"Không thể giết.
Nhưng cần phải dạy dỗ."
Ngay khi dứt lời, khí thế xung quanh Hoàng Tuấn Khải đột nhiên trở nên mạnh mẽ, đàn áp tất cả mọi người xung quanh, ai cũng sợ hãi lùi về phía sau, có người thậm chí còn ngất đi.
Lần đầu tiên, Trần Mạnh Dương bị người khác làm sợ hãi đến mức này.
Y lùi về sau vài bước.
Mọi người trong Trần gia đều cau mày.
Thật sự, Hoàng Tuấn Khải này không phải là Hoàng Tuấn Khải.
Bọn họ đã hiểu tại sao lại có sự khác biệt tới vậy rồi!
Quốc Tử lo lắng nói, "Mạnh Dương liệu có sao không?"
Trần Mạnh Khánh đáp, "Không sao đâu.
Hạo Thiên xử lí được."
Hoàng Tuấn Khải quăng con dao xuống đất, loại bỏ vũ khí cuối cùng của chính bản thân.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén hơi híp lại, ẩn ý nhìn Trần Mạnh Dương, nói, "Biết tại sao không?"
Trần Mạnh Dương rùng mình.
Cậu đang hỏi y, tại sao cậu lại thẳng tay loại bỏ vũ khí của mình....
"...!Không biết."
Hoàng Tuấn Khải bước tới gần Trần Mạnh Dương, nói, "Tôi lo lắng mình sẽ giết cậu bằng con dao này mất."
Trần Mạnh Dương trừng to mắt, thân thể y lúc này nặng trịch, không thể di chuyển, chỉ biết chết đứng bất lực nhìn Tử Thần tiến tới gần.
Hoàng Tuấn Khải vung chân đá mạnh vào bụng Trần Mạnh Dương.
Mọi người kinh hãi hét lên.
Trần Tử Hùng lớn giọng nói, "Cậu ta sẽ chết mất!"
Trần Hạo Thiên lạnh nhạt nhìn em trai mình nằm lê lết trên mặt đất.
Có vẻ lần này Trần Mạnh Dương sẽ phải nhập viện hơn một tháng rồi.
Miễn sao Trần Hạo Thiên không giết y, anh sẽ không đụng tay vào.
Trần Mạnh Khánh và Nhã Hồng vẫn bình tĩnh nhìn cảnh tượng phía trước.
Dù người bị đánh cho tơi tả là con trai họ, nhưng họ một chút cũng không hiện vẻ lo lắng.
Trần Mạnh Dương quá trẻ con và cứng đầu, y căn bản không biết thế nào là đúng thế nào là sai.
Lần này, có vẻ như đứa con trai hư hỏng này của họ nếm trái đắng rồi.
Trần Mạnh Dương bị đá văng ra ba mét, y đau đớn ôm bụng, phun máu.
Y sợ hãi nói, "Cậu....!cậu làm sao....?" Làm sao lại mạnh như vậy được?! Rõ ràng Hoàng Tuấn Khải chỉ là một thiếu gia vô dụng của thành phố 3 dơ bẩn! Tại sao lại có thể mạnh lên như vậy chỉ sau vài ngày?!
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Không gì là không thể."
Cậu tiến tới chỗ Trần Mạnh Dương đang nằm, đưa chân dẫm lên cái quần tây đen hiện nay đã đầy vết bẩn của y.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Trần Mạnh Dương, nói, "Hãy cảm thấy may mắn vì cậu là người Trần gia.
Nếu không, giờ đây cậu chỉ là cái xác không đầu!"
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh.
Trần Mạnh Dương dù sao cũng là một thiên tài của Trần gia.
Cũng vì thế mà y trở nên quá tự cao, không xem ai ra gì.
Cậu ta nên cảm thấy may mắn vì mình là người Trần gia đi.
Trần Mạnh Dương không thể nào thoát khỏi ánh mắt ấy của cậu.
Đó thật sự là của một con người ư?! Một ánh mắt nguy hiểm đáng sợ này lại xuất hiện từ một tên vô dụng ư?! Không thể nào!! Không thể có chuyện này xảy ra!
Đôi mắt nâu cafe vô cùng trong trẻo và xinh đẹp.
Ấy thế mà lại mang theo hàn khí quá mức lạnh lẽo.
Khiến cho người ta không nhịn được quỳ gối xuống phục tùng, không thể cãi lệnh.
Đó chính là bản năng của con người, phục tùng kẻ mạnh.
Hoàng Tuấn Khải lấy khăn lau ở trên bàn lau sạch tay mình, quay về bên cạnh Trần Hạo Thiên, nhàn nhạt nói, "Cần phải dạy dỗ nghiêm một chút.
Nếu không thể diện của Trần Gia sẽ mất trên tay cậu ta."
Trần Hạo Thiên gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dương đang được Nhị Bá và Trần Minh khiêng vào, An Tử gọi bác sĩ tư nhân tới gấp.
Anh khẽ hỏi, "Tôi không thể nào hiểu rõ, phải sống trong một môi trường như thế nào, em mới trở nên khủng khiếp như vậy?"
Hoàng Tuấn Khải hơi khựng lại, rồi cậu cười lạnh, đáp, "Thế giới."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_