Làm nửa ngày, thì ra là khăn tay của bà bị Mộc Thuần Thuần dùng ở nơi khác.
"Cho nên, con rắn kia là bởi vì ngửi mùi vị khăn tay nên chóng mặt, mới tạm thời mất đi tính công kích, sau đó con thuận lợi từ trong lồng tre lấy ra Vân Trung Ngọc tiêu."
Mộc Thuần Thuần gật đầu một cái, không sai, chuyện đã xảy ra chính là như vậy. Nàng quả thật làm việc lừa gạt rồi, đến nay đối với xà chủ nhân lòng còn mang áy náy, vì Mập Qua Gầy Qua lấy Vân Trung Ngọc tiêu, nàng chỉ có thể làm như vậy, cuối cùng nàng vẫn có lương tâm, dùng hoàng kim bồi thường tổn thất cho xà chủ nhân.
Đột nhiên một đoàn thân ảnh chạy vội tới, ôm chặt thật chặt nàng, hưng phấn kêu to, "Thuần Thuần, con thật là quá thông minh, Phượng nương thích nhất điểm này của con, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, luôn có thể cái khó ló cái khôn. Không giống ta, người càng già, trong đầu đã sớm rỉ sét."
Đứa nhỏ này, bà vô cùng thích, xinh đẹp khuynh thành không cần phải nói, người còn đặc biệt thông minh, tài mạo song toàn, tâm địa lại thiện lương, thật không biết mắt Mộc Thế Lễ kia có bị mù không, con gái xinh đẹp động lòng người lại thông minh thế này mà không sủng trong lòng bàn tay, còn ngoan tâm đuổi nàng ra ngoài, heo ngốc!
"Phượng nương, thói quen của người có thể sửa đổi một chút hay không, động một chút là giống như sói đói nhào tới trên người con, rất ghê tởm !" Không có thói quen cùng người thân cận như vậy, Mộc Thuần Thuần tiện tay đẩy bà ra, miệng đầy oán trách.
"Xú Nha Đầu, nhanh mồm nhanh miệng , nói chuyện còn đả thương người ta như vậy." Ở trong nơi"Ôn nhu hương" này, không đem Phượng nương bà để ở trong mắt ,cũng chỉ sợ có một mình nha đầu này. Phượng nương cười cười, đột nhiên sưng mặt lên, thay một bộ giọng trách cứ , "Con đó, lá gan cũng quá lớn đi, , cái gì cũng không sợ, luôn thích làm một chút ít chuyện nguy nguy hiểm hiểm, không có một chút bộ dạng của thiên kim tiểu thư, tương lai ai dám lấy con vào cửa . . . . . ."
Miệng quá nhanh, nhất thời không có ngưng lại, nhấc lên một chuyện rất không hợp thời.
Thảm, sao bà lại ăn nói vụng về nhắc tới chuyện cưới gả, hôm nay vốn là ngày đại hỉ của Thuần Thuần , trên đường đại hôn xảy ra chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi
"Sự kiện cướp tân lang" đều đã truyền khắp cả Đô thành, Thuần Thuần lại một lần nữa ở trong ngày đại hôn"Bị vứt bỏ" , thật sự là đáng thương. Hôm nay bà lại nhắc tới chuyện làm nàng khó chịu, hối hận không kịp .
Phượng nương cẩn thận quan sát biểu tình Mộc Thuần Thuần thấy không có gì khác thường, liền nhỏ giọng dò nói, "Ặc, Thuần Thuần, cái đó. . . . . . Phượng nương nói sai, con không cần để trong lòng nha."
Vội vàng sửa sang lại vài món xiêm áo nam trang tùy thân mang theo, nghe lời này, Mộc Thuần Thuần dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu cười tươi , đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh, hoàn toàn không có dấu vết thương tâm khổ sở.
"Phượng nương, những chuyện kia con không có để ở trong lòng, đối với con cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, người biết mà, con người của con da mặt dày lắm. Ha ha."
Quả nhiên là Mộc Thuần Thuần, vĩnh viễn sống tiêu tiêu sái sái.
Phượng nương tự đáy lòng thưởng thức nàng, không biết tương lai người nào sẽ có phúc khí này, có thể chân chính thắng được lòng của nàng. Trên đời này, người có thể xứng với Mộc Thuần Thuần, có sao?
"Ôi chao, con muốn đi ra ngoài à?" Thấy Mộc Thuần Thuần cầm lên một bộ nam trang ở trên người so tới so lui, tâm Phượng nương lại rất hiếu kỳ.
Lúc này, Mộc Thuần Thuần tập trung tất cả tinh thần lên trên y phục, hoàn toàn không đếm xỉa tới Phượng nương.
Cái này có thể quá thanh nhã hay không, đi cái nơi kia, nàng là không phải nên ăn mặc quý khí một chút, giả trang thành loại công tử nhà giàu có được hoan nghênh hơn .
Nàng lại xốc lên một món áo bào màu xanh tơ vàng khác, trên dưới so so.
Nghĩ tới nghĩ lui không nắm được chủ ý, Mộc Thuần Thuần không thể làm gì khác hơn là hướng Phượng nương nóng lòng bên cạnh lãnh giáo, "Phượng nương, người nói, đến Tiêu Hồn lâu, mặc cái áo nào mới đẹp?"
Đúng vậy, tối nay nàng muốn đến Tiêu Hồn lâu. Mục đích là, đi thử vận khí một chút.
Hôm nay, nam nhân yêu nghiệt cướp cô dâu , rõ ràng đến từ—— Tiêu Hồn lâu!