Chú rể ở trước mắt bao người bị tên danh kĩ đứng đầu bảng Tiêu Hồn lâu mang đi, một đám công tử bằng hữu đến uống rượu mừng thấy cảnh đó cũng choáng váng, cùng giống bọn hạ nhân Thụy vương phủ bị dọa đến ngay người. Náo nhiệt tán đi, lưu lại một cái hỉ kiệu đỏ thẫm, cùng với nét mặt tân nương tử trong kiệu.
Cuối cùng, một đại hôn hoa lệ lệ mà chú rể ở trên đường cùng danh kĩ chạy trốn, lúc sau im bặt mà kết thúc, tân nương tử Mộc Thuần Thuần bị xấu hổ “ lui” trở về, lấy phương thức qua loa chấm dứt trò khôi hài.
Biết được Mộc Thuần Thuần lại lần nữa ờ ngày đại hôn bị bỏ, Mộc Thế Lễ xấu hổ, thiếu chút nữa té xỉu, sau khi biết sự tình, hắn càng cảm thấy mất mặt đến cực điểm.
Chú rể thiên kim đô thành thủ phủ thế nhưng bị một tên nam danh kĩ cướp đi, cái này gọi là chuyện gì! Mặt mũi lót bên trong áo hay chăn toàn bộ mất hết, về sau Mộc phủ ở phố lớn ngõ nhỏ đô thành sao có thể ngẩng đầu lên? Phải làm sao để gặp mặt người .
Mộc Thế Lễ tức giận đến ngực khó chịu, đem tất cả đổ hết lên đầu Mộc Thuần Thuần,mang tất cả lời nói trong lòng nói ra, “ Ngươi tên khắc tinh này, từ nhỏ đã chống đối với ta, trước đây thì khắc chết nương ngươi, ở phía sau khắc Vương gia suy sụp, ngay cả Mộc phủ cũng bị liên lụy vận xui trên người ngươi, làm ăn ngày càng lụn bại. Những thứ đó ta đã bỏ qua, nhưng ngươi lại nhiều lần ở ngày đại hôn bị bỏ, vì sao ngươi rắp tâm làm cho thể diện Mộc phủ chúng ta mất hết? Sau này làm sao có thể sống yên ở đô thành?”
Ngay sau đó “ bang bang ------“ Vài tiếng, chén trà bị hắn xem thành thứ trút giận, ném thật mạnh xuống đất rơi vỡ thành từng mãnh nhỏ.
Mộc Thuần Thuần lẳng lặng nghe, trái tim, theo chén trà vỡ vụn mà hoàn toàn nát vụn.
Thì ra, thì ra là như vậy ………
Nàng thản nhiên cười khẽ, rốt cục, rốt cục phụ thân đã nói ra những lời trong lòng, tâm nàng chậm rãi bắt đầu đóng băng, cứng đờ.
Nàng thật là sát tinh sao? Nương là bởi vì bệnh rời thế gian, nương vì gia nghiệp Mộc phủ ngày đêm bôn ba, người làm lụng vất vả quá độ nên nhiễm bệnh nặng mà chết. Sao còn nói là nàng khắc chết nương?
Về phần Vương gia thịnh cực nhất thời dần dần suy tàn, hiện giờ cũng không còn tình cảnh ngày xưa nữa, chuyện này liên quan gì đến nàng?
Được rồi, nếu phụ thân nói có quan hệ, vậy có quan hệ đi. Dù sao nàng sớm không còn lưu luyến cái gì, từ lúc nương qua đời nàng đã đau triệt nội tâm.
Nàng chậm rãi lướt qua các miếng mãnh vụn, lần thứ hai đưa chén trà tới trước mặt Mộc Thế Lễ đang thẹn quá hóa thành giận.
“Phụ thân, chuyện hai lần đại hôn bị bỏ, con thực có lỗi, con lấy chén trà này hướng người nhận lỗi. Về phần mặt mũi Mộc phủ, nếu có thể bù lại, nữ nhi nguyện ý làm theo, hết thảy theo người căn dặn.” Khóe miệng Mộc Thuần Thuần hiện lên độ cung dịu dàng, thử thăm dò phản ứng tiếp theo của Mộc Thế Lễ.
Tuy là phụ tử, một năm Mộc Thế Lễ đối với nàng quan tâm ước khoảng có lẽ đếm được trên đầu ngón tay, đại khái quan tâm cô nương ở cái thanh lâu nào đó còn nhiều hơn nàng.
Hắn tuy lạnh nhạt, có lẽ thế, nhưng cũng sẽ không “nhẫn tâm” như vậy?
Mộc Thuần Thuần trong lòng âm thầm đoán thời gian, bên tai truyền đến một lời nói ngắn gọn rõ ràng, “ Ngươi đi đi!” Ba chữ thật ngắn gọn lộ ra lạnh như băng cùng vô tình.
“Bát ---------” Mộc Thuần Thuần rõ ràng nghe được ở sâu trong nội tâm mình, sợi dây thân tình cuối cùng đã đứt đoạn. Thanh âm rõ ràng ngắn gọn.
Quả thực, “nhẫn tâm” như vậy !
Mộc Thế Lễ tiếp theo sau lại mở miệng ngoan tuyệt, “ Rời Mộc phủ đi, đừng xuất hiện ở trước mặt ta.” Những lời này, như là bổ lên một đao thật mạnh ở trên ngực nàng, không lưu một tia tình cảm, bị thương hoàn toàn, cũng hoàn toàn đoạn tuyệt!
Ngoài cửa đại sảnh, bốn người vẫn tinh tế nghe lén đối thoại của bọn họ, trên mặt đều tự xuất hiện biểu hiện bất đồng.
Hai mẹ con Nhan Thục Phượng cùng Mộc Như Ý, suy nghĩ trong lòng toàn bộ lộ ra trên mặt, sắc mặt vui mừng lan tràn tới bên môi, ở trong lòng thẳng hô sảng khoái.
Mộc Kiền thì phản ứng thản nhiên, tựa hồ Mộc Thuần Thuần rời đi không có chút ảnh hưởng đối với hắn
Duy nhất trên mặt lộ ra kinh ngạc, biểu tình không buông, là tướng công Mộc Như Ý--------Ngột Thần. Là “ Vị hôn phu” đầu tiên của Mộc Thuần Thuần