Hoàng Tuấn Khải nằm trên giường, cậu nhìn thẳng lên trần nhà, ánh mắt có chút mơ hồ, và lạc lõng.
Cậu khẽ nói, "Ác quỷ ư?...!Là ác quỷ, hay là một kẻ điên?"
Cậu không biết.
Bản thân cậu là gì? Là một ác quỷ tàn ác máu lạnh hay chỉ là một kẻ điên tâm thần?
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng, tiếng cười chế giễu đầy khinh thường.
"Điên? Thật sự điên rồi..."
Cậu thật sự điên rồi! Cậu vậy mà còn có thể rung động.
Tình yêu, chẳng phải là thứ mà cậu chán ghét nhất sao? Cớ sao, lần này cậu lại phạm phải thứ cậu ghét cay ghét đắng nhất?
Cậu không biết, thật sự không biết.
Tại sao lúc nãy cậu lại nói chuyện với Trần Hạo Thiên? Là do cảm giác vui vẻ đó sao? Cậu đã mở lòng với một người khác, một người mà cậu chỉ mới tiếp xúc chưa được một tuần.
Điên thật rồi! Cậu thật sự điên rồi! Cậu phải trốn khỏi chỗ này....!Phải thoát khỏi Trần Gia, không gặp Hoàng Tuấn Khải nữa!
Hoàng Tuấn Khải ngồi dậy, hoang mang nhìn xung quanh.
Cậu ngồi dậy, mang giày vào rồi gấp gáp chạy xuống dưới.
Lúc này ở đại sảnh không còn ai.
Cậu cứ thế rời khỏi Trần Gia, không một ai biết.
Hoàng Tuấn Khải chạy ra khỏi cổng, dáng chạy khập khễnh, tay không ngừng hồi hộp nắm chặt lại, máu từ vết thương bắt đầu tuôn chảy.
Cậu ngồi xổm xuống mặt đất, mặc kệ mọi người đi qua cậu với ánh mắt tò mò và kinh ngạc.
Lúc này, có một người đứng trước mặt cậu, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Hoàng Tuấn Khải?"
Nghe thấy tên mình, Hoàng Tuấn Khải khẽ ngẩng đầu.
Người này, có lẽ cậu quen.
Lạc Ưng nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu có chút mơ hồ nhìn mình liền nói, "Tôi là Lạc Ưng!"
Lạc Ưng ngạc nhiên nhìn bàn tay đầy máu của cậu, kinh hãi nói, "Nhóc bị thương rồi! Để tôi giúp nhóc băng bó."
Hoàng Tuấn Khải cau mày.
Lạc Ưng? Là tên trọng tài kia?
Thấy cậu vẫn ngồi yên nhìn mình, Lạc Ưng bất đắc dĩ nói, "Nhóc nên đi băng bó vết thương.
Nếu không nhóc sẽ chết vì mất máu."
Vết thương? Hoàng Tuấn Khải nhìn xuống, phát hiện băng trắng quấn tay cậu bị nhuộm thành màu đỏ, một mùi tanh xộc thẳng vào mũi cậu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Lạc Ưng, hỏi, "Có nhiệm vụ gì không?"
Lạc Ưng hơi nheo mắt lại nhìn cậu.
Y không ngờ cậu sẽ ngay lập tức hỏi về vấn đề này.
Cậu đang thiếu tiền ư?
Hoàng Tuấn Khải tất nhiên không phải thiếu tiền.
Cậu cần phải nhanh lên.
Cậu phải có thế lực của mình, ngay bây giờ!
Không thể chần chừ thêm một giây phút nào nữa.
Bây giờ, hoặc không bao giờ!
Cậu sẽ không dựa dẫm vào Trần Hạo Thiên, cũng sẽ không dựa dẫm vào Hoàng Gia.
Hiện tại, việc cần làm là phải có thế lực hùng mạnh nhất!
Lạc Ưng khựng lại.
Trong phút chốc, y đã thấy, một sự quyết đoán xẹt qua mắt cậu.
Vẻ lạnh lẽo kiên quyết kia, sao có thể xuất hiện trên một đứa trẻ mười tám tuổi chứ?
Hoàng Tuấn Khải đứng thẳng, lạnh giọng lặp lại, "Có nhiệm vụ không?"
Lạc Ưng biết cậu đang vô cùng chắc chắn, vội nói, "Có có, ngày mai sẽ cho nhóc nhiệm vụ.
Bây giờ mau đi băng bó đi."
Hoàng Tuấn Khải khẽ gật đầu, Lạc Ưng nhanh chóng đưa cậu lên xe, băng sơ vết thương cậu, ngăn máu chảy thêm ra ngoài.
Lạc Ưng vừa lái xe vừa nhìn qua cậu, thấy cậu đang bình tĩnh nhắm hờ mắt lại, y không nhịn được hỏi, "Nhóc không nghĩ tôi sẽ bắt cóc nhóc sao?"
Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Tôi có thể giết anh."
Lạc Ưng bĩu môi, tập trung lái xe.
Mấy tên nhóc tuổi mười tám toàn kiêu ngạo như vậy sao?
Một tiếng sau, chiếc xe dừng trước một căn nhà đơn sơ ở ngoại ô.
Lạc Ưng lập tức xuống bấm chuông.
Cánh cửa mở ra.
Lạc Ưng tới xe đưa cậu vào.
Khuôn mặt cậu đã tái nhợt, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.
Lạc Ưng đặt cậu nằm lên ghế sofa, một người đàn ông đi ra, tay đẩy nhẹ gọng kính, hỏi, "Lại mang theo bệnh nhân nữa à? Sao cậu cứ gây khổ cho tôi vậy? Tôi còn cần tiền để nuôi bản thân nữa đó."
"Chuyện đó để sau." Lạc Ưng gấp gáp nói, "Lý Duệ, mau cứu người đi!"
Người đàn ông tên Lý Duệ bình tĩnh lấy một hộp cứu thương dưới bàn, đi tới, tháo băng trắng thấm máu đỏ trên tay cậu.
Thấy tình trạng bàn tay cậu, Lý Duệ cau mày, "Làm cái quái gì mà khủng khiếp thế?"
Chỉ khâu trên vết thương đứt ra, máu chảy nhiều vô kể, căn bản chẳng thể cầm máu được.
Lý Duệ dùng thuốc sát trùng lau sạch máu trên tay cậu, nhìn hơi thở cậu trở nên khó khăn, nói, "Chỉ cần chậm thêm năm phút nữa, nhóc này sẽ chết."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_.