Hạ Xưa

Sau khi Tô Châu đi, giám đốc Đường như vô ý đề cập đến người được chọn thay thế vai chính bằng một câu 'Hình sư muội có tư chất tốt, có quan hệ khá tốt với Tô Châu, chọn cô ấy là phù hợp nhất' nên Hình sư muội nhanh như chớp thay thế vị trí của Tô Châu, trở thành tiểu sinh có tên đứng đầu bảng*.

*Khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên được viết lên tấm bảng treo ở phía trước

Mặc dù Hình sư muội có được vị trí này là do cơ duyên, nhưng dù sao cũng có nền tảng kỹ thuật 10 năm, nó và Viên Viên đều có nền tảng vững chắc như nhau. Viên Viên và Hình sư muội đã lên sân khấu từ lâu, từ sau khi Hình sư muội lên chức, danh tiếng của Viên Viên cũng tăng lên không ít, không thể không nổi tiếng.

Đoàn kịch lập tức có thêm hai trụ cột một sinh một đán, vinh quang vì sự ra đi của Tô Châu trước đây mà tổn thất nhẹ nay lại huy hoàng gấp bội.

Sự thành công của Hình sư muội khiến có người vui có người buồn. Không vui nhất có lẽ là Lương Tiểu Nguyệt, người đã mất đi Tô Châu. Lương Tiểu Nguyệt nhìn Hình sư muội đang ngày càng đắc ý, lại càng thêm chán ghét.

Cô ta năm lần bảy lượt nghe thấy mấy lời bàn tán nói Hình sư muội và giám đốc Đường có quan hệ tứ tung ngũ hoành gì đó. Đường Kiệt đương nhiên phủ nhận chuyện này, Lương Tiểu Nguyệt không hề mảy may nghi ngờ Đường Kiệt không yêu mình, vậy người đáng nghi nhất, chính là Hình sư muội.

Sau buổi diễn tạm biệt của Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt còn đuổi theo cô ra ngoài, nhưng cuối cùng chỉ thấy Tô Châu và đại tiểu thư đang ôm nhau thật chặt.

Mấy tháng nay, cô ta thường xuyên mơ thấy chuyện trước đây, mơ thấy hoàng hôn vùng quê Thặng Châu, mơ thấy đầu ngón tay của cô ta do dự lướt qua chóp mũi trên gương mặt thanh tú của Tô Châu.

Trạng thái tinh thần của cô ta thật sự rất tệ, hoặc là mất ngủ cả đêm, hoặc là khi giấc mơ kết thúc, tỉnh dậy nhìn thấy những tấm ảnh, không phải ngây ngẩn thì sẽ là rơi lệ.

Cả người tiều tụy hẳn đi. Đường Kiệt thấy cô ta như vậy cũng ít trò chuyện, đa số thời gian đều là không thấy bóng dáng. Cô ta đã nhiều lần hỏi Đường Kiệt khi nào mới cưới mình, Đường Kiệt đều lấy lệ cho qua, cô ta cũng giận Đường Kiệt thất hứa, cãi vã với Đường Kiệt không ít.

Sau đó, Đường Kiệt dứt khoát không gặp cô ta mấy ngày liền, cô ta vì giận dỗi Đường Kiệt nên cũng không đến Minh viên vài ngày.

Hôm đó tinh thần của cô ta khá tốt, nghĩ mình nhiều ngày đã không đến Minh viên nên đi Minh viên một chuyến.

Minh viên.

"Ôi, mẹ Thẩm! Hôm nay mẹ đến cổ vũ con sao?"

Sau khi Tô Châu rời đi, Hình sư muội không còn ai ngáng đường nữa, nhanh chóng phất lên, những người hâm mộ và mẹ đỡ đầu ban đầu là của Tô Châu về cơ bản là thuộc về nó. Nó xử lý công chuyện khéo léo, không từ chối người đến, không cần biết là ai, chỉ cần tặng quà nó đều dám nhận. Thậm chí còn chẳng tiếc rẻ lời ngon tiếng ngọt, khiến mọi người mở cờ trong bụng, nó lập tức trở nên nổi bật nhất đoàn Tứ Quý, thậm chí là cả trong Minh viên.

Đã có người hiểu chuyện, Tô Châu cũng hạ quyết tâm không quay lại nữa, những người yêu thích kịch đó tất nhiên sẽ tập trung sự chú ý vào nó, ngay cả những bà mẹ đỡ đầu cực kỳ yêu thích Tô Châu cũng ào ào thay đổi mục tiêu, vô cùng thích Hình sư muội.

Mẹ Thẩm vốn dĩ là một người mẹ đỡ đầu của Tô Châu, trước đó đã dò hỏi nơi Tô Châu lui về ở ẩn, đích thân đến tìm Tô Châu, nhưng nhìn dáng vẻ ấy của Tô Châu cũng biết cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Hình sư muội dẻo miệng, chịu cúi người, mẹ Thẩm cũng được dỗ ngọt đến nở gan nở ruột, quyết tâm ủng hộ Hình sư muội.

"Nào nào nào, con xem đi!" Thẩm phu nhân mở chiếc hộp dài ra, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai, ngọc trai viên nào viên nấy to tròn, trong veo sáng người.

Hình sư muội nhận lấy, cười ngọt ngào: "Con cảm ơn mẹ! Mẹ hôm nay xem thật kỹ nhé! Sân khấu này con đã vận dụng mười phần nội công, nhất định mẹ xem xong sẽ hoan hô!"

"Được, vậy mẹ sẽ đợi xem." Thẩm phu nhân cười đến nỗi nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra, bà liếc thấy Đường Kiệt đi vào, bước thẳng đến bên cạnh Hình sư muội bèn nói, "Ta ra khán đài trước. Diễn kịch cho tốt nhé."

"Giám đốc Đường!" Thẩm phu nhân chào hỏi Đường Kiệt một tiếng.

Đường Kiệt cười haha đi đến bên cạnh Hình sư muội.

Hình sư muội ngồi vào vị trí vốn dĩ thuộc về Tô Châu, tháo khuyên tai, chuẩn bị trang điểm.

Đường Kiệt đặt tay lên vai nó, nhìn Hình sư muội trong gương, cúi đầu nói nhỏ vào tai nó: "Hôm nay em vô cùng xinh đẹp. Anh mê mẩn rồi." Hít một hơi thật sâu trong hõm cổ nó, khoan thai nói, "Chẳng lẽ em dùng nước hoa mê hồn, để lôi kéo đàn ông nhịn không nổi mà..."

Hình sư muội đẩy đẩy hắn: "Này, đừng như vậy." Thấy giám đốc Đường đứng thẳng buông tay mới quở trách, "Ở đây nhiều người như thế, anh đừng động tay động chân." Nhỏ giọng, "Để người ta thấy là không hay đâu!"

"Được rồi được rồi, buổi tối, em đợi em được không?" Giám đốc Đường cười cười bỏ đi.

Hình sư muội e thẹn: "Đáng ghét!"

Khi Viên Viên đi vào, nụ cười trên mặt Hình sư muội tức khắc cứng đờ. Đường Kiệt nhìn nhìn Viên Viên, tâm tình vui vẻ cười nói: "Viên Viên à, diễn cho tốt. Tối nay anh mời em và Hình sư muội ăn cơm."

Viên Viên chỉ hơi nhướn mày, nhàn nhạt đáp: "Giám đốc Đường, không cần đâu." Trong lời nói không hề che giấu cảm giác chán ghét đối với Đường Kiệt.

Đường Kiệt mất hứng, vẻ u ám tràn ra cả mặt. Nhưng hắn không nổi giận, chỉ cực kỳ khó chịu bỏ đi.

Viên Viên đứng đó, nhìn Hình sư muội.

Hình sư muội có chút xấu hổ mà quay đầu đi.

Cho dù vở kịch trên sân khấu có tuyệt vời đến mấy, cho dù mọi người ở hậu trường có lục đục ra sao, tất cả những chuyện không tốt đẹp đều sẽ tan biến khi tiến vào căn tiểu viện của đại tiểu thư và Tô Châu, bị thanh tẩy sạch sẽ.  

"Sải chân đừng dài như vậy." Tô Châu lên tiếng nhắc nhở.

Đại tiểu thư lập tức thu nhỏ sải chân.

"Em là tiểu sinh, không phải tiểu đán."

Điệu bộ trên sân khấu khó lắm mới được coi như là đoan trang, tiếp đến học vân thủ*. Tô Châu thực hiện động tác một lần để đại tiểu thư bắt chước.

*Vân thủ: Một điệu múa trong hí kịch

"Khi thực hiện vân thủ, mắt phải chuyển động theo." Cô giải thích, làm lại một lần nữa.

Động tác của Tô Châu như xe nhẹ chạy đường quen, thuần thục đến độ có thể thực hiện một cách hoàn hảo ngay cả khi nhắm mắt. Cô rất kiên nhẫn với đại tiểu thư, nói năng cũng từ tốn, vô cùng dịu dàng, đại tiểu thư càng nghe lại càng mắc lỗi, tâm tư càng không chú ý vào việc học kịch.

"Tôi bảo em mắt dõi theo tay, không phải quay đầu theo."

Đại tiểu thư chớp chớp mắt, cười nói: "Thói quen. Sư phụ dạy lại một lần đi."

Tô Châu lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhấc bình trà, lật ly lại, rót cho mình một ly trà rồi nâng lên nhấp một ngụm.

Đại tiểu thư vui vẻ vẫy vẫy tay áo, lại xắn nó lên, ngồi cạnh Tô Châu, giật lấy tách trà đang uống dở trong tay cô, uống cạn.

Thói quen xấu dùng chung cốc của hai người ban đầu còn khiến Tô Châu đỏ mặt tía tai, bây giờ lại dửng dưng không quan tâm, đã quen thuộc đến mức coi nó như lẽ đương nhiên.

"Mệt thật đấy, bây giờ em mới biết các chị đã bỏ ra rất nhiêu công sức." Đại tiểu thư liếm liếm môi, hòa nước trà với son môi rồi nuốt vào miệng.

Động tác ấy quyến rũ bao nhiêu thì cuốn hút bấy nhiêu.

Tô Châu nhắm mắt làm ngơ, lại lật một chiếc tách ra đổ đầy cho mình, rồi đổ đầy cho đại tiểu thư.

"1 phút trên sân khấu là 10 năm công sức phía sau đó. Mới vậy mà đã mệt rồi sao? Tự em đòi học mà."

Đại tiểu thư thở dài: "Đương nhiên rồi, em muốn hát một vở Lương Chúc với chị." Dù cho đại tiểu thư có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì bản tính ôm hận và hẹp hòi vĩnh viễn là bất biến.

Rõ ràng việc Lương Tiểu Nguyệt và cô khóc từ trên sân khấu đến tận hậu trường đã được nàng ghi lòng tạc dạ, thế nào cũng phải xóa sạch kí ức này cho bằng được.

Tô Châu đương nhiên hiểu ý đồ này của nàng. Cô nói: "Đợi em đi đúng, học xong vân thủ, lực đạo khi vung tay áo nhẹ nhàng chứ không phải vung như thâm thù đại hận thì có lẽ tôi vẫn còn có thể mặc kịch phục, gọi em một tiếng Lương huynh trong lúc còn sống."

"Xì," Đại tiểu thư khinh thường nói, "Hay là chúng ta đánh cược đi? Nếu trong vòng một tháng em có thể học xong Thập bát tướng tống* thì chị phải nghe lời em, ngoan ngoãn đáp ứng em một chuyện."

*Thập bát tướng tống: Một trích đoạn của "Lương Chúc"

Tô Châu đợi nửa ngày vẫn chưa thấy nàng nói tiếp. "Vậy nếu em không học được? Em mạnh miệng như vậy, lỡ thua thì sao?"

"Không thể!" Đại tiểu thư cao ngạo tựa như một con khổng tước háo thắng, chắc chắn cuối cùng mình sẽ là người thắng. "Cái này thì có gì khó đâu, em đã biết cả đài bộ* rồi, một đoạn hát làm sao làm khó được em chứ? Em thua thì cũng chẳng sao cả," Nàng hừ một tiếng, "Đằng nào em vẫn luôn nghe lời chị, chị muốn em đáp ứng 100 chuyện hay 1000 chuyện đều được."

*Đài bộ: Dáng vẻ bước đi khi diễn kịch

"Ồ?" Tô Châu gật gật đầu, "Là em nói đấy nhé. Vậy em cược làm gì? Em thắng hay thua đều như nhau mà."

"Đỗ phu nhân à, sao chị chẳng đáng yêu tí gì hết! Nếu chị cứ không hiểu phong tình, làm đầu gỗ như thế này thì từ hôm nay trở đi em sẽ 'dạy dỗ' chị thế nào là 'tình thú' đấy." Nàng ôm mặt Tô Châu, bất mãn cảnh cáo.

"Đỗ phu nhân cái gì chứ, không biết lớn nhỏ." Tô Châu cười nàng trăm phương ngàn kế để lập kèo với cô, vỗ vỗ tay nàng, tỏ ý bảo nàng buông ra. 

Mắt đại tiểu thư đột nhiên lóe sáng, ôm mặt Tô Châu rồi hôn lên. Môi họ chạm vào nhau, nàng dịu dàng ngậm môi Tô Châu, như thể muốn chậm rãi nuốt chửng Tô Châu.

Tô Châu ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của nàng.

Bọn họ vốn là phụ nữ được làm từ nước*, tình yêu dù có mãnh liệt đến mấy cũng sẽ chậm rãi thư thả như dòng nước, kể cả nụ hôn này, cũng phải mềm mại như nước.

*Giả Bảo Ngọc của Hồng lâu mộng nói: "Phụ nữ là cốt nhục của dòng nước", ý nói phụ nữ mềm mại, dịu dàng, biết cương biết nhu như nước.

Nơi ngọt ngào nhất của con người có lẽ là môi và lưỡi, nó có thể nói ra những lời tâm tình tựa đường mật trên thế gian này chẳng có gì sánh bằng, có thể khiến lý trí chìm trong tình ái, và cũng có thể sai bảo một người thông minh cam tâm tình nguyện vứt bỏ quyền suy nghĩ.

Nụ hôn, cảm nhận sự ngọt ngào và tinh tế của môi lưỡi. Sự giao thiệp thành thạo giữa môi và răng là lời hỏi thăm thường thấy nhất, chẳng cần giải thích, nó tự nhiên khơi dậy từng tầng từng tầng niềm vui.

Bàn tay đặt nhẹ lên vai Tô Châu, đầu lưỡi quét qua môi và răng Tô Châu, từng chút một cắn môi Tô Châu, rồi nàng trấn an cô bằng cách liếm đi cảm giác nhoi nhói.

Tô Châu hơi hé răng, hai tay vô thức đặt trên lưng đại tiểu thư, tư thế ngẩng lên để lộ ra một phần cổ trắng nõn trong chiếc sườn xám cổ đứng màu xanh được bao bọc bởi những mạch máu màu lục lam mơ hồ dễ nhận thấy.

Màu trắng mĩ miều như gốm sứ, nhuốm màu đỏ tươi của hoa đào trong dịp nở rộ.

Đại tiểu thư cảm nhận được lời mời gọi âm thầm và sự thu hút đằng sau cánh cửa khép hờ. Nàng không hề sốt sắng, lắng nghe nhịp thở dần gấp gáp của Tô Châu, nhiệt độ trên mặt ngày càng tăng lên, chậm rãi khám phá vị ngọt vô tận.

Cuốn lấy nhau, rồi lại tách ra. Lần nữa gắn kết, không nỡ rời xa.

Hơi ẩm ngọt ngào đan xen hết lần này đến lần khác, mọi mùi vị trong không khí đều trở nên ngọt ngào. Xâm nhập từ cổ họng, đến dạ dày, đến huyết quản sau đó vào tim.

Thậm chí hô hấp không thông, sợ sẽ bất tỉnh.

"Ư..." Không khí trong phổi Tô Châu một mực bị chiếm đoạt, không được cung cấp. Cô rên một tiếng, dần lịm đi.

Rất lâu sau đại tiểu thư mới buông tha cô.

Sau một nụ hôn vẫn chưa đủ thỏa mãn là hơi thở hổn hển hồi khí khi hai trán tựa vào nhau.

Dừng một lúc, đại tiểu thư nhịn không được cười trầm, nói: "Sao chị lại quên thở? Chị có thiên phú học kịch rồi, bây giờ học cách yêu em, nhất định sẽ trở thành thiên tài độc nhất vô nhị của em."

Tô Châu tựa vào vai nàng, hơi mệt mỏi. Sự kiều diễm của màu hồng son còn đọng lại từ nụ hôn rộn ràng, hơi ấm dừng lại đột ngột ấy thúc giục tim đập nhanh hơn.

Cô không thể chịu đựng được những cảm xúc thăng trầm bất ngờ như vậy, chìm đắm trong âm thanh tim đập dồn dập trong khi không hề có sự chuẩn bị. Giọng nói khàn khàn của đại tiểu thư rất dễ nghe, ẩn chứa sự quyến rũ yêu mị.

Tô Châu ngửi thấy hương nước hoa của đại tiểu thư, nhịp tim dần dần bình ổn lại.

"Đỗ phu nhân, chị ổn không?" Đại tiểu thư ôm Tô Châu, để cô có thể thoải mái dựa vào hơn một chút.

"Em..." Ngang nhiên ức hiếp người ta giữa ban ngày, thật sự rất quá đáng.

Chưa kịp nói ra, đại tiểu thư đã lại chặn môi cô.

"Đỗ phu nhân, phiền chị nhắc nhở người phụ nữ của tôi, kẻo chị ấy lại không hiểu phong tình..." Trong lúc mơ hồ, Tô Châu nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ của đại tiểu thư bên tai.

Sau khi xuống sân khấu rồi thay trang phục xong xuôi, Viên Viên muốn tìm Hình sư muội, trong nháy mắt đã không biết Hình sư muội đi đâu. Cô đứng một lúc, mắt khép hờ, môi dần trắng bệch.

Cô ấy cầm túi da lên, chuẩn bị rời đi thì Lương Tiểu Nguyệt tiến vào, cô ấy đứng đó bất động.

"Lương sư tỷ." Ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu Viên Viên, làm lộ ra một bóng đen dưới hốc mắt cô ấy. "Lương sư tỷ nhiều ngày mới tới, chị không khỏe sao? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?"

Bởi Viên Viên thấy sắc mặt Lương Tiểu Nguyệt còn khó coi hơn mình nên mới lịch sự quan tâm một chút. Nhưng Lương Tiểu Nguyệt lại không nghĩ như vậy, cô ta vốn dĩ cực kỳ kiêng dè Viên Viên, vì những ngày qua cô ta không tới nên địa vị ở Minh viên của Viên Viên càng thêm hưng thịnh. Hiện tại lại hỏi cô ta câu này, cô ta không nghĩ là quan tâm mà thay vào đó suy đoán liệu có phải Viên Viên cố ý ra oai hay không.

Cô ta khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, không cần Viên sư muội nhớ mong. Tôi không may mắn như Viên sư muội và Hình sư muội, nhân lúc Tô Châu không còn liền trắng trợn mời chào người hâm mộ của Tô Châu," khoanh tay trợn mắt nhìn Viên Viên, "Ngay cả mẹ đỡ đầu cũng không tha. Thật sự quá tuyệt vời."

Viên Viên đáp lại bằng khoảng lặng. Nói trắng ra, lý do Lương Tiểu Nguyệt không được lòng mọi người, có lẽ là liên quan cái miệng xéo xắt của cô ta. Hình sư muội làm sai, kỳ thật cũng không được tính là sai, Tô Châu đã đi rồi, những tài nguyên này đương nhiên phải có chủ sở hữu. Nếu không rơi vào tay Hình sư muội thì cũng thuộc về người khác.

"Phải rồi, Hình sư muội của cô đâu? Sao coô không để mắt tới cô ta?" Lương Tiểu Nguyệt chặn cửa, hoàn toàn không có ý nhường đường cho Viên Viên.

"Lương sư tỷ, Hình sư muội đã về trước rồi, em cũng phải đi." Viên Viên trầm mặt, tâm tình của cô ấy không tốt, Lương Tiểu Nguyệt nhất định phải khiến cô ấy không thoải mái.

Vốn dĩ Lương Tiểu Nguyệt đang tìm Đường Kiệt, chưa tìm được Đường Kiệt nên cô ta có chút khó chịu, hơi đau đầu, cũng không muốn tiếp tục gây rối với Viên Viên. Thế là kiêu ngạo xoay người bỏ đi.

Đi đến cổng Minh viên, nhìn thấy người gác cổng, cô ta thản nhiên thuận miệng hỏi: "Anh có gặp giám đốc Đường không?"

Gác cổng thật sự đã gặp. "Lên xe về rồi, vừa nãy..."

"Ồ." Lương Tiểu Nguyệt gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, ngồi lên một cái xe kéo, nói: "Đi Đường gia." Phu xe kéo xe chạy thật nhanh.

"Ơ kìa—— Tôi đã nói xong đâu! Thật ra là vừa nãy giám đốc Đường đã đưa bà chủ Hình đi rồi." Lương Tiểu Nguyệt không nghe thấy tiếng gác cổng gọi, hắn ngơ ngác nhìn phu xe kéo Lương Tiểu Nguyệt đi, lẩm bẩm một mình.

Phu xe không được vào nhà trong, đến cổng liền cho Lương Tiểu Nguyệt xuống.

Lương Tiểu Nguyệt nghịch nghịch mái tóc bị gió thổi tung trên trán, tay cầm túi bước vào trong, người của Đường trạch đều biết quan hệ giữa cô ta và Đường Kiệt, không dám cản cô ta.

Nhưng khi cô ta đi ngang qua, gia nô lại nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi làm đi!" Cô ta từ trước tới giờ đều tự cho mình là nữ chủ nhân của Đường trạch, cực kỳ không hài lòng với cái nhìn kỳ quái của đám hạ nhân.

Đầu cô ta đau như búa bổ, mí mắt cũng giật giật. Cô ta xoa xoa trán, vòng qua hành lang, đi đến phòng của Đường Kiệt và cô ta, một tay mở cửa tay kia ôm túi, trông vô cùng mệt mỏi.

"A——"

Giám đốc Đường vội trở mình khỏi người của Hình sư muội, lẹ làng kéo chăn lên che người Hình sư muội và thân dưới của hắn, kinh hoảng lúng túng nhìn Lương Tiểu Nguyệt bất ngờ xông vào.

Đầu Lương Tiểu Nguyệt đột nhiên nổ tung, không thể tưởng tượng nổi nhìn đôi nam nữ trên giường ướt đẫm mồ hôi, mỗi người kéo quần áo kéo chăn che đi cơ thể trần trụi.

Đầu đau đến lợi hại.

Bóng dáng của đôi nam nữ vụng trộm yêu đương in đậm trong mắt Lương Tiểu Nguyệt, cô ta ăn mặc chỉnh tề nhìn người đã từng nói yêu mình, tên đàn ông muốn cưới cô ta kinh hồn khiếp vía nhìn cô ta, còn người đang túm chặt chăn, gọi cô ta là Lương sư tỷ cũng nhìn cô ta chằm chằm. Vốn dĩ nữ chủ nhân của căn phòng này là cô ta, hai người nam nữ này vô cùng lạc quẻ.

Trong phòng còn có mùi mồ hôi kinh tởm và cả những mùi khác. Hét lên một tiếng, Lương Tiểu Nguyệt giơ chiếc túi da trong tay lên lao tới, biểu cảm hung dữ tái mét, tiếng hét thảm thiết như chọc thủng màng nhĩ của một nam một nữ.

"A!" Lương Tiểu Nguyệt như bị bóp cổ, con mắt lồi ra, toàn là tơ máu, những đường gân trên trán cũng hiện rõ. "Tao giết chúng mày! Tao giết chúng mày!"

"Tiểu Nguyệt, em nghe anh giải thích... Tiểu Nguyệt, em bình tĩnh đã!..."

Túi xách đập lên người đàn ông, chiếc gương bên trong lập tức theo lực tay đập mạnh lên trán hắn, chỗ bị nên lên có vết trầy, chảy máu.

Đường Kiệt một tay giữ chăn không buông, cảm nhận được dòng nước ấm chảy trên trán, tay kia chạm vào. Thấy vết máu trên tay, Đường Kiệt phẫn nộ, trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi. "Lương Tiểu Nguyệt!"

"Tao giết chúng mày!" Lương Tiểu Nguyệt dường như đã phát điên rồi.

Chộp lấy cái túi ném sang một bên, trong mắt Đường Kiệt như sắp bùng lửa: "Cô dám đánh tôi?!" Hắn nắm cánh tay Lương Tiểu Nguyệt, hung dữ ném cô ta về phía bên cạnh Hình sư muội.

"A—— Tao giết mày!!!" Búi tóc của Lương Tiểu Nguyệt xõa tung, xõa xượi như ma, cầm chiếc bình trên tủ cạnh giường trong tay, xông về phía Hình sư muội đang khiếp sợ.

Đường Kiệt không kịp phòng bị, chưa kịp cứu giúp đã trừng mắt nhìn Lương Tiểu Nguyệt sắp sửa đập bình hoa vào đầu Hình sư muội.

Ai ngờ Hình sư muội lại nổi giận, mặc kệ bản thân đang trần trụi, một chân đá Lương Tiểu Nguyệt đang lao đến, bình hoa va vào chân nó, không đập trúng đầu, lăn một vòng trên giường rồi rơi xuống sàn, một tiếng choang vỡ tan tành, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.

Đường Khiết cũng bị vẻ mặt dữ tợn của Hình sư muội làm cho kinh hãi.

"Còn ngây ra làm gì? Đợi cô ta giết cả hai đứa à!" Hình sư muội hét vào mặt Đường Kiệt.

Đường Kiệt hoàn hồn, kéo Hình sư muội, bảo nó cầm quần áo đi trước, để mình hắn xử lý Lương Tiểu Nguyệt. Nhưng Lương Tiểu Nguyệt không cam lòng, tóm lấy chân Hình sư muội, nhặt một mảnh sứ vỡ, dữ tợn đâm vào đùi Hình sư muội.

Nhưng lúc này Lương Tiểu Nguyệt đã kiệt sức, trong đầu ong ong, mảnh sành trong tay mất đi độ chính xác, không tổn thương đến Hình sư muội.

Đường Kiệt tranh thủ che chắn cho Hình sư muội.

Hình sư muội vô thức hướng tầm nhìn về một phía, nhấc bệ gỗ dùng để đỡ bình hoa lên, dùng sức đập lên Lương Tiểu Nguyệt.

Cốp——

Lương Tiểu Nguyệt mặt trắng bệch trợn mắt nhìn Đường Kiệt trần truồng thân trên vẫn luôn bảo hộ Hình sư muội đang kinh hãi, ngã thẳng về sau, bất tỉnh nhân sự.

Hình sư muội bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, lùi lại vài bước, chỉ vào Lương Tiểu Nguyệt bất động, run rẩy nói: "Em... Em giết người rồi? Em giết người rồi sao?!"

Đường Kiệt vội bước tới kiểm tra. Cảm nhận được Lương Tiểu Nguyệt vẫn còn thở, chưa chết, hắn thở phào. Hắn đứng dậy ôm Hình sư muội đang sợ hãi rồi nói: "Cô ta không sao, em đừng sợ. Không sao rồi, em mặc quần áo vào rồi mau đi đi, chuyện này anh sẽ lo liệu."

Hình sư muội rưng rưng nước mắt, gật gật đầu, ôm quần áo liếc nhìn Lương Tiểu Nguyệt đang nằm bất tỉnh, mặc quần áo rồi vội vội vàng vàng rời đi bằng cửa sau.

Đợi Hình sư muội đi rồi Đường Kiệt mới mặc quần áo, bế Lương Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài, sai người hầu gọi bác sĩ tới.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui