên nghỉ ngơi một lúc rồi cũng đứng dậy hỗ trợ.
Tìm kiếm một hồi cũng không thấy gì nữa, mặt khác cả người lại bị gió thổi lạnh run, dần dần cảm giác được hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở ngọn núi này rất lớn, tôi đang xoa xoa khuôn mặt thì bỗng nghe tiếng Bạch Hạo Thiên kêu lên từ phía bên phải.
Tôi chạy tới xem xét thì thấy cô bé nằm rạp xuống mặt đất. Tôi tưởng cô bé sắp ngất đi, thế nhưng cô ấy lại lập tức ngồi dậy, sau đó dùng ngón tay chỉ xuống mặt đất: "Ở đây có chữ này."
Cô ấy xem xét hết tất cả mọi ngóc ngách, còn tôi thì lại mảy may không chú ý, thật khâm phục sự cẩn thận này.
Trên mặt đất có một ít vệt trắng rất hỗn độn, giống như là quẹt từ tảng đá ra. Chúng tôi đẩy bình sứ bên cạnh ra thì nhìn thấy thêm nhiều dấu vết khác.
Vết khắc mới nhưng rất lộn xộn, giống như người viết đã nhắm mắt trong khi khắc lên. Tôi lập tức nghĩ tới, đội đầu tiên sau khi bị trúng độc thì khó mà tìm ra được phương pháp giải độc, nếu trốn được tới nơi này thì cũng chết chắc. Những chữ này rất có thể là được người nào đó đã bị mù khắc trước khi nhắm mắt xuôi tay, giả dụ như "Tôi chết không nhắm mắt" hay "Tiền riêng được giấu ở nơi nào đó" chẳng hạn.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình thì bọn họ liền lắc đầu. Muộn Du Bình bắt đầu nghiên cứu những dòng chữ hỗn độn đó, sau đó để cho tôi ghi lại vào vở.
Mấy chữ hỗn độn đó như sau: Nhị nhân ô (hai chữ sau không biết) vũ, Hải Long Vương, (không biết) nhĩ hựu nữ cam mộc.
Có chữ có mặt chữ tương đối phức tạp, kết cấu câu chặt chẽ, suy nghĩ một lúc cũng có thể đoán được ra. Tôi không khỏi nói: "Hải Long Vương là gì?"
Ba chữ này tạo ra một danh từ duy nhất trong câu. Bạch Hạo Thiên nhìn nửa ngày cũng không giải thích nổi, liền nói đùa: "Ôi, có khi chủ nhân lăng mộ này là họ hàng của Ngao Bính không biết chừng. Tiểu Tam Gia, lần này chúng ta rơi trên đầu của Long Vương rồi."
Muộn Du Bình vẫn đang trầm mặc nhìn chằm chằm vào những chữ này. Đột nhiên hắn cầm lấy giấy bút trên tay tôi rồi từ từ nhắm mắt viết mấy chữ từ trên xuống dưới.
Hắn viết đi viết lại chữ "Thiên" hơi nguệch ngoạc, sau khi tách kết cấu chữ ra thì giống như hai chữ "Nhị" cùng với "Nhân".
"Thiên Ô, phía sau vẫn còn." Hắn nói, sau đó áng chừng theo hình dạng của mặt đất mà vẽ thêm ký hiệu vào ô chữ phía sau. Cái ký hiệu kia gần giống với chữ "Tịch", tôi nhìn thấy quen quen, dùng tay viết lên trên đùi mấy lần rồi đột nhiên giật mình nói: "Đây chẳng phải là phương pháp viết tỉnh lược từ láy sao?"
Muộn Du Bình suy nghĩ một hồi rồi nói: "Rất giống". Nói xong hắn gạch chữ "Tịch" đi, lại viết thêm dấu lặp vào (々), sau đó ghép mấy chữ cuối cùng vào với nhau. Như vậy, những chữ này liền biến thành "Thiên ô ô (một chữ không biết) vũ, Hải Long Vương (cũng không biết) kết hôn với ai đó."
Thiên ô ô đại khái ám chỉ bầu trời màu đen. Vậy thì những câu này có ý chính là vị Hải Long Vương này đang tính kết hôn với ai đó vào lúc trời mưa tối sầm.
Cái người khắc mấy chữ này vào thời khắc sắp chết rốt cuộc là vì mục đích gì đây? Phải chăng chỉ là nhắc nhở những người đến sau về danh tính của chủ nhân ngôi mộ thôi sao?
Tôi thầm nghĩ đến câu: nhân gian có đại yêu, khắp chốn mang chân tình. Nếu trên đời này có đầy rẫy những kẻ trộm mộ vĩ đại như vậy thì giờ đây chúng tôi đã không bị vây nhốt ở đây mà không có chút manh mối gì rồi.
Muộn Du Bình nhíu mày: "Hình như tôi đã nghe qua câu này ở đâu rồi."
Tôi nhìn hắn bắt đầu nhớ lại, nhưng đáng tiếc không thể lập tức nhớ tới ngay được, có lẽ là một đoạn ký ức từ rất lâu về trước. Trong khi hắn ngồi đó ngẫm lại thì tôi cùng với Bạch Hạo Thiên đi di dời mấy cái bình khác, vừa mới cúi người chiếu đèn vào thì tôi liền mừng rỡ nói: "Có rồi!"
Quả nhiên người kia không chỉ khắc ở mỗi một chỗ, trên mặt đất dưới tất cả các bình đều có dấu vết của đá khắc qua. Chúng tôi chắp vá lại những chữ kia thì kết hợp được thành một bài thơ tự sự ngắn. Ý chính của nó là: Dưới trời mưa tối đen, Hải Long Vương kết hôn, lính tôm tướng cua khua chiêng gõ trống cổ vũ chúc mừng.
Muộn Du Bình ngâm nga hai câu, sau đó gấp sách bút lại: "Đây là một bài đồng dao của phía Nam Phúc Kiến."
Tôi hỏi anh đã nghe bài này từ đâu thì hắn nói cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng.
Tôi nói: "Người này trong thời khắc mấu chốt, dù không nhìn thấy cũng liều mạng khắc mấy chữ này, khắc xong còn lấy bình sứ che lại, có lẽ thông tin bên trong có liên quan tới lăng mộ này. Hiện giờ chúng ta cần tìm thêm một ít chứng cứ để củng cố thêm suy đoán này."
Bạch Hạo Thiên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nói đến chứng cứ, Tiểu Tam Gia, hai người có thấy thi thể nào ở trên kênh ngầm không?"
Tôi nói chỉ nhìn thấy một thi thể ở khu mộ số ba thôi. Nghe xong sắc mặt của cô bé rất kém.
Tôi an ủi cô ấy, không thấy thi thể là chuyện tốt, có lẽ là những người đó đã tìm được lối ra và thoát ra ngoài. Việc một số lượng lớn thi thể không cánh mà bay nghe thực kỳ quái, nhưng mà ngay cả Muộn Du Bình còn chưa lên tiếng, chúng tôi tự đi tìm phiền não không phải là đang làm điều thừa thãi hay sao?
Chúng tôi thu hồi giấy bút, chuẩn bị sắp xếp lại phạm vi tìm kiếm. Đột nhiên áo sơ mi hoa tỉnh lại, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, phun ra rất nhiều thứ trông sền sệt giống như hạt gạo nếp, mỗi hạt lại dính một chấm đen nhỏ khiến cho da đầu người ta tê dại khi chứng kiến.
Muộn Du Bình cầm dao chọc chọc một chút, nói rằng nó có thể là trứng của bướm đêm. Tôi lôi bật lửa ra đốt bãi nôn, mọi người lập tức tránh xa chỗ đó ra.
Bạch Hạo Thiên rất sợ hãi, bỏ cả của mà chạy sang một bên móc cổ họng. Tôi nhìn cô ấy mà cổ họng cũng bắt đầu ngứa ngứa. Cả hai người chạy đi muốn nôn, thế nhưng do ăn cơm quá ít nên không nôn ra được cái gì.
Muộn Du Bình nói: "Đám bướm đêm kia có thể đẻ trứng trong nước, do hắn uống nước kênh nên mới bị như vậy."
Nghe vậy tôi nghĩ thầm, nôn cũng nôn hết cả ra rồi mà giờ anh mới nói những lời này. Áo sơ mi hoa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vật vã nói: "Nơi này là nơi nào?"
Tôi đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ bị bán mà vẫn thay người kiếm tiền của hắn làm tôi nhớ đến mình trước kia. Hắn nghe xong chân tướng sự tình thì lập tức nói: "Tôi biết ngay là lăng mộ này cổ quái rồi mà!"
Bạch Hạo Thiên: "Có quái lạ hay không còn cần anh nói hay sao! Tiểu Tam Gia nhà chúng tôi chẳng còn lạ gì mấy cái mộ này nữa! Anh vừa nôn ra toàn trứng côn trùng, không biết đã nôn sạch ra chưa nữa, tự lo cho chính mình trước đi."
Áo sơ mi hoa vừa nghe vừa cắn răng lo lắng nói: "Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải chết ở trong này hay sao?"
Những người bị bệnh thường hay suy nghĩ nhiều. Tôi thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh, mạch đập yếu ớt gần như không có. Nếu còn xúc động nữa thì có thể sẽ bị sốc không biết chừng. Tôi nhanh chóng nháy mắt với Muộn Du Bình. Muộn Du Bình trực tiếp đánh ngã hắn, sau đó tiêm thuốc kháng sinh vào cánh tay của hắn.
Bạch Hạo Thiên lần đầu nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt, hỏi Muộn Du Bình liệu sau khi ra ngoài có thể dạy cô ấy chiêu này được hay không. Tôi nói: "Tôi cũng có thể chỉ cho cô, lần sau đến tìm tôi."
Muộn Du Bình có chút kinh ngạc nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì. Để tránh bỏ qua manh mối, chúng tôi bật đèn pin lên rồi tản ra đi lục soát một chỗ ẩn mà trước đó chúng tôi không để ý.
Sau khi lùi lại vài bước thì tôi nhìn thấy bên trên nền gạch phía trước có một đoạn dây thừng rũ xuống, gần như chạm tới mặt đất. Thứ này treo ở đây là để chút nữa còn có thể leo lên đi xem tình hình.
Nghĩ vậy tôi liền đến nắm sợi dây thừng kia. Đột nhiên "phụt" một tiếng, dây thừng liền đứt. Tôi theo phản xạ có điều kiện mà nắm chặt tay lại. Đây là dây leo núi chuyên dụng làm từ cây đay Manila, khả năng chịu lực vô cùng tốt, sao có thể vừa mới túm một cái đã đứt được?
Tôi đang định cầm đoạn dây thừng bị đứt lên thì bỗng nhiên có vài giọt nước mưa rơi lên trên tay tôi, một thứ mùi hôi thối ô uế lập tức bốc lên trong không khí.
Tôi cúi đầu xuống thì nhìn thấy bên trong những giọt nước mưa kia là những quả trứng bướm đêm. Tôi lập tức chiếu đèn pin lên trên. Giây tiếp theo, nước bọt nhỏ xuống quần áo cùng với tay tôi càng nhiều, toả ra mùi giống như mùi của thùng rác.
Tôi nắm chặt chuôi dao, bắt đầu lui về phía sau. Không hiểu sao dùng đèn pin chiếu vào thế nào cũng không tới, tầm mắt luôn bị những tấm vải lụa ngăn cách. Tôi lui về phía sau hai bước, quơ đèn pin trái phải qua lại một chút thì thấy ở trên đầu tấm vải lụa có treo thứ gì đó màu trắng giống như một con nhện.
Thứ kia trông giống như một bức tượng bằng ngọc trắng, mang hình hài của một đứa trẻ với đôi mắt lồi như mắt cá, kỳ quái là, hướng đầu và lưng của nó có vẻ hoàn toàn trái ngược nhau, phẩm vị của chủ nhân ngôi mộ thật đáng lo ngại.
Nhưng ngay lập tức, tôi biết là mình nghĩ nhầm. Bởi vì đồ vật kia đột nhiên bò xuống trên tứ chi của nó dọc theo tấm lụa, trong chớp mắt đã lao thẳng về phía khuôn mặt của tôi.