Lý Duệ cứ không ngừng nhìn lên cầu thang, ánh mắt sau gọng kính dày mang theo sự lo lắng.
Bên cạnh là Lạc Ưng và Hải Khiêm đang không ngừng nói chuyện.
Lạc Ưng hăng say nói, "Lần này chúng ta sẽ chiến đấu với tang thi đó!" Dù đã trải qua hai mươi lăm nồi bánh chưng nhưng anh vẫn chưa chứng kiến được hình dạng thật của tang thi đâu, đã vậy đừng nói đến chiến đấu với tang thi.
Hải Khiêm bĩu môi, khinh thường nói, "Chỉ chiến đấu với tang thi mà cậu đã hào hứng đến vậy rồi.
Không biết khi là đồng minh của Hắc Ám Đại Nhân cậu có chết lâm sàng không nữa."
Lạc Ưng hưng phấn nói, "Làm đồng minh của Đại Nhân ư? Vậy thì tôi sẽ được cùng Đại Nhân đi trả thù Lâm Gia đó nha! Haha, thật vui!"
Hải Khiêm cười mấy tiếng qua loa, "Ha ha thật điên."
Lúc này, Trần Tứ Hùng đi xuống lầu, vò mái tóc rối bù, y ngáp một tiếng thật to, tay còn không thèm giơ lên che miệng.
Dáng vẻ đầy thô tục.
"Dì Lý ới ời ơi \-\-\-\- Cái quần gì đây?"
Trần Tứ Hùng ngỡ ngàng nhìn ba người dưới lầu, y lập tức quay đầu chạy như bay lên lầu, nhìn qua quả thật không biết y là một người bệnh.
"HẮT xì ~" Tiếng hắt hơi to khủng khiếp vang vọng khắp biệt thự, kèm theo đó là một lời chửi tục, "Đậu má, muốn chết đi sống lại!"
Khóe miệng Lạc Ưng cứng đờ, có chút ngỡ ngàng nói, "Tứ Hùng thiếu gia...!nói tục thật nhiều."
Không ngờ trong Trần Gia vậy mà vẫn còn người cả gan không thực hiện quy củ, lần này bọn họ thật sự đã mở mang tầm mắt rồi.
Hải Khiêm cau mày, nói nhỏ, "Cậu ta bị bệnh ư?"
Một lúc sau, Trần Tứ Hùng đi xuống, trên người là một bộ đồ vest đen, mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, trừ quầng thâm nhạt dưới mắt ra, khuôn mặt y cũng rất điển trai.
So sánh với hình ảnh lôi thôi hồi nãy, chính là một trời một vực.
Trần Tứ Hùng nở nụ cười nhạt, nghiêm nghị nói, "Các người tới Trần Gia làm gì?"
Lạc Ưng đáp, "Trần Thiếu muốn phá huỷ Lâm Gia."
Sắc mặt Trần Tứ Hùng liền biến đổi, y nghiêm túc nói, "Lâm Gia có vấn đề gì không?" Y đã biết Trần Gia đang nhắm đến Lâm Gia, nhưng lần này hành động rất sớm, Lâm Gia đã làm gì sao?
Không lẽ...!bọn họ giữ ảnh cởi truồng tắm mưa thời thơ ấu của Trần Hạo Thiên? Nô nô nô, hồi đó Trần Hạo Thiên có chết cũng không ra ngoài tắm mưa.
Loại!
Hay là...!bọn họ giữ bức thư tình của Trần Hạo Thiên? Ha ha, điều đó thật nực cười! Anh họ y mà cũng có chuyện tỏ tình người ta sao? Loại!
Hay...!bọn họ có tấm ảnh Trần Hạo Thiên ngoại tình? Anh dâu của y \- bé heo con nhà heo, đã phát hiện tờ giấy đó, liền quay lại tát lão heo một phát thật mạnh, rồi đau đớn nói, "Tại sao anh lại khốn nạn như vậy hả? bla blo..."
Ánh mắt Trần Tứ Hùng có chút phức tạp.
Cái loại chuyện máu chó gì đây?
Nhìn biểu cảm của Trần Tứ Hùng liền biết y đang suy nghĩ chuyện gì.
Hải Khiêm cười khẩy, nói, "Cậu dám nghĩ tới chuyện đó, Trần Thiếu sẽ chặt đầu cậu."
Trần Tứ Hùng rùng mình, tay vô thức siết chặt bản thân.
Ha ha, y nghĩ xa quá rồi.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Phòng làm việc của Trần Hạo Thiên.
Hải An mím chặt môi, khẽ hỏi, "Anh Khải đã nói như vậy ư?"
Trần Hạo Thiên gật đầu, nói, "Lý Duệ và em ấy có vẻ rất giống nhau."
Hải An siết chặt tay mình, lên cả gân xanh, nói, "Cuộc sống của anh Khải...!còn khủng khiếp hơn ngàn vạn lần!"
Ánh mắt Hải An loé lên tia điên cuồng, hung hăng nói, "Năm tuổi, ba mẹ chết ngay trước mặt, anh ấy bị người ta đánh đập không thương tiếc, nhập viện với tình trạng nguy kịch.
Thế mà cuối cùng anh ấy vẫn sống sót, vẫn yên bình sống trong mười năm, hạnh phúc bên cạnh chú Kim Nhân và Mỹ Nhi.
Là ông trời thương tiếc cho anh Khải ư?"
Hải An nghiến chặt răng, cố gắng đè nén cơn kích động trong lòng, nói, "...!Không! Không hề! Ông trời chính là muốn tiếp tục hành hạ anh ấy! Ông ta đã phá hoại tổ ấm của anh ấy! Anh biết không, chú Kim Nhân đã chết thảm lắm, chú ấy bị bắn, và bị một khúc gỗ đè lên, cuối cùng chết không thấy xác! Rõ ràng có nhiều cái chết yên bình hơn, tại sao chú ấy cuối cùng phải gánh hậu quả khủng khiếp này? Còn anh Khải...!cả đời còn lại của anh ấy chính là sống trong sự hối hận!"
Nhắc đến Hoàng Tuấn Khải, giọng nói Hải An càng thêm kịch liệt, hơi thở cũng gấp gáp hơn, "Anh ấy đã hành hạ mình rất nhiều.
Hằng đêm, anh ấy sẽ dùng dao găm một vết thật dài lên tay mình, anh ấy nói rằng, chính đôi tay này đã không thể cứu được Mỹ Nhi! Trên chân anh ấy cũng có hàng chục vết sẹo, bởi vì đôi chân đó không thể chạy trốn khỏi biển lửa của Địa Ngục!"
"Anh ấy đã nói với tôi, rằng anh ấy suýt nữa đã chọc mù mắt mình, nhưng cuối cùng anh ấy lại không làm, anh biết tại sao không?"
Trần Hạo Thiên không đáp, sắc mặt anh tối sầm xuống, trái tim như bị ai đó bóp chặt, khó chịu vô cùng.
"...!Anh Khải muốn làm đôi mắt cho nàng công chúa của anh ấy."
~.~.~.~.~.~.~.~.~
"Hải An, anh đã từng muốn dùng đôi tay lôi con mắt này ra.
Nhưng rồi, anh lại không làm được..."
"Anh Khải..."
Hoàng Tuấn Khải khổ sở ôm mặt, "Bởi vì, đôi tay này thật khốn khiếp làm sao, nó không cứu được em ấy...!Nhưng còn đôi mắt này thật cao cả làm sao, bởi nó có thể làm ánh sáng cho em ấy..."
Cậu ngẩng đầu nhìn Hải An, nở nụ cười thê lương đến tột cùng, "Làm ơn đừng chế giễu anh, ai cũng có một suy nghĩ hư cấu mà."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_