"Công tử, ngươi có thể thử chọn lựa lồng tre khác, không nhất định cần phải lấy là cái đó?" Xà chủ nhân mở tiệm tới nay, đây là lần đầu mềm lòng, thật sự không đành lòng nhìn cánh tay trắng nõn của công tử này bị thương.
Hắn là rõ ràng nhất, con rắn kia phản ứng tương đối mẫn cảm nhất, tính công kích cũng mạnh nhất, cũng không cho phép bất cứ vật gì đến gần thân thể của nó.
Mộc Thuần Thuần trả về hắn một cái mỉm cười mê người "Trong lòng tre khác cũng không có trang bị Vân Trung Ngọc tiêu."
Một câu nói, rất rõ ràng nói ra mục tiêu của nàng. Nàng chuẩn bị đem Vân Trung Ngọc tiêu đưa cho Mập Qua Gầy Qua làm quà tặng kỷ niệm, nếu như thuận lợi lấy ra.
Ngoài ra, nàng cũng đối với cái trò chơi này nhao nhao muốn thử, xem ra giống như rất kích thích !
"Công tử, không cần ——" Mập Qua, Gầy Qua hô to ra tiếng, trong lòng sợ tới mức run rẩy, muốn tiến lên ngăn cản, bất đắc dĩ hai chân giống như là bị đổ chì nặng nề, không cách nào nhúc nhích nửa phần.
Mộc Thuần Thuần ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới lồng sắt nhỏ nhất bên cạnh.
Lúc này trên quán trà phát ra một câu tiếng than thở, "Oa a ——" Riêng có danh xưng là Lưu manh phong nhã công tử Liên Cảnh nhìn một màn lầu dưới cách đó không xa, không keo kiệt chút nào vỗ tay, đôi mắt hoa đào sáng quắc nhìn gương mặt tuấn tú tối sầm ở một bên, đẹp đẻ như thế.
Liên Cảnh trêu cợt nhìn gò má hơi có vẻ cứng ngắc bên trái, mặt bị mặt nạ màu vàng kim ngăn trở, hắn vẫn cảm nhận được cảm xúc căng thẳng của bằng hữu giờ phút này.
"Dục, xem ra đồ chơi ngươi lá gan không nhỏ nha."Liên Cảnh trêu ghẹo nói, một bộ biểu tình xem kịch vui.
Nam nhân mang mặt nạ không hề trả lời, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi nữ nhân ham chơi đó. Thấy thế, Liên Cảnh bật cười.
"Ai yêu, rất nghiêm túc a, làm ta sợ muốn chết, thấy ngươi còn khẩn trương hơn cả nàng." Không buông tha bất kỳ một cơ hội đả thương người bạn thân chút nào, Liên Cảnh động tác khoa trương, vẻ mặt cũng khoa trương, "Ngừng, ngừng, ngừng, ta cũng coi như là từng trải rồi, hiếm khi nhìn thấy đường đường Thập Tam vương gia nước Tây Diễm lại có vẻ mặt khẩn trương như thế này, nếu là nói cho Huyền, hắn nhất định sẽ nói ta điên rồi."
Nhớ tới bằng hữu tốt đã biến mất một thời gian dài, Liên Cảnh đột nhiên có chút nhớ nhung.
Khóe miệng co quắp của nam nhân mang mặt nạ bỗng nhúc nhích, tay phải từ từ thu hẹp năm ngón tay, hắn hiện tại cũng không có tâm tình cùng người này cợt nhả, tốt nhất hắn ta thức thời một chút, ngoan ngoãn câm miệng, nếu không. . . . . .
Sát khí như vậy rõ ràng, Liên Cảnh nếu nhìn không ra thì chính là một kẻ đần, hắn mất tự nhiên cười khan hai tiếng, lui về phía sau mấy bước, lại không dám nhổ lông trên đầu lão hổ.
Vẫn là ngoan ngoãn sống ở một bên xem cuộc vui thôi.
Thanh âm om sòm rốt cuộc dừng nghỉ, nam nhân mang mặt nạ tụ tập toàn bộ lực chú ý, đưa mắt khóa tại nơi nào đấy , đồng thời, tay trái không biến sắc từ trên bàn cầm một hạt đậu phộng, cố định ở ngón trỏ cùng ngón giữa giữa.
Động tác này của hắn, đương nhiên không tránh được đôi mắt sắc bén của Liên Cảnh, cười ở trong lòng.
Ai, Biện Dục, trò chơi này ngươi đã thua trước.
Thua, còn là cả một trái tim .Liên Cảnh âm thầm thở dài nói.
Đầu kia, gò má trắng nõn của Mộc Thuần Thuần mang theo thần thái động lòng người, nàng cúi người ngồi xổm xuống, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, đang suy nghĩ dùng phương pháp gì có thể dẫn ra lực chú ý của con rắn, tranh thủ đầy đủ thời gian lấy Vân Trung Ngọc tiêu ra.
"Công tử, xin mời." Xà chủ nhân mở miệng thúc giục.
Mộc Thuần Thuần khẽ cong môi, đáp trả rất là sảng khoái, trong mắt không có vẻ sợ hãi chút nào, "Được!"
Bàn tay nàng hướng về miệng lồng sắt. . . . . .
Trong lúc nhất thời, mọi người nín thở ngưng thần, trợn to cặp mắt, vừa khẩn trương lại vừa kích động.
Mỗ nam nhân nào đấy trên quán trà, thân hình khẽ động, tay trái nâng lên, chuẩn bị xuất thủ.~.
~Bàn tay nàng hướng đến cửa lồng sắt, dừng một chút, lại rút trở lại. Hoàn toàn treo lên hứng thú người xem.
Chỉ thấy Mộc Thuần Thuần vòng thân, đi tới vị trí lồng tre bên kia, kể từ đó, chỗ nàng đứng đưa lưng về phía người xem, cũng vừa vặn che ở cái lồng sắt đó.
Vẫn nhìn chăm chú vào nàng, mỗ nam nhân hoàn toàn cứng đờ, động tác ngón giữa thoáng chốc đọng lại, thiếu chút nữa bị cử động khác lạ của nàng làm tức đến phun máu, gương mặt đen đến đáng sợ, trái tim cũng co lại thật chặt ~.
~Chương 14: Vân trung ngọc tiêu 9
Vẫn nhìn chăm chú vào nàng, mỗ nam nhân hoàn toàn cứng đờ, động tác ngón giữa thoáng chốc đọng lại, thiếu chút nữa bị cử động khác lạ của nàng làm tức đến phun máu, gương mặt đen đến đáng sợ, trái tim cũng co lại thật chặt ~.
~—— ~.
~Mộc Thuần Thuần, nếu nàng dám để cho mình bị thương, nàng sẽ chết với ta. Hắn đang cắn răng nghiến lợi nói thầm trong lòng.
Liên Cảnh cũng không ngờ tới sẽ như thế này, thấy bạn tốt không còn kế sách, một bộ dạng kinh ngạc, hắn không khỏi dậy lên đồng tình .
Hướng về phía bóng lưng Mộc Thuần Thuần, người xem không khỏi nhón chân lên, trái ghé đầu, phải ghé đầu, muốn nhìn thử xem tình huống thế nào.
Hai bên, người xem bên trên còn có thể mơ hồ nhìn đến một góc độ.
Mọi người chỉ nhìn thấy Mộc Thuần Thuần hai vai khẽ nghiêng xuống dưới, tay trái đỡ tựa vào lồng tre bên ngoài, tay phải nhẹ nhàng đi xuống tìm tòi, chỉ là thời gian một cái nháy mắt, liền nghe ——
"Ha ha, ta lấy được rồi——" Mộc Thuần Thuần vui mừng kêu lên.
Cây sáo bằng ngọc màu sắc trắng nõn nà giờ phút này đang bị nàng nâng trên tay thật cao, ở giữa không trung lộ ra ánh sáng long lanh nhuận khiết.
Hấp dẫn mọi người hơn cả Vân Trung Ngọc tiêu giờ phút này là nụ cười hoa đào say lòng người sáng lạn kia của Mộc Thuần Thuần, tất cả mọi người đều rơi vào thân nam trang vô hạn mị lực của nàng, không thể tự kềm chế.
Dĩ nhiên, có một người ngoại trừ, xà chủ nhân.
Hắn tựa hồ bị đả kích, không thể nào tin nổi
Vân Trung Ngọc tiêu thật sự bị người ta lấy ra ngoài.
Không thể nào, không thể nào.
Xà chủ nhân sắc mặt tái nhợt tiến tới bên cạnh Mộc Thuần Thuần, nắm lên tay phải của nàng lật qua lộn lại nhìn, đơn giản không thấy nửa điểm vết thương, lại nhào tới lồng tre nhìn vào trong, con rắn kia cũng không có cái gì dị thường, vô tư khạc lưỡi.
Mặt hắn như tro tàn , sự thật đặt ở trước mắt, nhưng hắn không thể nào tin nổi.
Không ai biết, trên quán trà một đôi mắt lạnh lung âm độc mà nhìn chằm chằm vào mặt xà chủ nhân như bụi đất, từ một khắc kia bắt đầu, khi nắm tay Mộc Thuần Thuần lên, nam nhân kia liền đã động sát khí, sắc mặt ngưng trọng đáng sợ. ( ảnh có máu ghen sợ thiệt =^.^
"Ngươi phạm quy, cho nên này ván không tính toán gì hết." Sao hắn có thể trơ mắt nhìn Vân Trung Ngọc tiêu quý cứ như vậy bị người ta mang đi chứ, như vậy hắn không phải thua thiệt thảm? !
Mộc Thuần Thuần khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt tỏa sang nhìn thẳng hai mắt của hắn, "A, vậy cũng phải thỉnh giáo, ta phạm quy như thế nào vậy ?"
Không thua nổi liền trực tiếp ăn vạ? ? Người làm ăn đều như vậy, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
"Hừ, " Giọng điệu xà chủ nhân càng phát ra hung ác, "Ngươi đưa lưng về phía người xem lấy vật chính là phạm quy."
(Mình bắt đầu cầu nguyện cho anh này, amen)
Đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Này, ban đầu ngươi cũng không nói qua không cho phép đưa lưng về phía người xem lấy vật à?" Mập Qua ở một bên tức tối chỉ vào mũi của hắn hỏi ngược lại.
Người chung quanh cũng lên tiếng phụ họa, gật đầu liên tục.
"Ông chủ, làm ăn phải coi trọng chữ tín, công tử người ta rõ ràng không bị thương chút nào từ trong lồng sắt lấy ra cây sáo bằng ngọc, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy, hắn phạm quychỗ nào thế? Tôi thấy ông nên lưu loát rõ ràng, nguyện thua cuộc thôi." Trong đám người có người thấy không được, lên tiếng giúp Mộc Thuần Thuần nói chuyện.
Thấy mình đuối lý, lại thấy không một người đứng ra bênh vực hắn, sắc mặt xà chủ nhân nhất thời lúc xanh lúc trắng, mất hết mặt mũi, nhưng chỉ là không cam lòng.
Gia đình hắn có một đàn con phải nuôi, trên có già dưới có trẻ , toàn dựa vào hắn ra ngoài kiếm miếng cơm ăn, nếu ngay cả Vân Trung Ngọc tiêu cũng bị mất, vậy sau này làm sao có thể làm ăn nữa .
Nghĩ như vậy, xà chủ nhân vẻ mặt đưa đám, cầu khẩn nói, "Công tử, công tử cứ xem như là giúp đỡ, phát phát từ bi đem cây sáo bằng ngọc trả lại cho ta được không? Nếu ngài cầm đi, cả nhà chúng tôi đanh phải hứng gió Tây Bắc để sống rồi. Tôi dập đầu cầu xin ngài——"