Trần Gia.
Lúc này chỉ còn lại Nhã Hồng và Quốc Tử, những người đàn ông trong nhà đều đi đến Trần Thị làm việc.
Hai người ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà, nhàn nhã dựa người vào ghế nói chuyện.
Thấy Hoàng Tuấn Khải về, Nhã Hồng liền cười tươi rói, vui vẻ vẫy tay, "Cục cưng qua đây ngồi với mẹ."
Hoàng Tuấn Khải đi tới ngồi xuống ghế, khóe môi hơi nhếch lên, "Chào mẹ, chào cô út." Trần Hạo Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, tay để ra sau eo cậu, không nói gì.
Quốc Tử quan sát cậu một hồi lâu, hơi híp mắt lại, dáng vẻ rất không hài lòng, "Bé Khải vừa mới khóc?" Quốc Tử vô cùng thích xưng hô "Bé Khải" này.
Hoàng Tuấn Khải cũng không phản đối, vì thế cô càng thêm thoải mái gọi cậu như vậy.
Nhã Hồng tối sầm mặt, giọng nói trầm xuống rõ ràng, "Có chuyện gì?" Ai dám khiến cục cưng nhà họ khóc?
Quả thật, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất đáng sợ.
Trần Hạo Thiên không hề giấu diếm, bình tình nói, "Trist."
"Trist?" Quốc Tử cau mày, "Bang mới nổi gần đây? Của Lâm Gia ư?"
Nhã Hồng cười một tiếng, tiếng cười khiến người ta lạnh tóc gáy, "Lâm Gia? Ta sẽ cho bọn nó khóc đủ một lít nước để bù lại cho cục cưng!"
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, im lặng không nói.
Hai người phụ nữ lại cho cậu là đang buồn bã, liền thay nhau dỗ dành.
"Bé Khải muốn ngày mai đi chơi với cô út không? Cô út sẽ đưa con đi cả thành phố luôn nha."
"Cục cưng đi chơi với mẹ, mẹ sẽ mua cho con nhiều thịt ăn.
Đừng buồn đừng buồn."
Nghe giọng điệu ngọt ngào đáng sợ của hai người, Hoàng Tuấn Khải à Trần Hạo Thiên lựa chọn không đáp lời.
Nhã Hồng chợt nhớ ra gì đó, à lên một tiếng, "Cục cưng cục cưng, mẹ mới nấu bánh ngọt, cục cưng muốn ăn không?" Đôi mắt to tròn lóe sáng rực rỡ, tuyệt đối không cho cơ hội từ chối.
Hoàng Tuấn Khải cười mỉm, "Vâng."
Bà Lý không cần Nhã Hồng nhờ đã tự mình đi lấy hai dĩa bánh ngọt ra đặt lên bàn.
Trần Hạo Thiên nhìn cái bánh màu hồng cánh sen, ngay trên còn có một đôi môi màu hồng cánh sen nốt.
Khóe miệng anh cứng lại, không nhịn được nói trong lòng.
Không hổ là người 'bánh bèo' nhất Trần Gia! Đến cả bánh kem mà mẹ anh cũng làm nguyên màu hồng cánh sen thế này.
Hoàng Tuấn Khải không để ý đến hình thức như Trần Hạo Thiên, ăn một miếng bánh, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Nhã Hồng, cậu nở nụ cười, "Ngon ạ."
Nhã Hồng vỗ tay mấy cái, cười tít cả mắt, hai vết chân chim nhàn nhạt hiện ra nơi khóe mắt khiến bà như bừng sáng lên, tươi tắn vô cùng, "Haha, bữa sau ta sẽ làm tiếp cho con ăn."
Trần Hạo Thiên ăn thử một miếng, không chút nể mặt chậm rãi nhả lại ra dĩa, vẻ mặt lạnh nhạt, "Mẹ bỏ cả tập đoàn đường vào?" Ngọt khủng khiếp!
Nhã Hồng hừ một tiếng, "Cái nhà chỉ có Khánh Khánh với lại cục cưng mới có thể nếm được sự hoàn hảo của cái bánh ngọt này thôi! Còn mấy người á hả, hứ, không xứng!" Vô cùng tức giận! Sao mấy con người này lại không thể nếm được sự ngọt ngào tựa mật ong của cái bánh xinh đẹp này chứ!
Trần Hạo Thiên dựa người vào ghế, thản nhiên nói, "Ba dám chê?"
Nhã Hồng trừng mắt nhìn anh, "Con nghĩ sao?"
Trần Hạo Thiên nhếch môi, đáp, "Nếu có, mẹ sẽ là người giết ba đầu tiên."
Đừng nhìn Nhã Hồng 'bánh bèo' mà nghĩ bà dịu dàng ngoan hiền.
Hồi đó chính là nhờ cái tính tưng tửng này mà Trần Mạnh Khánh mới chịu nhìn tới bà.
Sau đó lại vì tính hổ báo đáng sợ này mà ba anh mãi mãi không dứt ra khỏi được mẹ anh.
Nhã Hồng và Quốc Tử đều là phụ nữ, nhưng chỉ cần chọc hai người tức giận, không cần đợi Trần Mạnh Khánh hay Trần Tứ Hải ra tay, bọn họ đã trực tiếp tặng cho bạn một cái tát thêm cả tràn nước miếng.
Quốc Tử nhấp một ngụm trà, nói, "Bé Khải lên phòng nghỉ ngơi đi, để cô út lo chuyện kia."
Nhã Hồng cười nhạt, "Để Trần Gia lo cho con." Đâu thể để một mình Quốc Tử hưởng được.
Muốn trị người, Trần Gia cũng tham gia.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Trần Mạnh Khánh ở Trần Thị đột nhiên nhận được cuộc gọi của vợ mình, nghe tin Lâm Gia đã động vào con dâu Trần Gia.
Ông cười khẩy một tiếng, đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng nguy hiểm, "Vợ à, em cứ quan tâm đến con dâu mãi thôi, quên luôn cả anh đây này." Nhìn sang Trần Tứ Hải đang thoải mái uống trà bên cạnh, nói, "Xử lí Trist, điều tra Lâm Gia."
Trần Tứ Hải đứng dậy, mặc áo vest vào, tiêu sái rời đi.
Trần Ngũ Thành đang dựa đầu vào ghế, lúc này khẽ mở mắt ra, lạnh nhạt nói, "Công khai."
"Vâng." Trần Tứ Hải cười một tiếng.
Tất cả mọi người thành phố 1 đều biết, Trần Gia cái gì cũng có thể không thích, nhưng chưa từng ghét bỏ việc bao che người Trần Gia.
Động vào ai không động, tuyệt đối đừng động đến người của Trần Gia!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
bây giờ mình cực kỳ hạnh phúc vì nhiều người xem, nhiều người tim, mình sẽ nói lại cho tác giả để chị ấy có động lực để làm thêm vài bộ nữa, mà tối may mik sẽ ăn mừng bằng mấy chương nữa nha.
Có thể mai sẽ hoàn truyện, mik sẽ chuyển ver vài bộ nữa m.n nhớ ủng hộ mik nha☺️☺️☺️☺️.