Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu


Khắp Vĩnh Giang thành, từ phố lớn đến ngõ nhỏ lưu hành lời đồn đại, trở thành chuyện trà dư tửu hậu ọi người. Thứ nhất chính là đám hỏi Xích Bá phủ cùng Hoàng gia, thứ hai chính là lời đồn đại về thân phận Đích trưởng nữ Xích bá phủ.
Mọi người tranh luận ầm ĩ, Đích trưởng nữ chạm tay có thể bỏng chính là Phí Hi, mà không phải Phí Khê. Hoàng tử phi được Tiên Hoàng nhận định Phí Khê căn bản không thuộc Phí gia! Mỗi người đều có suy đoán, chuyện gì cũng có.
Trong một nhã gian ở Nguyệt Dương lâu, Trác Thụy Long đang buồn bực, phiền muộn uống rượu. Tôn Phượng nâng chén, nhẹ nhàng thưởng thức, "Vài ngày nữa đại hôn, sao tân lang không có chút vui mừng nào vậy?"
Tân Nghĩa Hữu đứng trước cửa sổ quay đầu lại, "Thụy Long, ngươi và vị hồng nhan tri kỷ kia đã trở thành đề tài thảo luận từ phố lớn ngõ nhỏ ở Vĩnh Giang thành." Tân Nghĩa Hữu cười hỏi, "Chẳng lẽ vui mừng quá mức?"
Trác Thụy Long nhắm mắt uống 'ực' một hớp rượu, rồi kinh ngạc nhìn cái chén. Đến bây giờ hắn mới nghĩ đến, lần cung yến nọ, lúc hắn kéo Dạ Khê chật vật từ dưới đất đứng dậy, hắn rõ ràng phát hiện dị thường, chỉ cần hơi lưu ý, liền dễ dàng đoán ra cánh tay Dạ Khê bị trật khớp, vậy mà, hắn lại không chịu nghĩ sâu thêm nữa.
Nữ tử bị trật khớp tay còn không đổi sắc, sao có thể là một nhân vật tầm thường? Trác Thụy Long tiếp tục uống rượu, vị rượu chảy vào miệng biến thành đắng chát! Vốn tưởng rằng mọi việc vốn nằm trong tầm khống chế, nhưng thực tế, từ trước đến nay đều do một tay người khác chi phối!
Vô thức nghĩ đến gương mặt Dạ Khê, hiện lên trong trẻo, lạnh lùng mà đạm mạc, một đôi con ngươi lạnh băng tựa tranh vẽ bất động trong tâm trí. Trác Thụy Long đóng chặt mắt, nỗ lực gạt đi, nhưng làm sao cũng không như nguyện, ánh mắt linh động ấy trái lại càng thêm rõ ràng!
Hắn ném ly rượu, trực tiếp cầm lấy hũ rượu lớn trên bàn rót vào miệng.
Nhìn Trác Thụy Long hoang mang hối hận, Tôn Phượng thở dài, "Sắp đến hôn sự của ngươi, rất nhiều việc trong cung còn chờ ngươi giải quyết, đừng uống nữa." Tôn Phượng đặt hũ rượu xuống, nhếch môi, "Người như chúng ta, có thể lựa chọn nữ tử vừa ý, không dễ dàng, quý trọng thật tốt!"
Trác Thụy Long hé mắt nhìn Tôn Phượng một lúc, hồi lâu sau, miệng đầy mùi rượu mắng, "Tôn Phượng, ngươi đang cười nhạo bổn hoàng tử!"
Tôn Phượng nhún vai, không định phủ nhận.
Tân Nghĩa Hữu xoay người, nhìn hai người trước mắt, nhìn như bình tĩnh, kì thực cảm giác sóng ngầm mãnh liệt, Tân Nghĩa Hữu ngượng ngùng sờ mũi, "Hai người các ngươi có chuyện gì gạt ta có phải hay không?" Hai tròng mắt đen đảo qua đảo lại trên người Trác Thụy Long cùng Tôn Phượng.
Trác Thụy Long hừ lạnh một tiếng, uống hết rượu còn thừa trong chén, sau đó lảo đảo lắc lư ra ngoài. Tôn Phượng liếc qua Tân Nghĩa Hữu, "Mấy ngày tới là ngày lành của Tân quốc công phủ, xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng."
Tân Nghĩa Hữu vừa nghe, thân thể nghiêng ngả một chút, lúng túng kéo ra nụ cười khó coi, tinh thần sa sút ngồi xuống ghế, "Tha cho ta đi!" Rồi lại hô thiên gọi địa, "Cùng là chi thứ hai, thế nào đãi ngộ khác biệt như vậy chứ?" Tân Nghĩa Hữu rầu rĩ nói.
Tân Nghĩa Hữu là Trưởng tử chi thứ hai Tân quốc công phủ, phủ quốc công tổng cộng có ba phòng, đại phòng và nhị phòng đều có một nhi tử, tam phòng có hai nữ nhi, cùng nơi khác bất đồng, chính là, Tân quốc công phủ từ trước đến nay chỉ được phép một vợ một chồng.
Tôn Phượng không chú ý tới Tân Nghĩa Hữu, chỉ nhìn phương xa, trong lòng đang suy tư, người kia lúc này rốt cuộc đang làm gì?
***
Dạ Khê đứng trong sân vươn người, Lan Hạ không được tự nhiên cùng Vũ đứng một chỗ, Lục Lâm, Lục La tay cầm kiếm hoa tay múa chân.
Nhìn y phục trên người Vũ, Dạ Khê gật đầu, "Lan Hạ, lát nữa ngươi mang Vũ đến cửa hàng mua vài bộ đồ mới, dáng người tốt như vậy, không mặc đẹp quá đáng tiếc."
Thời điểm Vũ vừa tới còn chút câu nệ, hiện tại đã khôi phục bình thường, suốt ngày trưng lên bộ dạng lão luyện, hầu bên cạnh nàng, không nói một lời.
Lan Hạ len lén liếc mắt qua Vũ, tuy biết Vũ chính là Ngô ma ma, nhưng Lan Hạ vẫn còn chưa tiếp thụ được sự thật này, diện mạo hai người quá khác biệt.
"Còn bốn người các ngươi, phân công làm việc cho tốt." Dạ Khê ngồi lên ghế đá, "Lục La, Lục Lâm, hai ngươi phụ trách giám hộ an toàn, công lực của các ngươi cần phải nâng cao thêm nữa." Lục Lâm, Lục La vốn hăng hái trào dâng, lại bị lời nói từ Dạ Khê dập tắt, "Lan Hạ yếu nhất, giữ lại viện quản lý sự vụ. Về phần Vũ..." Dạ Khê dừng lại, "Công phu, tâm kế không kém, cùng bản tiểu thư ra ngoài làm việc."
"Dạ." Bốn người trăm miệng một lời đáp ứng, không một ai phản đối.
Lan Hạ ngượng ngùng cười, "Có Ngô...Vũ tỷ tỷ ở đây, an toàn của tiểu thư được bảo đảm, nô tỳ sẽ không gây cản trở cho tiểu thư!" Lan Hạ le lưỡi, hướng Vũ cười.
"Ta nhớ vài ngày nữa là đại hôn của trác Thụy Long cùng Phí Hi đi?" Dạ Khê xoay xoay cổ hỏi.
"Là ba ngày nữa." Vũ trả lời
.
Dạ Khê gật đầu, "Ừ, ngày đại hỷ, rất náo nhiệt, nên tặng lễ vật gì nhỉ?" Dạ Khê vuốt cằm suy tư, Lục Lâm, Lục La cười trộm nhìn nàng, âm thầm cầu phúc cho kẻ xui xẻo nào đó.
"Đại hôn của Hoàng tử, tổ chức trong Hoàng cung sao?" Dạ Khê vô tâm hỏi.
Lan Hạ suy đoán, "Nô tỳ không rõ lắm, Hoàng tử Đại hôn, có thể vậy!" Lan Hạ không xác định lắc đầu.
Vũ ngẩng đầu nhìn Dạ Khê nói, "Hoàng tử chưa có hôn sự đều ở trong cung, đến lúc thành hôn sẽ chuyển ra ngoài. Y theo quy định, phải ở trong cung tiến hành Đại lễ, hoàn thành theo trình tự nghi lễ, bất quá, đây là đãi ngộ của chính phi, còn với Trắc phi, chỉ cần tiến hành trong phủ là được, chịu hoàng ân, ngày thứ hai phải tiến cung tạ ân."
Dạ Khê nghe xong, hài lòng gật đầu, "Rất tốt, có thể giúp ta tiết kiệm không ít công phu!" Dạ Khê híp mắt suy tư, cười gian xảo nhìn phía trước.
***
"Lão phu nhân, quản gia đến!" Trịnh ma ma bẩm báo.
Phí lão phu nhân vừa nghe, lập tức gọi người vào, "Thế nào? Tìm được người chưa?"
Quản gia lắc đầu, "Nô tài tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ cho lật tung toàn bộ Vĩnh Giang thành, nhưng, không có một chút tin tức." Quản gia cẩn thận ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi, "Có lẽ người đã không còn ở Vĩnh Giang thành nữa."
"Không có khả năng!" Phí lão phu nhân kiên quyết phủ định, gương mặt có chút khí sắc bao phủ một tầng hắc khí, "Tìm, tìm đi! Dù thế nào cũng phải tìm ra cho bằng được!"
Quản gia nhìn lướt qua Trịnh ma ma, thấy đối phương lắc đầu, thở dài trong lòng, bất đắc dĩ đáp lời, "Dạ, nô tài sẽ tăng thêm người."
Quản gia vừa rời khỏi, Phí lão phu nhân liền nằm liệt giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui