Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu


Dạ Khê giật giật cổ áo, khóe môi nhếch lên, theo truyền thống của Đại Dao, sẽ có hai vị hoàng tử xuất chúng nhất được chọn ra, một người trị văn, một người khống võ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, văn giả vì đế, trì long bội, võ tắc vi thần, trì hổ bội (người theo văn thì làm vua, giữ long bội, người theo võ thì làm thần tử, giữ hổ bội). Trác Thụy Đào chết, nước Đại Dao không chỉ thiếu một vị hoàng tử, mà còn mất đi một đại tướng, không thể nghi ngờ là chặt đứt một tay! Dạ Khê lắc lắc đầu, "Cân bằng một khi bị đánh vỡ, cái vỏ bọc bên ngoài cũng không còn ý nghĩa !"
"Vẫn là không muốn nói sao?" Dạ Khê nhìn về phía Vũ, "Ta thật sự hoài nghi, chân thành của ngươi, có bao nhiêu phần là thật đây?"
Vũ run lên, nhìn về phía Dạ Khê, vội vàng quỳ đến trên đất, "Tiểu thư!" Vũ cúi đầu, mím môi.
"Ngươi cuối cùng có mấy chủ tử? Ngươi cuối cùng nguyện trung thành với mấy chủ tử đây?" Dạ Khê nghiền ngẫm nhìn về phía Vũ, "Ở chung mấy ngày nay, tính nết ta ngươi cũng hiểu ít nhiều, nếu ngươi không thể toàn tâm toàn ý, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi!" Dạ Khê đứng dậy, "Dạ Khê chính là Dạ Khê!" Dạ Khê dị thường nghiêm túc nói với Vũ xong cất bước rời đi.
Dạ Khê đẩy cửa đi ra, nhìn bầu trời bên ngoài, thời gian kéo dài như vậy cũng nên có kết quả rồi.

Lục Lâm cùng Lục La hai mặt nhìn nhau, đây là tiểu thư hạ tối hậu thư sao? Hai người nhìn về phía Vũ, không biết mở miệng thế nào, "Đây không phải là sự tình chúng ta nên quan tâm, đi ra ngoài thu thập chút tin tức thôi!" Hai người cũng lục tục đi ra.
Vũ quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn phía trước, hai mắt sâu thẳm, khiến cho người khác cảm thấy thâm trầm, không biết đang lo lắng cái gì.
Sau thời gian một ly trà, trong ánh mắt mờ mịt của Vũ tỏa ra ánh sáng kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn bao phủ bởi một tầng quang huy nhu hòa, nàng đứng dậy xoay người đi ra.
Trong tiểu hoa viên, Dạ Khê chỉ chú ý đùa Đinh Đang, không ngẩng đầu liếc Vũ một cái, Đinh Đang le lưỡi nhỏ liếm đoạn chưởng của nàng, đuôi lại quấn quanh Tiểu Xích.
"Tiểu thư!" Vũ cười nhẹ, một thân thoải mái rất nhiều.
"Nghĩ thông suốt rồi ?" Dạ Khê ngẩng đầu, không mặn không nhạt hỏi, "Đáp án?"
"Chủ tử của nô tì, chỉ có một người là tiểu thư!" Vũ trịnh trọng quỳ trên mặt đất, "Thỉnh tiểu thư tha thứ, có điều hiện tại nô tì vẫn chưa thể nói rõ, bởi địa điểm không thích hợp, thời cơ cũng chưa đến! Nô tì lựa chọn trầm mặc, là vì bảo hộ tiểu thư! Tiểu thư bây giờ vẫn chưa có năng lực ứng đối với mọi tình huống!"
Dạ Khê nhìn chằm chằm Vũ, "Ta không muốn nhìn lầm một lần nữa!" Tay Dạ Khê đặt lên người Đinh Đang.
Vũ rũ mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Dạ Khê, trầm mặc vươn tay, cũng ý bảo Dạ Khê vươn tay, tuy rằng không hiểu, nhưng Dạ Khê vẫn vươn tay phải như thường, mở tay ra.

Vũ áp tay mình lên tay Dạ Khê, hai tay chạm vào nhau, Vũ cúi đầu, sợi tóc phất phơ che nửa gò má, chỉ thấy cánh môi không chút huyết sắc của Vũ bặm lại thật chặt.
Đột nhiên, Dạ Khê cảm thấy lòng bàn tay vô cùng đau đớn, sau liền cảm giác được giống như có cái gì chui vào trong cơ thể mình! Dạ Khê nhìn Vũ, hơi hơi nhíu mày, một trận choáng váng đánh úp lại, nàng thế nhưng chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Trong thân thể, có một cỗ nhiệt lưu chảy xuôi tới toàn thân, dần dần tụ lại ở đan điền, lúc này, trong đầu Dạ Khê đột nhiên hiện ra một bóng hình xinh đẹp, nhìn chăm chú, không ngờ là một cây liễu đang đung đưa nhẹ nhàng! Đây cũng chưa phải là trọng điểm, thú vị hơn là, cây liễu này chỉ có một màu đỏ, thân cây màu đỏ, cành lá cũng là màu đỏ!
Cây liễu lắc lư sinh động, rồi chậm rãi lột xác, sau đó, bộ dáng xinh đẹp của Vũ rõ ràng xuất hiện trong đầu nàng!
Dạ Khê kinh ngạc, kinh ngạc oán thầm, sau đó là một trận ngứa, Dạ Khê cảm giác được vật mới tiến vào trong cơ thể mình dần lui lại, nhưng hình ảnh của vũ vẫn không biến mất, Vũ bắt đầu nói chuyện với Dạ Khê, "Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt vì giám, hôm nay, Vũ cam nguyện phụng Dạ Khê là chủ, lấy máu khế ước!" Một giọt máu từ trong trán Vũ bay ra, đúng vào thời điểm Dạ Khê không phản ứng được, đột nhiên tiến nhập vào trán Dạ Khê.
Dạ Khê bất ngờ mở to mắt, mà giờ phút này, Vũ đã hất tay ra, thân mình lay động một chút, ngẩng đầu hướng tới Dạ Khê xán lạn cười, "Tiểu thư, người không thoát khỏi Vũ được đâu!" Vũ đong đưa nằm sấp bên cạnh ghế nằm của Dạ Khê, "Nghỉ ngơi !" Rồi lâm vào mê man.

Dạ khê vẫn chưa phản ứng lại đang kinh ngạc nhìn bàn tay mình, hoàn hảo không tổn hao gì, căn bản không có cái gì dị thường, chẳng qua, có cái gì không giống như cũ! Dạ Khê quay đầu nhìn Vũ đang mê man, đột nhiên phì cười, trách không được năm trăm tuổi! Thì ra là một thụ yêu ( yêu tinh cây, mấy bạn hủ đừng nghĩ lung tung nhá :v)! Dạ Khê dở khóc dở cười, không biết phản ứng thế nào mới tốt.
Yêu quái? Nguyên lai trên cái này thế giới, vậy mà thật sự có yêu quái tồn tại! Dạ Khê nhìn chằm chằm Vũ, xoa cằm, bản thân chỉ mới vừa đi ra từ trong khiếp sợ. Dạ Khê đưa tay bắt Đinh Đang đang tính toán lặng yên rời đi, níu chặt đuôi nó, bế xốc tiểu hắc miêu lên, "Ngươi thì sao?" Dạ Khê giống như ác ma nhìn chắm chằm vào Đinh Đang, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Đinh Đang đột nhiên không nhu thuận như trước, giãy dụa kịch liệt, bức thiết muốn tránh thoát Dạ Khê, thoát khỏi “ác ma” này. Dạ Khê nhíu mày, không vui nhìn Đinh Đang phản ứng, bỗng nhiên tà ác cười, túm đuôi mèo, Đinh Đang có cảm giác như đất trời thay đổi.
Meo ô ——
Đột nhiên, Đinh Đang kêu lên thảm thiết, chỉ nghe răng rắc âm vang lên, vài giọt máu vẩy ra trên mu bàn tay Dạ Khê, nàng cảm thấy trên tay không còn sức nặng, trong chớp mắt, con mèo trên tay cũng chỉ còn lại một cái đuôi, đầy máu! (ặc >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận