Khi đại tiểu thư và Tô Châu đến Dật Tiên lầu, John đã đợi hơn một tiếng đồng hồ. Tô Châu rất áy náy nhưng John lại thấy không có gì, nhưng nghe nói Tô Châu trở về Minh viên một chuyến, đồng thời định quay lại diễn kịch thì tỏ ý lo lắng.
Nhưng đại tiểu thư không nói gì, trông cũng không sa sầm như cơn giông trước lúc mưa nguồn. John cũng không có gì để nói nên nói muốn đi ủng hộ Tô Châu.
Ăn cơm xong, đại tiểu thư quay trở về tiểu viện cùng Tô Châu, Tô Châu nói muốn thu dọn đồ đạc để mai có thể trực tiếp về Minh viên. Đại tiểu thư giúp cô chuẩn bị đồ đạc.
"Cái này không phải của tôi." Đó là một chiếc vòng tay, ngọc thạch anh trong vắt, rất đẹp. Tô Châu lấy nó ra khỏi hộp đựng đồ trang điểm mà đại tiểu thư đã sắp xếp, xem xét cẩn thận.
Đại tiểu thư mệt mỏi dựa vào bàn, hai tay chống lên mép bàn. Hơi cong đôi chân thon thả, gót nhọn của giày cao gót đỏ nhấc lên khỏi mặt đất, gót chân trước chạm đất, vẻ mặt uể oải. Màu son trên mỏi rạng rỡ, nàng thoáng ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, có vẻ là đang suy xét lai lịch của chiếc vòng tay mà Tô Châu cầm.
"Ừm, hình như là mẹ tặng cho em." Đôi mắt nàng lóng lánh dưới ánh đèn vàng, "Mẹ nói, đó là tín vật định tình cho người em thích."
Ngọn đèn chiếu một vầng sáng vàng lên khuôn mặt nàng, làm dịu đi dung mạo yêu kiều sắc sảo của nàng. Khóe miệng nàng chậm rãi giương lên, ý cười trong mắt khiến nàng càng thêm rạng rỡ chói lóa.
"Chị có thể hiểu thành, bà muốn em trao sính lễ cho con dâu tương lai." Nàng nói những lời này, tuy rằng đang cười, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Tô Châu không cười, cô chỉ đứng đó hồi lâu, sau đó trả vòng tay cho đại tiểu thư. "Đỗ gia chỉ có thể có con rể, không có con dâu."
Đại tiểu thư gật gật đầu, tầm nhìn tập trung lên lòng bàn tay đang mở rộng của cô. Lòng bàn tay trắng nõn, đan xen vô số đường vân, những đường giao nhỏ bé liên tục đan chéo nhau, chỉ có ba đường rất đậm, giữa lòng bàn tay cô vạch ra chữ "Xuyên (川)" vô cùng rõ ràng. Chiếc vòng tay xanh biếc nằm im trong lòng bàn tay cô, trông không thể hợp hơn.
Nàng đưa tay ra, một tay nhấc lên chiếc vòng Tô Châu cầm, tay kia nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tô Châu, đeo vòng tay lên cho cô, chiếc vòng tay vững chắc bao quanh chiếc cổ tay nhỏ nhắn của Tô Châu.
"Đồ em mang lên, chị dám gỡ ra không?"
Bao bọc tay cô trong bàn tay ấm áp của mình, đại tiểu thư ừm một tiếng, tấm tắc nói: "Mẹ chúng ta thật có mắt nhìn, vòng tay này rất hợp với chị."
Tô Châu cảm thấy rất không phù hợp, nếu như là tín vật định tình thì Đỗ phu nhân cũng đâu thể mua vòng tay, làm sao lại để đại tiểu thư trao cho chồng tương lai vòng tay cho nữ được chứ? Nhưng thấy dáng vẻ đáng tin cậy của đại tiểu thư, cô cũng không còn hứng thú hỏi thêm.
Nếu đã không thể gỡ ra thì cứ mang là được, coi như là mẹ tặng cô. Bình thường Đỗ phu nhân đều sẽ tặng cô trang sức, nước hoa, quần áo, cái này cũng xem như vậy là được.
Đại tiểu thư thấy dáng vẻ trầm mặc của cô, tâm trạng phấn chấn lên, đột nhiên nhớ đến chiếc khuyên tai Tô Châu đã đánh rơi trước đó, quay người đi đến ngăn kéo lấy ra một chiếc khuyên tai rồi cầm chặt trong tay.
"Em làm ảo thuật cho chị, được không?" Nàng đưa hai tay ra sau lưng, bí ẩn nháy nháy mắt với Tô Châu.
Tuy rằng cảm thấy trò đùa này rất trẻ con, nhưng hiếm khi Tô Châu muốn phối hợp với đại tiểu thư. Cô mỉm cười gật đầu: "Thì ra ở Anh cô học được trò ảo thuật."
"Nào, thổi vào lòng bàn tay em một cái đi." Nàng cuộn năm ngón tay thành quyền, giơ lên.
Tô Châu bật cười. Thật sự thổi một hơi vào tay đại tiểu thư.
Ngưa ngứa, luồng hơi tràn vào giữa nắm tay, đại tiểu thư siết chặt lực tay hơn. Nàng mở tay ra, trong tay là chiếc khuyên tai đã bị mất từ lâu.
"Em giúp chị đeo. Lại đây." Nàng tiến lên một bước, muốn đeo khuyên tai cho Tô Châu.
Tô Châu lắc lắc đầu: "Chẳng lẽ tôi phải đeo một bên à?"
"Vậy thì thôi." Nàng trả lại khuyên tai cho Tô Châu.
Trở về Đỗ gia đã là 11 giờ đêm.
Đại tiểu thư chào tạm biệt John ở cổng, sau khi nhìn John rời đi, mí mắt bất ngờ nảy lên. Lúc này, hai người A Tứ và A Đoan đang đợi ở một bên, có vẻ như đang đợi nàng về.
Đại tiểu thư nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, cười nói: "Sao hai người lại bày ra bộ dạng này thế?" Nàng chưa kịp đợi A Tứ đáp, Lão Hổ đã từ bên trong cổng bước ra, cúi đầu với đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, tam gia cho mời cô."
"Sao thế?" Đại tiểu thư thấy bầu không khí nghiêm trọng, thu lại nụ cười. Vừa cùng Lão Hổ đi vào bên trong, vừa suy xét tình huống lát nữa sẽ xảy ra, bản thân nên ứng biến ra sao.
Nhưng nhìn thấy Đỗ tiên sinh ngồi một mình trong phòng khách, tứ phía im lặng, không có người hầu, Đỗ phu nhân cũng không ở đây, sắc mặt đại tiểu thư trầm xuống, biết đây không phải là chuyện thường.
Nàng đi đến trước mặt Đỗ tiên sinh, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Cha."
Đỗ tiên sinh ngồi vững vàng, lấy nước sôi đổ vào ấm trà, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, giữa làn hơi nước tung bay, lên tiếng: "Ngồi đi."
Đại tiểu thư ngồi xuống.
Nàng trầm mặc nhìn Đỗ tiên sinh đổ đầy nước vào chung trà rồi đậy nắp lại.
"Con có chuyện gì muốn nói với cha không?" Đỗ tiên sinh nhướn mi, sự lạnh giá trong mắt chứa đầy giận dữ sôi sục.
Đại tiểu thư lại thở phào, nàng cười nói: "Cha, con không có gì để nói cả. Con chỉ ra ngoài đi chơi với John cả ngày thôi, có chuyện gì ạ?"
Đỗ tiên sinh giơ tay lên. Lão Hổ đi tới, từ trong túi lấy ra một cuộn film, kính cẩn đặt lên tay Đỗ tiên sinh. Đỗ tiên sinh nhẹ nhàng đặt cuộn film lên bàn, nói với nàng: "Sẩm tối chú Hổ của con đi ngang qua cổng Minh viên, sau đó gặp phải hai phóng viên thuộc tòa soạn của ông chủ Triệu, bọn họ nhờ chú Hổ của con đưa cho ta món quà này."
Đại tiểu thư nhìn cuộn film, không để tâm mà cười nói: "Ông chủ Triệu? Thứ này mà cũng xứng đáng được mang vào Đỗ gia ư? Sao chú Hổ lại nhặt rác về nhà thế này?"
"Vậy là con phủ nhận chuyện này?" Sự hung ác bị đè nén trong đồng tử Đỗ tiên sinh hiện rõ giữa hai hàng mi khi hơi nheo mắt lại, "Rất tốt, con phủ nhận là đúng. Con gái Đỗ gia chúng ta, tuyệt đối không thể có bất kì vết nhơ nào." Hắn đứng dậy, quay đầu ra lệnh cho Lão Hổ đang đứng ở một bên, "Ngày mai nói cho Tô Châu biết, Đỗ gia chúng ta không thể dung nạp loại người lòng muông dạ thú như cô ta, đuổi cô ta cút khỏi Thượng Hải!"
Lão Hổ cúi đầu nói: "Vâng!"
"Đứng lại!" Đại tiểu thư bỗng nhiên đứng lên, âm thầm đối đầu với Đỗ tiên sinh.
Đỗ tiên sinh lạnh nhạt nhìn Lão Hổ đang đứng đó. Lão Hổ lại tiến lên một bước.
"Đủ rồi!" Đại tiểu thư lạnh giọng nói, nàng lạnh nhạt Đỗ tiên sinh, trên môi hiện lên một nụ cười giễu cợt, "Để tôi xem ai dám động đến chị ấy! Cha, nếu ngày mai con không thấy Tô Châu, cha cũng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa!"
"Lão Hổ——" Đỗ tiên sinh kìm nén cơn phẫn nộ, đứng đó, khí huyết cuồn cuộn. Hắn gọi Lão Hổ lại, "Ra ngoài! Ta không cần biết Thiên hoàng hay Thượng đế, ai cũng không được phép vào!"
Lão Hổ không chút chần chừ mà lui ra, đóng cửa lớn lại.
Đỗ tiên sinh siết chặt quyền tay, nghiến răng hỏi: "Đỗ Như Mộng! Con dám uy hiếp ta? Con dám uy hiếp ta! Hay lắm, đúng thật là con gái ngoan của ta! Tốt! Ta hỏi con, rốt cuộc quan hệ giữa con và Tô Châu là gì?"
"Con thích chị ấy!" Đại tiểu thư không chịu thua kém mà lớn tiếng, "Con yêu chị ấy! Con muốn cưới chị ấy! Con muốn ở bên chị ấy! Chị ấy là mạng sống của con!"
"Mất dạy!" Đỗ tiên sinh quát tháo trong cơn thịnh nộ cao ngất, "Con có biết mình đang nói gì không hả? Con vậy mà trâng tráo bảo với ta rằng con yêu nó!"
Đại tiểu thư thẳng sống lưng, nói năng khí phách: "Con biết con muốn gì, con cũng hiểu rõ hậu quả của việc mình làm! Con từ trước tới nay chưa bao giờ kiên định đến thế!"
Nàng dừng lại, âm thanh yếu ớt hơn: "Cha, con có quyền được lựa chọn tình yêu, thân là cha của con, cha phải thông cảm cho con, để con được hạnh phúc..."
"Thông cảm? Haha." Đỗ tiên sinh tức giận tột cùng mà bật cười, chỉ vào đại tiểu thư nói, "Chỉ cần con họ Đỗ, con vĩnh viễn không đủ tư cách để nói với ta hai chữ này!"
"Cha!"
"Ta nói cho con biết, nếu con không chịu quay đầu, con sẽ phải trả giá cho sự ngu dốt của chính mình. Chẳng phải con quan tâm Tô Châu à? Chẳng phải con mặt dạn mày dày nói với ta con yêu nó sao? Để ta xem tay con nhanh hơn, hay súng của ta nhanh hơn!" Đỗ tiên sinh từ trong hộp đựng lấy ra một khẩu súng, xoay người bước ra ngoài.
"Cha đi đi!" Đại tiểu thư cong khóe miệng, mỉm cười, "Nhưng chỉ cần Tô Châu có chuyện, chị ấy sống thì con sống, chị ấy chết thì con chết. Nếu bây giờ cha muốn đi giết chị ấy thì giết con trước đã."
Nàng dường như hóa thành loài động vật máu lạnh.
Dòng máu của nàng bắt nguồn từ Đỗ tiên sinh, máu chảy trong người nàng, cũng là của Đỗ tiên sinh.
Đỗ tiên sinh nhanh chóng nạp đạn. Quay người bước tới trước mặt đại tiểu thư, đối mắt với đại tiểu thư.
Đôi mắt lạnh lẽo ấy không mang chút độ ấm nào, nàng là con gái của Đỗ tam gia, giống hắn nhất, hẳn phải có đôi mắt tàn nhẫn như hắn.
Hắn giương họng súng lên, chĩa vào ấn đường của đại tiểu thư.
Lỗ đen ở họng súng, kéo theo lực hấp dẫn chết chóc lạnh lẽo. Không biết nó đã hút vào sinh mạng và linh hồn của bao nhiều người. Suy cho cùng nó cũng chỉ là công cụ của sát nhân, làm sao có thể có cảm xúc được?
"Ta đã giết huynh đệ mình, giết người phụ nữ của mình, cũng đã giết kẻ thù của mình. Nhưng lại chưa từng giết người thân, thế nhưng, Đỗ Như Mộng, con đừng nghĩ ta không nỡ giết con." Ngón trỏ của hắn hơi cong, đặt lên cò súng.
"Mạng của con là do cha ban cho, cha muốn lấy lại thì cứ việc lấy. Nhưng con mong sau khi con chết, cha đừng xuống tay với Tô Châu, bằng không..." Đại tiểu thư cụp mắt xuống, trên mặt là nụ cười cay đắng tột cùng.
"Pằng——"
"Tô Châu cô ta không xứng!"
A Tứ nghe thấy tiếng súng, trong lòng thấy không ổn, định xông vào nhưng bị Lão Hổ cản lại.
"Là đại tiểu thư đó!" A Tứ phẫn nộ đấm một quyền lên tường, căm hận nhìn chằm chằm Lão Hổ.
Đại tiểu thư mở mắt ra, khói giăng kín tầm nhìn.
Nhưng nàng lại cười: "Nếu hôm nay cha không giết con, thì sau này cha sẽ hối hận."
Đỗ tiên sinh hất tung ấm trà nóng, ấm trà rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe khắp nơi. Những mảnh vỡ văng vào ống quần Đỗ tiên sinh, làm ướt quần hắn.
"Mày cút đi cho tao! Cút cho tao! Cút!!!" Hắn gầm lên, vẻ mặt vạn phần hung dữ.
"Đỗ gia chúng ta, không có chỗ cho một con hát thấp hèn, càng không chứa chấp loại phản nghịch! Cút——"
Đại tiểu thư rơi nước mắt, quay người đi lên lầu.
Một lát sau lại đi xuống, trong tay xách vali. Khi đi đến bên người Đỗ tiên sinh, nàng dừng lại, nói với hắn: "Hi vọng cha sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt."
Đỗ tiên sinh cầm khẩu súng trong tay, nới lỏng, siết chặt rồi lại nới lỏng. Hắn trầm giọng: "Đỗ Như Mộng, nếu hôm nay con dám bước ra khỏi cửa, sau này con không còn là người họ Đỗ, cũng không phải con gái ta nữa."
Nước mắt của đại tiểu thư chợt rơi xuống đất, trên nền gạch nở thành một bông hoa xinh đẹp. Nàng cố gắng xoa dịu cơn đau trong lồng ngực, cổ họng lại nghẹn ngào không nói nên lời.
Nàng tận lực điều chỉnh giọng nói của mình nghe như đã bình tĩnh trở lại, nhưng sự run rẩy trong giọng nói vẫn phản bội tâm tư nàng. Nàng kìm nén tiếng khóc nói: "Vâng. Thưa Đỗ tiên sinh." Siết chặt quai vali, nàng nói: "Nếu tôi và Đỗ tiên sinh đã không còn quan hệ gì, mong Đỗ tiên sinh sau này đừng lại quấy rầy cuộc sống của tôi." Khẽ nghiêng mặt, "Đừng ra tay với Tô Châu."
Đỗ tiên sinh chưa kịp nói gì thì cô đã mở cửa, xách vali bước ra ngoài. Lão Hổ chặn ngang đường nàng, không cho nàng đi.
"Để nó biến!" Âm thanh giận dữ của Đỗ tiên sinh lộ ra vẻ mệt mỏi. "Không ai được giữ nó lại!"'
Đại tiểu thư bỏ đi, A Tứ đi theo nàng ra khỏi Đỗ gia, cánh cổng Đỗ gia sau lưng từ từ khép lại, cọt kẹt của cổng sắt hòa vào nỗi buồn và bi thương không thể giải thích.
A Tứ vẫn luôn theo sau đại tiểu thư mà không nói lời nào.
Đại tiểu thư dừng bước, hắn tiến lên, cúi người hành lễ: "Đại tiểu thư, để tôi giúp cô xách hành lý."
"A Tứ," Đại tiểu thư khẽ mỉm cười, "Từ giờ trở đi tôi không còn là đại tiểu thư gì nữa, tôi chỉ là một... chỉ là một người bình thường tự do mà thôi."
"Đại tiểu thư..."
"Về đi, ở đây không có đại tiểu thư gì cả. Nếu anh vẫn còn trung thành với tôi, vậy nhờ anh chăm sóc tốt cho mẹ tôi." Nàng cười tự giễu, "E rằng nếu bà biết tôi đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ gia, bà sẽ rất giận, sẽ rất đau lòng."
Đại tiểu thư từ trong túi áo khoáclấy ra một sấp tiền mà thường dùng làm tiền tiêu vặt, tỏ ý bảo A Tứ đưa tay ra: "Anh đi theo tôi lâu như vậy, các huynh đệ cũng chịu khổ cùng tôi, anh cầm lấy mà uống rượu."
A Tứ lắc đầu: "Đại tiểu thư, tam gia chỉ giận cô nhất thời thôi, hận thù giữa cha và con gái không quá nổi một đêm đâu. Đại tiểu thư, đợi tam gia nguôi giận rồi cô vẫn là đại tiểu thư của chúng tôi, A Tứ và các huynh đệ vẫn luôn chờ đại tiểu thư quay lại!"
"A Tứ..." Đại tiểu thư vỗ nhẹ lên vai hắn, "Anh biết tính tình của cha... À, không phải, Đỗ tiên sinh mà. Tôi cũng không có suy nghĩ muốn trở về."
"Đại tiểu thư, bình thường tam gia yêu thương cô như vậy, chỉ cần cô muốn, tam gia nào lại không cho. Cô là con gái độc nhất của ngài ấy, tam gia sẽ không từ mặt cô đâu." A Tứ là một người đàn ông vạm vỡ, vậy mà hốc mắt lại đỏ hoe. "Cô là đại tiểu thư, ngài ấy sẽ không từ mặt cô..."
"A Tứ!" Sống mũi đại tiểu thư có chút cay cay. Nàng mím môi, cười cười, "Mặc dù chú Đoan từ trước đến nay chỉ lái xe, nhưng trước đây cha từng nói cho chú ấy làm quản gia, anh theo chú Đoan chăm chỉ làm việc đi. Tôi đi đây."
Nàng sụt sịt, cầm vali lên, không chút do dự tiến vào bóng đêm rồi dần biến mất khỏi tầm mắt A Tứ.
A Tứ đứng nhìn rất lâu, mới từ từ cúi gập người, hành lễ về phía đại tiểu thư đã rời đi.
Đêm qua Tô Châu ngủ không ngon. Trong đêm lặp đi lặp lại một giấc mộng, mơ thấy đại tiểu thư bị một người đàn ông bắn chết, khắp người toàn là máu, miệng trào ra từng đợt từng đợt máu tươi, nàng không ngừng gọi tên Tô Châu. Tô Châu đáp lại nàng, nhưng nàng không nghe được, cuối cùng đại tiểu thư khép lại đôi mắt ngập tràn nuối tiếc.
Khi tỉnh lại từ giấc mộng thì trời đã sáng rõ, thế nhưng cảm giác hồi hộp từ trong cơn mơ vẫn còn vương vấn trong tim Tô Châu, cô ngủ không đủ, có chút mê man mà xoa hai bên thái dương, thử xoa dịu sự hoảng loạn của bản thân.
Một lúc lâu sau, Tô Châu mới rời giường đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong mới cảm thấy tỉnh táo lên không ít. Trong căn tứ hợp viện yên tĩnh vào buổi sáng sớm, chỉ có vài chú chim đang hót líu lo.
Tô Châu đi đến cửa, cánh cửa mở ra phát tiếng cọt kẹt.
Bên ngoài cửa có một người con gái cực kỳ yêu kiều, còn có một chiếc vali nằm ngổn ngang trên mặt đất, không hề phù hợp với người này.
Người con gái này búi gọn mái tóc đen nhánh, để lộ chiếc cổ trắng như bạch ngọc. Nàng bận một bộ sườn xám đỏ, thân váy được thêu những bông hồng đỏ nở rộ vào thời điểm đẹp nhất, mỗi mũi thêu, không biết người thợ thêu đã bỏ ra bao nhiêu công sức để mới có thể khiến nó trở nên độc đáo.
Nhưng những đóa hoa kia, so với người con gái nọ, lại phàm tục đến nực cười. Người con gái có đôi lông mày thon dài như lá liễu, mắt Đan Phượng hẹp dài quyến rũ, dung nhan tinh xảo chẳng chút son phấn, nói thật, màu đỏ diễm lệ trên đôi môi, lại bắt mắt và đẹp đẽ hơn sắc đỏ của sườn xám. Dường như chính người con gái này đã làm tôn lên vẻ đẹp của loài hoa ấy.
Trên đôi chân nhỏ nhắn của nàng là một đôi giày cao gót nhọn màu đỏ, giày không mang lại cho người con gái vẻ mạnh mẽ nhưng ngược lại tạo thêm nét quyến rũ nữ tính dành riêng cho nàng, vóc dáng mảnh mai, đôi chân thon dài, góp phần tạo nên khí phách mĩ nhân đặc biệt.
Chẳng cần phải hoài nghi vẻ đẹp của người con gái này, chẳng có ai sánh được với nàng.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm rơi trên vai nàng, tựa như bao phủ nàng trong một tấm vải màu vàng nhạt, trong phút chốc, sắc đỏ hòa quyện vào sắc vàng, khiến cả thế giới trở nên vô cùng sống động.
Người con gái nhìn thấy cô, nở một nụ cười thuần khiết không chút thô tục với cô.
Người con gái tựa như đóa hồng, đáy mắt còn đọng sương sớm, mỉm cười nói với cô: "Hôm nay trời thật đẹp, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành, rất thích hợp để nói một câu với chị—— Chào buổi sáng."
Đúng vậy. Thời tiết hôm nay dễ chịu vừa phải, tia nắng long lanh, chim hót hoa thơm. Ngọn gió mềm mại thổi qua con hẻm, chiếc lá rơi trên mặt ao nhỏ, chỉ khe khẽ xao động mặt nước lan ra từng gợn từng gợn sóng, thanh tĩnh yên bình. Ngay cả người con gái trước mặt, cũng vừa phải khiến con tim cô loạn nhịp.
Mọi thứ bỗng nhiên vừa phải đến không sao nói rõ được.
Vậy nên, cô vì người con gái tùy ý phóng khoáng này mà rung động vừa phải.
Đuôi mắt Đan Phượng của người con gái nhẹ nhàng giương lên, đôi mắt sáng rực trong bóng đêm ấy ngập trong ý cười dịu dàng, bờ môi đỏ phát âm từng chữ rõ ràng, nói với cô: "Chị sẽ làm bữa sáng chứ?" Nàng nghiêng đầu, dáng vẻ nhướn mày mỉm cười đẹp đến không thể chê vào đâu được.
Nụ cười nhàn nhạt này thoang thoảng hương hoa hồng, trở tay không kịp mà in sâu vào mắt cô, lại nhẹ nhàng khéo léo rơi vào trái tim cô. Mềm mại đến khó tin.
Tô Châu nghe thấy mình nói với người con gái trước mặt bằng nụ cười bình đạm nhất và thanh âm êm dịu nhất: "Tôi nấu ăn không được ngon lắm."
Đúng vậy. Cô không ngại ngùng khó xử đến nỗi tim đập như sấm, cũng không hoảng loạn mà mặt đỏ tía tai. Bọn họ giống như đã sống cùng nhau từ lâu, yêu nhau từ lâu, đều đã kinh qua tình yêu nồng nhiệt khó quên thời non trẻ.
Rất bình thường, lại có chút bất thường.
Người con gái có dung mạo như tranh vẽ, đầu hơi cúi xuống, cùng với ánh nắng ấm áp, khóe miệng hơi cong lên. Toàn bộ đường nét của người ấy được bao phủ bởi một vầng sáng dịu dàng, đẹp đến mức cô chẳng thể rời mắt.
"Vậy không được. Nhưng em có thể ăn cả đời."
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)