Khi nghe tin Hoàng Tuấn Khải bị người khác ám sát, Trần Hạo Thiên tối sầm mặt, vội vàng lái xe tới Nhất Gia.
Đến nơi mới biết cậu đã rời đi, anh lại càng mất kiên nhẫn, kêu người tìm vị trí của cậu.
Nhưng khi tới nơi đó, anh lại nghe tiếng khóc nghẹn đầy tủi nhục của cậu, từng câu nói đau đớn đắng cay khiến trái tim anh như thắt lại.
"Cứu người là sai sao? Tôi cứu bọn họ là sai sao?! Tại sao ai cũng muốn tôi chết?!"
Trần Hạo Thiên đau lòng vô cùng, khẽ kêu, "Bảo bối..."
Hoàng Tuấn Khải nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rơi càng nhiều.
Khi con người ta tuyệt vọng nhất, chỉ cần một người gọi tên họ, họ liền oà lên khóc như một đứa trẻ.
Bởi, điều đó quá ấm áp.
Tiếng khóc của cậu càng khiến anh chua xót.
Trần Hạo Thiên chạy tới ôm chặt cậu, tay anh vỗ nhẹ vào mái tóc cậu, ôn nhu nói, "Đừng khóc mà, anh đau lòng.
Không sao hết, có anh đây.
Đừng khóc.
Bảo bối của anh, đừng khóc nào."
Hoàng Tuấn Khải vùi mặt vào lồng ngực anh, mọi sự uất ức lúc này như trào dâng đến đỉnh điểm, khiến cho nước mắt cậu không ngừng rơi ra, giọng nói nghẹn ngào, "Hạo Thiên....!Hạo Thiên...!Hạo Thiên..." Cậu cứ kêu tên anh.
Trần Hạo Thiên đáp, "Anh đây, anh đây, anh đây."
Càng nghĩ, Hoàng Tuấn Khải càng khó chịu, cậu đau đớn hỏi, "Em cứu người là sai sao? Em...!em sai sao?"
Trần Hạo Thiên vuốt nhẹ sống lưng cho cậu bình tĩnh lại, nói, "Em không sai.
Em có giết bọn họ, em cũng không sai.
Là bọn họ sai.
Được chứ? Em không bao giờ sai." Vì đã có anh giúp cho mọi việc em làm trở thành đúng.
Một lúc sau, Hoàng Tuấn Khải ngừng khóc, khuôn mặt trắng nõn lúc này đỏ bừng lên trông tội nghiệp vô cùng, cái mũi nhỏ nhắn không ngừng sụt sùi khiến người ta vừa thương vừa buồn cười.
Nhưng Trần Hạo Thiên không cười nổi, anh lấy khăn lau mặt cậu, rồi vỗ nhẹ hai má cậu, nói, "Em khóc nhiều quá.
Trái tim anh héo mất rồi nè."
Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, bĩu môi, lau đi nước mắt trên mặt, nói, "Em còn nhiều nước mắt lắm, trái tim anh không héo được đâu."
Thấy có vẻ như tâm trạng cậu đã tốt đẹp hơn, Trần Hạo Thiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này hai người mới chú ý đến con người đang ngỡ ngàng đến mức quên cả nhắm mắt đang ngồi trên ghế sofa.
Lâm Thiển hãi hùng trừng to mắt nhìn bọn họ, "Hai người....."
Hoàng Tuấn Khải vòng tay qua eo Trần Hạo Thiên, nói, "Chồng tôi, Hạo Thiên."
Lâm Thiển cau mày, hỏi, "Cậu thật sự muốn vậy sao?" Hắn còn ngỡ rằng cậu là bị ép buộc.
Nhưng nhìn theo tình huống hiện tại, có vẻ như không phải vậy.
Hoàng Tuấn Khải không muốn nói nhiều lời với Lâm Thiển, quay lưng rời đi.
Khi đến tới cửa, cậu quay đầu lại nói, "Lần này, tôi thật sự sẽ trả thù Lâm Gia.
Tôi sẽ tìm ra kẻ là kiếp sau của Lưu Hàn, giết chết kẻ đó thành trăm mảnh.
Cậu, tôi cũng làm vậy." Nói xong lạnh lùng bước đi.
Trần Hạo Thiên nhếch môi, nhéo nhẹ cái mũi của cậu, "Bé heo con, mỗi lần em khóc đều thật xấu."
Hoàng Tuấn Khải hít mũi một cái, nói, "Em xấu thì anh đừng yêu nữa."
Trần Hạo Thiên cười hì hì, vội nói, "Thôi thôi.
Em có xấu anh vẫn yêu."
Hai người cứ như vậy nói chuyện vui vẻ ra xe.
Trần Tứ Hùng và Trần Mạnh Dương đang đứng đợi, thấy vẻ mặt cậu không có gì khác lạ thì cũng không suy nghĩ nhiều.
Trần Hạo Thiên cho Hoàng Tuấn Khải lên xe trước, quay đầu nói với Trần Tứ Hùng, "Xử lí Trist." Rồi quay sang Trần Mạnh Dương, "Điều tra Trist."
Hai người gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Trần Hạo Thiên đi lên xe, khuôn mặt hiện lên nụ cười ấm áp, dưới đáy mắt che giấu một tia sát khí.
Dám động tới bé heo con nhà anh, lão heo tuyệt đối không tha thứ!
Hoàng Tuấn Khải dựa người vào ghế, không để ý đến cảm xúc khác lạ của Trần Hạo Thiên, cậu nói, "Lão heo, em đói."
"Chúng ta về Trần Gia ăn." Trần Hạo Thiên xoa đầu cậu, nói với người tài xế, "Đi về Trần Gia."
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi căn biệt thự.
Trần Hạo Thiên vòng tay qua eo cậu, im lặng bóp nhẹ bụng mỡ đáng yêu của bé heo con.
Hoàng Tuấn Khải thở dài, nói nhỏ, "Thật mệt."
Trần Hạo Thiên để đầu cậu dựa lên vai mình, nói, "Có anh đây.
Em sẽ không mệt mỏi nữa."
Hoàng Tuấn Khải nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trần Hạo Thiên lạnh lùng nhìn về phía trước, ánh mắt đầy tàn nhẫn.
Lâm Gia ư? Là cái thá gì chứ!
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Lâm Thiển mím chặt môi, phức tạp nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hắn thở dài một tiếng, "Lưu Hàn, cậu ấy muốn giết tôi."
Một người con trai chậm rãi đi ra, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng, lạnh nhạt nói, "Không còn đường lui đâu."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_