Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Dandelion
Từ ngày đó Biện Dục đem Mộc Thuần Thuần chịu vô số đả kích từ Tiêu Hồn lâu mang về Dục vương phủ sau, cả ngày như hình với bóng dính vào bên người nàng, cợt nhả( chọc ghẹo) , như một tên vô lại . Thật vất vả đuổi được một cái keo dính, bên người trống không, thừa dịp Biện Dục đi ra ngoài thu xếp chuẩn bị đồ để ngày mai đại hôn, Mộc Thuần Thuần rốt cuộc len lén chạy ra ngoài.
Không cần đoán, nàng có thể đi được được đến một nơi mà thôi—— Ôn nhu hương.
Lúc này, nàng uất ức vạn phần chu cái miệng nhỏ nhắn, toàn thân vô lực tựa vào giường, đến nay vẫn không có biện pháp tin tưởng ngày mai sẽ thực sự là đại hôn của nàng.
Phượng nương ở một bên rất có ý vị(thâm ý) nhìn nàng, che miệng cười trộm, hai ngày nay Đô thành đều tung tin tức bất ngờ, nói Thập Tam vương gia đã lâu không lộ diện nay muốn cưới thê tử là khí phụ nổi danh lừng lẫy-- Mộc Thuần Thuần, nàng vốn là còn tưởng rằng là có người nói bậy nói bạ tung tin đồn nhảm,nhưng lần này nghe chính miệng người trong cuộc chứng thật, cũng đem sự tình kể rõ ngọn ngành, thật là cảm thấy thú vị lại không thể tưởng tượng nổi.
Nàng không phải không thừa nhận, cuộc sống của Mộc Thuần Thuần so con hát ở trên đài hát tuồng còn đặc sắc hơn. Rõ ràng đã đến sơn cùng thủy tận ( bước đường cùng), kế tiếp lại biết phong hồi lộ chuyển ( chuyển xấu thành tốt), xuất hiện sự việc tốt.
Ở lúc Mộc Thuần Thuần thờ dài lần thứ bốn mươi ba,Phượng nương thật sự không cách nào nữa đình chỉ cười, gương mặt trang điểm xinh đẹp bật cười : "Ta nói Thuần Thuần, hôm đó con đi Tiêu Hồn lâu thật đi đúng đường rồi, vừa tìm được người muốn tìm, trở thành người của vương gia, cái này gọi là cái gì, cái này kêu là duyên phận đó nha.Những thứ kia cái gì Ân Ân Oán Oán đừng nghĩ nữa, dù sao con phá hủy mặt của hắn, hắn muốn người con, coi như hai bên huề nhau, ai cũng không có thiếu người nào , về sau thanh thản ổn định làm Thập tam vương phi con. Con nên cao hứng mới đúng, nói không chừng trước con gả không được, cũng là bởi vì Lão Thiên Gia ( ông trời) đã định tương lai cho con muốn con trờ thành Thập tam vương phi đấy "
"Ai ——" Mộc Thuần Thuần lần nữa than thở, nàng mới không hiếm lạ gì cái danh phận Thập tam vương phi gi đó đâu, dù sao nàng hiện tại đầu óc rất loạn.
"Ha ha ha, cái người này sao lại than thở , chẳng lẽ còn đối với chuyện thất thân còn canh cánh trong lòng, còn là. . . . . . Hắc hắc, con không phải hài lòng công phu trên giường của Vương gia ? ?" Phượng nương từ trước đến giờ ăn nói thẳng đuộc, có sao nói vậy. ( Dan: ủa??? lên giường hồi nào s Dan ko bjk nhỉ??? T^T)
"Phượng nương!" Mộc Thuần Thuần nụ cười trở nên hồng hồng, nghe giải thích to gan như thế, xấu hổ không dứt, "Ta mới không phải, ta chỉ là, ta chỉ phải . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Phượng nương ý vị chế nhạo nàng.
"Ta chỉ là, cảm thấy rất oan, làm loại chuyện đó mình nhưng mà một chút ấn tượng cũng không có." Nàng cúi đầu, nhỏ giọng oán trách. ( Dan: sax, bờ o bo sắc bó tờ ay tay)
"Phốc ——" Phượng nương vừa đúng hớp một ngụm trà ở trong miệng , nghe nói như thế, miệng đầy trà nhếch nhác bị phun ra ngoài, "Ha ha ha. . . . . . A ha ha ha. . . . . ." Cười đến vô cùng khoa trương, nước mắt cũng bay tung tóe ra ngoài.
Nàng Phượng nương ít ra cũng ở cái thanh lâu lăn lộn sờ bò mấy thập niên ( Dan: amen! T lại nghĩ bậy òi _._ ), cái chuyện gì ly kỳ mà chưa từng thấy qua chưa từng nghe qua, nói thật, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe loại oán trách này, thật mới mẻ, thích thú lập tức trấn an Mộc Thuần Thuần, "Ta còn tưởng rằng bao nhiêu chút chuyện đâu rồi, không phải một chuyện nhỏ nha, cái này thì có cái gì khó khăn, buổi tối trở về vợ chồng son làm nhiều mấy lần, bảo đảm khắc sâu ấn tượng, cả đời thậm chí quên không được. Ha ha ha. . . . . ." ( Dan: t bắt đầu sợ * đổ mồ hôi*)
Đột nhiên một cái gối thêu hoa chập chờn bay tới đây. Lần này mặt của Mộc Thuần Thuần đỏ hơn, bị nàng nói xong vừa nóng vừa giận, hận không cái hang chui vào trốn. (Dan: dưới giường kìa tỷ )
"Phượng nương, người nếu như còn cười nhạo ta như vậy, ta đi nha." Mộc Thuần Thuần sưng mặt lên lỗ, làm bộ tức giận.
Trong lòng âm thầm đoán: nếu như Vương gia cợt nhả vô lại kia còn dám dính vào nàng, nàng liền trực tiếp vung mạnh cây đao thiến hắn. (Dan: sax, ck tỷ mà tỷ chơi ác thế)
Cười đến mệt mỏi, phượng nương lấy khăn lụa lau lau nước mắt, hắng giọng một cái, nắm hai tay của Mộc Thuần Thuần, trong đôi mắt mang theo tràn đầy chúc phúc, "Thuần Thuần, "con rất hợp ý ta, Phượng nương vẫn đối đãi coi con như nữ nhi ruột thịt do chính mình sanh, vẫn mong đợi con có thể có gả vào một nơi tốt. Rất kỳ quái trong lòng ta có loại dự cảm rất mãnh liệt , lần này con thật gặp được nhân duyên tốt, đáp ứng Phượng nương, phải hảo hảo quý trọng, nhất định phải hạnh phúc !"
Hạnh phúc?
Mộc Thuần Thuần tròng mắt ảm đạm không nói một câu, nàng cho tới bây giờ cũng không tin trên đời này có hạnh phúc.
Người hiểu rõ nàng nhất, thấy thế, nàng thật chặt, nắm tay Mộc Thuần Thuần thật chặt, cho nàng dũng khí, "Nha đầu ngốc, không cần vẫn phải sống trong bóng ma hôn nhân bất hạnh của mẫu thân con,con không phải mẫu thân của con mà Thập Tam vương gia cũng không phải là phụ thân con, mọi người đều có số mệnh riêng của mình, con hãy thử mở tấm lòng ra. Đúng lúc mà rộng mở lòng của con, theo đuổi hạnh phúc của con, biết không?"
"Ai nha, ta đói bụng, có gì ăn hay không? Còn nữa..., Mập Qua Gầy Qua bọn họ ở chỗ này đã quen thuộc chưa?" Mộc Thuần Thuần nhếch miệng cười một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác.
Thấy nàng không muốn nói chuyện nhiều về cái đề tài này, Phượng nương cũng không miễn cưỡng nàng, để mở được lòng là cần phải có thời gian, người có thể làm lòng của nàng mở ra có phải hay không là Thập tam vương gia đây? Nghĩ được như vậy, Phượng nương dịu dàng cười cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui