Hạ Xưa

Ánh mắt miệt thị tựa như thương xót đại tiểu thư hết đường cứu chữa, không nhiều lời, hắn hô một tiếng: "Lão Hổ!" Lão Hổ đang canh cửa bước vào, đặt một lá thư lên bàn rồi lại lui ra.

Sự sắc bén tỏa ra trong mắt khi nhìn thấy hàng chữ "Thân gửi Như Mộng" của Tô Châu liền hóa trở nên dịu dàng trong chốc lát. Nhưng vẫn cảnh giác như cũ, Đỗ tiên sinh trông cũng chẳng giống ông mai, hơn nữa những lời hắn vừa nói, rõ ràng là bất lợi cho Tô Châu. Nàng khẽ thẳng lưng, thản nhiên nhìn đi chỗ khác. "Tốn công tốn sức giả mạo thư? Đỗ tiên sinh không chỉ nói xấu sau lưng phụ nữ mà còn làm ra loại chuyện ruồi nhặng này, có phải quá trơ tráo rồi không?"

"Đỗ Như Mộng, ở Anh ngần ấy năm, chỉ học được tài nhanh mồm lẻo mép nhục mạ trưởng bối thôi ư?" Mặt mày hung ác nham hiểm của Đỗ tiên lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. "Tự con có thể phân biệt đây là thư tự tay Tô Châu viết."

Đại tiểu thư đương nhiên biết chữ viết của Tô Châu, cũng biết chắc chắn đây là thư do Tô Châu viết. Nàng đặt tách trà sang một bên, với lấy chiếc phong bì. Cẩn thận từng li từng tí, mở phong thư ra một cách chỉnh tề, cầm thư bên trong bằng lòng bàn tay phải, cẩn trọng mở lá thư, đọc tỉ mỉ.

Đỗ tiên sinh thấy hành động cẩn thận của nàng với lá thư thì mày càng cau chặt hơn. Hắn cầm tách trà nóng lên, nhấp một ngụm.

Trong thư Tô Châu viết: "Như Mộng: Một lần ly biệt, không ngờ là vĩnh biệt...."

Sắc mặt đại tiểu thư đột ngột tái nhợt, tư thái vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, nàng nhìn thấy đầu thư là một câu chẳng lành, trái tim bỗng chìm xuống vô tận.

Nàng nhìn xuống phía dưới. Biểu cảm ngày một khó coi.

"Em phải vào ngục, gánh chịu tai bay vạ gió như vậy hết thật ra hết thảy đều là do tôi. Tô Châu từng hẹn thề đi đến đầu bạc cùng em, nhưng không biết làm sao tình sâu duyên cạn, e rằng không thể gắn bó cả đời. Bức thư này tố tôi vô tâm, từ đó bày tỏ ý niệm tuyệt tình, sau này chúng ta tự do dựng vợ gả chồng, không liên quan gì tới nhau nữa. Mong rằng dung mạo em sẽ trở về thuở xưa kia, giống như người Đường có câu, Nhất biệt lưỡng khoan, vật hoài cố sự*. Khi học và dạy cùng em, em nên đã hiểu lòng tôi, nếm đạo không thích chi từ, xưa kia tôi phụ em...."

*Nhất biệt lưỡng khoan, vật hoài cố sự: Chia ly hai lối, chớ tưởng niệm chuyện xưa

"......I love you. Như Mộng."

——Em muốn dạy chị một câu, chị phải học, cái này rất quan trọng.

——I love you. Câu này có nghĩa là, tôi không thích bạn. Nào, chị học đi. I—— love—— you——

——Sau này em bị chị từ chối, nhất định sẽ rất mất mặt, để em không mất mặt, khi nào muốn từ chối thì chị nói câu này, rõ chưa?

Nàng đọc dòng chữ ở cuối cùng, sững sờ

I love you. Như Mộng.

Chữ Khải khôi ngô tuấn tú, tựa như Tô Châu vào lần đầu gặp gỡ. Từng chữ đều mang theo hàn ý, khiến người ta không rét mà run giữa tiết trời oi bức.

"... Đây chính là đứa con gái mà con khăng khăng một mực muốn ở bên."

Âm thanh nặng nề đến thế nào mà lại xuyên thủng màng nhĩ nàng, khiến nàng nghe thấy lời trào phúng như vậy lại không có lòng dạ truy vấn, nàng khép hờ mắt, vô cảm mặc hắn chế nhạo.

"Con giờ hẳn đã biết rồi chứ? Con vào tù, Tô Châu không tiếc tình cũ mà đi theo bà chủ Viên nổi tiếng, chỉ có con, ngu ngốc tin lời của một con hát dỗ dành cho mình vui mà thôi."

"Đúng." Đại tiểu thư gật đầu, đôi mắt có chút ửng đỏ. Khóe môi tái nhợt của nàng hơi nhếch lên, "Tôi tin chị ấy, tôi tin chị ấy yêu tôi, tôi cũng tin chị ấy bị ai kia ép buộc, bất đắc dĩ mới viết lá thư này."

Nàng cúi người nhặt lá thư lên, vẻ mặt trấn tĩnh gấp nó lại. "Nếu ngài nghĩ lá thư này có thể chứng minh được điều gì, vậy thì——"

"Rẹt——" Bức thư bị xé làm đôi, nàng cười một tiếng, không có bất kì cảm xúc nào, tiếp theo xé bức thư thành từng mảnh một.

"Hết rồi nhé."

Cánh tay nhẹ nhàng giơ lên không trung, những mảnh vụn bay lả tả, tản ra trên không, phất phơ xung quanh hắn và nàng, rơi trên vai nàng, trên bàn, trên ghế, trên đất, giống một bãi tuyết trắng toát mà lạnh giá.

"Con——" Đỗ tiên sinh không thể chịu nổi hành vi khiêu khích của nàng thêm, quyền tay siết chặt được thả lỏng, đập mạnh xuống bàn, "Đỗ Như Mộng!"

"Sao? Lừa không nổi tôi nên thẹn quá hóa giận à?" Đại tiểu thư tựa lưng lên ghế, thản nhiên đối mắt với hắn, "Đỗ tiên sinh có thể không biết xấu hổ mà làm khó một người con gái yếu đuối thì đương nhiên cũng có thể quang minh chính đại tìm đủ loại lý do để chia cắt chúng tôi. Tôi biết bụng dạ Đỗ tiên sinh vốn hèn hạ, làm gì cũng coi như lẽ đương nhiên. Nhưng tôi vẫn phải vỗ tay cho Đỗ tiên sinh đã dốc hết tâm huyết để dạy dỗ tôi, nếu không có tôi cổ vũ, Đỗ tiên sinh rung trời chuyển đất đã trở thành một chú hề rồi hay sao?"

Đỗ tiên sinh quát tháo: "Khốn nạn!" Hắn mặt hầm hầm đứng dậy, hung dữ trợn mắt với đại tiểu thư, "Không biết hối cải. Con tự kiểm điểm lại đi. Khi nào ngẫm ra rồi thì bảo người báo cho ta một tiếng."

Hắn đi đến cửa, đại tiểu thư vẫn thờ ơ ngồi đó, hắn nói: "Rồi một ngày con sẽ phải trả cái giá đắt cho sự bướng bỉnh của mình."

Cánh cửa sắt đóng sầm lại, đại tiểu thư chầm chậm ngồi xồm xuống, cúi đầu run rẩy nhặt từng mảnh từng mảnh, đặt vào lòng bàn tay.

Nước mắt âm thầm rơi xuống đất, một giọt, hai giọt, càng lúc càng nhiều.

Nàng bỗng nhiên rất muốn biết, Tô Châu bây giờ có ổn không?

Về đến nhà, thấy Viên Viên và Nguyên Oánh đã chuẩn bị sẵn sàng trực chờ tháo chạy, Tô Châu nói một câu liền chặn miệng họ.

"Giúp tôi mời luật sư, tôi muốn kiện ông chủ Triệu và Vương Khải."

Viên Viên rất ngạc nhiên, cô ấy không biết đã đi gặp người nào ở đâu, nhưng khi trở về đã đổi ý không tố cáo. Nhưng những câu hỏi này không quan trọng, cô ấy rất tán thành quyết định này của Tô Châu.

Tô Châu nói: "Nguyên Oánh, tôi cần các cô giúp đỡ."

"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp cô." Nguyên Oánh gật gật đầu.

Bảo Quốc Tín không giúp đỡ được Tô Châu, nên vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Tuy cậu ta không quen thân với Tô Châu nhưng cậu ta rất ngưỡng mộ phong thái của Tô Châu. Hơn nữa, cậu ta cũng muốn giúp đại tiểu thư.

Số lần cậu ta nhìn thấy đại tiểu thư không nhiều, chuyện khiến cậu ta nhớ nhất chính là ngày đại tiểu thư đặc biệt đến gặp mình, lúc đó cậu ta đang vẽ tranh. Đại tiểu thư nói, thật đáng tiếc cho cậu ta khi làm việc dưới quyền của một người lòng dạ hiểm độc, phi nghĩa như ông chủ Triệu. Đại tiểu thư không dào dạt lòng thù địch với cậu ta như trước nữa, cậu ta cảm thấy đại tiểu thư đánh giá cao tài năng của cậu ta.

Cậu ta vẫn còn nhớ, đại tiểu thư sau khi xem tranh của mình đã mời cậu ta đến làm việc cho một người bạn học ở miền Nam. Nghe nói người bạn đó kế thừa sản nghiệp của cha, làm việc liên quan đến pháp luật, dù sao nếu đi, cậu ta có chỗ để bộc lộ tài năng, còn hơn là ở đây làm phóng viên báo lá cải. Chỉ tiếc, xét đến việc không thân quen đại tiểu thư, hơn nữa cha mẹ đều ở đây, không muốn rời đi nên đã khéo léo từ chối.

Vậy nên khi đại tiểu thư có chuyện, cậu ta chỉ muốn góp một phần lực.

Khi Nguyên Oánh tìm đến bảo cậu ta làm luật sư đại diện cho Tô Châu và Viên Viên, cậu ta không chút mảy may do dự mà gật đầu đồng ý. Cậu ta viết đơn kiện không chậm một giây, Nguyên Oanh nhờ Văn Khải Quân tìm ông cụ Văn hỏi về vấn đề này, ông cụ Văn ban đầu không đòng ý, bởi ông ta rất có ý kiến với chuyện của Văn Khải Minh. Nhưng cuối cùng không hiểu vì lý do gì mà lại đồng ý.

Có Nguyên Oánh chạy đôn chạy đáo và ông cụ Văn chú ý, bên phía cơ quan nhà nước sẽ sớm mở phiên tòa. Tô Châu cũng muốn bôn ba theo nhưng sức khỏe cô lúc tốt lúc yếu, nhiệt độ cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đã vào thu, người khác vẫn còn mặc sườn xám thì cô đã bắt đầu mặc áo khoác.

Tình hình của cô thật sự đã đi đến hồi kết rồi. Cô vô cùng mong chờ tin tức Đỗ tiên sinh sẽ thả đại tiểu thư ra. Tuy nhiên, một lần đợi chính là nửa tháng, tin tức về đại tiểu thư như đá chìm đáy biển, bặt tăm bặt tín.

Cô không đợi được nữa rồi.

Trong lúc Nguyên Oánh và Viên Viên bận chuyện kiện tụng, cô một lần nữa nhân lúc chạng vạng đến trước cửa Đỗ gia.

Cổng sắc Đỗ gia cao lớn uy nghiệm, lại âm u tĩnh mịch, khiến người ta trông đã khiếp sợ. Những chiếc cọc sắt đen được xếp thành một hàng ngay ngắn, trên chúng có những chiếc mũi nhọn sắc bén như những mũi giáo chỉ về phía hoàng hôn dần tà.

Tô Châu kìm nén cơn họ trong tim, bấm chuông cửa.

Giọng nói của chú Đoan bên trong vẫn quen thuộc như vậy: "Ai thế?"

Đầu ngón tay nhợt nhạt của Tô Châu nắm vạt áo choàng, hơi siết nhẹ, cô đè nén sự hư nhược, hơi cao giọng: "Là Tô Châu."

Cánh cổng hé mở, chú Đoan với mái tóc bạc trắng thò đầu ra ngoài, cau mày nói: "Bà chủ Tô?"

Gương mặt tái nhợt của Tô Châu hiện lên một nụ cười ôn hòa: "Là tôi. Tôi muốn hỏi, đại tiểu thư đã trở về hay chưa?"

Chú Đoan trầm mặt, phong thái có chút thiếu kiên nhẫn. Ông nói: "Vẫn chưa. Thân thể bà chủ Tô không tốt, vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt."

Ý cười của Tô Châu cứng đờ, chầm chậm, cô nói: "Vậy tôi muốn gặp Đỗ tiên sinh..."

"Đi đi, đi đi, lão gia chúng tôi không ở nhà!" Ông xua xua tay, không đợi Tô Châu nói tiếp đã vội vàng đóng cổng.

Tim Tô Châu đập thình thịch, cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Cô lại bấm chuông cửa, nhưng không có ai trả lời.

Chờ một lúc, càng nghĩ cô càng cảm thấy Đỗ tiên sinh sắp nuốt lời. Không được, bây giờ cô phải gặp Đỗ tiên sinh, cô chỉ muốn biết Đỗ tiên có ý gì.

Liều mình nhấn chuông cửa, cô nhăn nhó, cơn ho càng lúc càng không nhịn được. Tiếng chuông cửa liên tục có khó chịu đến mấy cô cũng không chịu dừng lại, như thể không được gặp Đỗ tiên sinh thì cô sẽ không ngừng.

Cổng lần nữa mở ra là vào nửa tiếng sau. Vẫn là chú Đoan mở cửa, phía sau còn có hai nô bộc. Cổng sắt mở rộng, chú Đoan chắp hai tay sau lưng đứng ở cổng, lạnh lùng nói: "Bà chủ Tô nên về đi. Lão gia nhà chúng tôi sẽ không gặp lại cô nữa đâu."

Tô Châu ho một tiếng, nắm chặt áo choàng chất vấn: "Tôi đã viết thư tuyệt tình theo yêu cầu của Đỗ tiên sinh, tại sao Đỗ tiên lại thất hứa?"

"Cái gì mà thất với chẳng không thất hứa, đi đi đi! Đóng cổng lại!" Chú Đoan rõ ràng không muốn nói thêm gì với Tô Châu, quay đầu ra lệnh cho hai nô bộc đóng cổng.

Tô Châu khăng khăng nói: "Nếu Đỗ tiên sinh không gặp tôi, tôi sẽ ở đây đợi..." Đột nhiên một trận choáng váng, người cô lảo đảo, tầm nhìn tối sầm, lồng ngực thắt lại, chơi vơi.

Cổng đã đóng lại rồi.

Tô Châu nhìn cánh cổng sắt không hề nhúc nhích, đầu nặng trĩu, cái gì cũng không biết, trong nháy mắt mất đi ý thức.

Tỉnh dậy lần nữa, cô đã ở nhà rồi.

Nguyên Oánh không có ở đây, Viên Viên cầm một chén thuốc bốc khói, chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, đặt bát thuốc lên bàn, lau tay thì thấy Tô Châu đã tỉnh.

Cô ấy đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tô Châu, với tay lấy chiếc gối ở một bên, đỡ Tô Châu dậy: "Ngực còn đau không?" Đặt gối ra sau lưng Tô Châu, để cô thoải mái hơn.

Tô Châu dường như không thể tỉnh lại, vẻ mệt nhọc hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt. Lồng ngực âm ỉ nhói, nặng nề kinh khủng. Cổ họng cô ngưa ngứa, muốn ho.

"Khụ khụ khụ... Không đau nữa." Cô vừa che ngực, vừa đưa tay lên miệng, ho kịch liệt mấy tiếng.

Tiếng ho từ tận phế phổi nghe như tiếng ống bễ vỡ, âm thanh hổn hển khiến người ta nghe cũng cảm thấy đau đớn.

Biết Tô Châu là người mạnh mẽ, cũng biết bệnh tình đã trầm trọng đến thế nào nên Viên Viên không vạch trần cô. Cô ấy vờ như không biết Tô Châu nói dội, ý cười đã lâu không thấy xuất hiện, bàn tay đặt lên nửa mặt, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt. Xem ra chị sẽ sớm khỏe lại thôi."

Cơn buồn ngủ lại dâng lên trong Tô Châu, nhưng cơn nhói ở ngực khiến sắc mặt cô thêm phần tái nhợt, cơn buồn ngủ của cô lại tiêu tan mất. Cô cười nhẹ, nói: "Đúng thế, tôi sẽ sớm khỏe lại. Như vyaaj tôi có thể quay về đoàn hát để hát kịch rồi, chị em chúng ta vẫn diễn Lương Chúc, tôi là Sơn Bá khí thế hừng hực, em là... Khụ khụ khụ..." Chưa nói được mấy câu cô đã lại họ, vẻ mặt cũng vì buồn rầu mà đỏ bừng.

Thấy cô che miệng ho đến khó chịu, Viên Viên nhẹ tay giúp cô thuận khí, giúp cô dễ chịu hơn xong mới bắt lấy bàn tay lộ ra bên ngoài, đặt vào trong chăn.

Tô Châu bình tĩnh lại, nói tiếp: "Em là Anh Đài xinh đẹp thanh cao, khụ khụ... Khiến mọi người phải reo hò vì chúng ta!" Ánh mắt sáng rực của cô tràn đầy háo hức, nhưng cũng mang vẻ mất mát bất lực.

Viên Viên quay đầu, lấy thuốc hạ sốt cho Tô Châu.

Tô Châu bình tĩnh nhận lấy thuốc, không hề cau mày mà ngửa cổ uống sạch, như thể đã mất đi vị giác và khứu giác, không còn cảm nhận được mùi vị của loại thuốc đắng này.

Cô nhìn Viên Viên đứng dậy thu dọn bát thuốc, chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy. Cô khẽ noi: "A Viên, trò chuyện với tôi đi."

Viên viên đi tới cửa, không quay đầu nói: "Đợi chút."

Viên Viên ra khỏi cửa, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Cô ấy cầm chiếc bát rỗng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hốc mắt nóng bừng. Cô không dám cho Tô Châu nhìn thấy nước mắt của mình, cô ấy nghe những lời kia của Tô Châu, làm sao mà nhịn được đau lòng chứ?

Năm ấy Tô Châu khí thế hừng hực, một vở Lương Chúc đã khiến biết bao con người thán phục? Hào hoa phong nhã nhưng cũng chỉ mới 23, cô còn trẻ như thế, làm sao lại có kết cục như vậy?

Nếu không phải cô ấy lén lút đi theo Tô Châu đến Đỗ gia thì làm sao có thể chính mắt chứng kiến cô ngã trên đất nhẹ nhàng tựa con bướm lá khô chết vào quãng cuối thu đầu đông, tựa như tượng gỗ bị đoạt hồn mất đi sự điều khiển trong chốc lát mất. Ngay cả người mù cũng biết, sinh mệnh của cô thật sự đã kiệt quệ.

Cô ấy ngẩng đầu lau nước nước mắt, dùng tay áo lau lau, không dám để Tô Châu nhìn ra sơ hở. Lần nữa trở về phòng của Tô Châu, Tô Châu đang nhắm mắt.

Cô ấy nhìn Tô Châu bất động, thấy mặt mày cô bình thản nằm ở đó, cũng không thấy lồng ngực nhấp nhô, sắc mặt tái nhợt dọa người. Tô Châu chỉ nằm thật an tĩnh, không giống như đang hô hấp.

Viên Viên nhẹ nhàng đi tới, thăm dò hơi thở của cô. Tuy rằng hô hấp của cô yếu ớt và dường như đứt đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống.

Trái tim treo lơ lửng của cô ấy được đặt xuống.

Mí mắt Tô Châu động đậy, chậm rãi mở ra. Đáy mắt ửng đỏ.

"A Tô, chị không muốn nói chuyện với em à?" Thắp nến lên, Viên Viên ngồi cạnh nhìn cô.

Tô Châu nghiêng đầu, nửa mặt vùi vào gối. Cô nhả ra một hơi thở dài đằng đẵng, cười nói: "Tôi vừa nằm mơ. Tôi mơ thấy đại tiểu thư trở về."

Viên Viên dỗ dành: "Ngày mai chúng ta có kết quả xét xử là đại tiểu thư sẽ được về thôi."

Tô Châu nhìn vào mắt Viên Viên, hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu.

"A Viên, đã bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện nhiều như thế này nhỉ?" Thanh âm của Tô Châu hơi nhỏ, có thể thấy cô đang cố gắng nói thật rõ.

"Ừ, quả thực rất lâu rồi. Nhưng tương lai còn dài, chị nghỉ ngơi cho tốt, sau này chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện mỗi ngày." Cô ấy né tránh bộ dạng cau mày khó chịu của Tô Châu, đắp chăn cho cô.

"Như Mộng nhất định sẽ không chịu đâu... Khụ khụ khụ... Em ấy dính người lắm, nếu như em trò chuyện với tôi mỗi ngày, em ấy sẽ nổi nóng..."

"Đại tiểu thư cũng thật hẹp hòi, trông coi chị chặt chẽ như thế. Sau này chị phải nhắc nhở cô ấy chứ nuông chiều cô ấy như thế này thì sao mà được." Viên Viên giả vờ thoải mái trêu chọc cô.

"Đúng thế, em ấy thật hẹp hòi." Khuôn mặt ửng hồng của Tô Châu vẽ lên nụ cười dịu dàng, giống như bông hoa nhạt màu nở trên làn da trong suốt có thể nhìn thấu, đôi mắt mang theo làn sương mù mịt, giống như đóa hồng vào buổi sương sớm.

"Em còn nhớ không, mùa hè năm đó, tôi, Như Mộng, em và cả Hình sư muội, bốn người chúng ta trong đoàn Tứ Quý. Tuy những ngày tháng đó khổ cực, nhưng chúng ta rất hạnh phúc... Như Mộng cũng sẽ ghen tị với em, không thích tôi đến gần em. Khi ấy em ấy ghen tị với tất cả mọi người, rất vô lý..."

"Quả thực, khi mới gặp cô ấy, em thật sự cảm thấy cô đại tiểu thư này quá bá đạo, quá dã man."

"Có ai nói không phải đâu... Tôi cũng không ngờ, tôi sẽ phải lòng vị đại tiểu thư bá đạo này, lại còn muốn cùng em ấy đầu bạc răng long, một đời một kiếp..."

Viên Viên im lặng.

Tô Châu dông dài với cô ấy những chuyện đã qua, tất cả đều xoay quanh đại tiểu thư mà cô vẫn luôn nhung nhớ, đại tiểu thư và cô gặp gỡ, đại tiểu thư thẹn thùng, đại tiểu thư tức giận, đại tiểu thư quyến rũ, đại tiểu thư lưu manh... Chiếc nhẫn được đại tiểu thư lén lút giấu trên cổ.

Cô nói rằng, cô đã sớm biết món quà đại tiểu thư chuẩn bị cho mình ngày hôm đó là một chiếc nhẫn.

Cô nói rằng, cô đã sớm biết đại tiểu thư luôn muốn cầu hôn cô.

Cô nói rằng, tiếc là đại tiểu thư ngốc quá.

Cô nói rằng, nếu đại tiểu thư trở về mà thấy cô ốm, đại tiểu thư nhất định sẽ rất đau lòng.

Cô nói rằng, cô phải mau chóng khỏe lại thì mới có thể đón đại tiểu thư về nhà.

Cô nói rằng,... A Viên, tôi muốn ăn lê.

Vì đại tiểu thư nói rằng, tặng cô lê, là muốn một đời không rời với cô.

Thế nhưng bây giờ, hình như sắp phải xa nàng rồi.

Cô mơ mơ màng màng nói hết nửa đêm, cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn nắm tay Viên Viên, nhắm mắt lại, giọng càng ngày càng nhỏ: "Đừng nói cho Như Mộng..."

Đừng nói cho đại tiểu thư rằng, cô rất yêu nàng, cô nhớ nàng, cô có lẽ, không chờ được nàng về nhà rồi...

Cô lại mơ một giấc mơ dài đằng đẵng.

Trong mơ, đại tiểu thư mặc chiếc sườn xám màu hoa hồng, tô son quyến rũ, cầm chiếc ô nhỏ màu trắng, đi giày cao gót về phía cô.

Đại tiểu thư nheo mắt mỉm cười, tựa như thuở đầu gặp gỡ.

Đại tiểu thư quyến rũ như yêu tinh khiến người ta hồn xiêu phách lạc, đôi mắt vũ mị nhìn thẳng vào cô.

Sau đó cô nghe đại tiểu thư nói: "Chị có bằng lòng gả cho em không?"

Cô nghe mình nói: "Tôi bằng lòng."

- --------------------------------------------------------------

Đoạn thư của Tô Châu khó hiểu quá nên toi đọc hiểu sao thì dịch phiên phiến kiểu vậy...

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui