…ta nên can đảm mạnh dạn, đừng sợ hãi, bàng hoàng. Dù ta đi đến đâu, Chúa Jeshua sẽ luôn bên ta…” Edgar đang không ngừng cầu nguyện trong lòng, chân hắn bủn rủn dần dần bò lê vào thế giới tối mịt phía trước.Từng tiếng sột soạt vang lên, “chiếc dây thừng” đang tiến sâu từng cm một vào hành trình khám phá thế giới hắc ám của nó.Rốt cuộc có trùng tử hay không, cứ thử sẽ biết.Sau khi vết thường vùng bụng tạm thời bình ổn, Vân Thăng mới ý thức được rằng do chịu sự thấm đẫm của dịch thể ăn mòn trong thời gian dài, lại thêm hỏa năng của trùng tử công kích, giờ đây độc tố Hỏa tính đang thấm sâu vào người hắn. Nó không chỉ khiến hắn trở nên yếu đi, tệ hơn nữa hắn cứ liên tục bị hôn mê do độc tố phát tán.Khi chưa thoát khỏi khu vực nguy hiểm này, hôn mê là việc quá nguy hiểm. Hắn giờ đây đã hết cách, trong tay không có Khứ Độc phù, chỉ có thể dùng xúc nguyên thể trong thể nội phản kích lại độc tố.Nguyên khí hấp thu được từ Nhiếp Nguyên phù toàn bộ để giành cho xúc nguyên thể kháng độc!Hắn bỗng thấy nhói đau ở chân. Lần thức tỉnh này hắn mồ hôi ròng ròng. Xung quanh hắng có các đốm sáng xanh kỳ quái, từng cặp từng cặp như lửa ma trơi.Nguyên nhân của nỗi đau ở chân thậm chí còn từ một cặp sáng xanh này gây nên.Miệng súng Ám Năng trên tay hắn đã chĩa xuống cặp chấm sáng ấy. Hắn không đủ sức đưa súng lên, chỉ có thể dùng thân thể mình làm điểm tựa.Súng Ám Năng không phát ra tiếng động. Khi ánh sáng từ đạn nguyên khí vụt lên, hai chấm sáng trên đùi hắn bị bắn tan tành. Hắn sững sờ, gần phía hắn đang có cả một đàn chuột đang chực chờ. Đặc biệt một trong số chúng có cặp mắt xanh.Hắn không nhớ lần trước mình đối đầu với bọn chuột là lúc nào. Lần hắn bỏ trốn về thành Kim Lăng. Lúc ấy hắn bị sóng của đạn nguyên tử nổ tung làm ngất đi, lúc tỉnh dậy phát hiện mình cùng Tiểu Lão Hổ bị bọn chuột bao vây. Cuối cùng phải nhờ đến dịch thể ăn mòn trong Vật Nạp phù mới mông tiêu diệt được chúng.Nhưng lúc ấy chuột chỉ là chuột. Giờ mắt chúng màu xanh, có lẽ tình hình nay đã khác!Hắn giờ cũng không còn đủ sức lấy dịch thể ăn mòn ra công kích bọn chuột. Cuộc chiến giữa Hỏa độc tố và Xúc nguyên thể trong người hắn đang trong giai đoạn cao trào. Kết quả là cả người hắn đang tê liệt không còn tí sức.“Khốn kiếp, không lẽ ta không chết trong tay bọn trùng tử, lại chết dưới tay bọn chuột này à?” Hắn vội vàng vận dụng trí óc suy ngẫm.Không biết lực lượng từ đâu đến hay do bản năng sinh tồn của sinh vật. Hắn đã cố “giành lại” một ít nguyên khí trong xúc nguyên thể để khỏi động áo giáp. Tay hắn vẫn không quên nắm chặt áo choàng.Hắn không ngừng bóp cò. Giờ đây hắn không đủ nguyên khí để đưa vào súng Ám Năng. Hắn không có đạn Ám Năng đặc chế của tổng bộ chỉ huy, nếu chỉ nhờ Ám năng trường trên người bản thân hắn với sự giúp đỡ của Hỏa Binh phù để phát đạn nguyên khí yếu ớt.Sống hoặc chết, giờ chỉ còn trông chờ vào cái giáp và áo choàng này thôi!Hắn không dùng đạn nguyên khí yếu của mình nữa, mà dồn hết tất thảy tập trung vào việc hấp thu nguyên khí trong Nhiếp Nguyên phù. Chỉ cần gia tăng Xúc nguyên thể chiến thắng Hỏa độc tố. Sau khi hồi phục năng lượng, thì bọn chuột này dù mắt có xanh, răng có nhọn cũng chả là gì!Mắt Vương Khỏi Thuận bắt đầu muốn híp lại. Từ lúc trời bắt đầu tối đến giữa đêm cho đến giờ.Hắn vừa chợp mắt một lúc, sợi dây trên tay bắt đầu động, sau đó nó căng lại, từ bóng tối xa xa có tiếng động lao xao.Trong lòng hắn bắt đầu căng thẳng, hắn ra dấu tay với Lưu Thiết Sinh xong, vứt đầu dây và chạy vội đi đóng cửa. Bỗng dưng hắn lại như thấy sợi dây lại lỏng trởi lại, tên Edgar cũng í a í ới vừa bò vừa lết quay về cầu cứu.Ba tên này liền đóng chặt cửa lại. Chúng ôm súng lùi ra sau cửa một đoạn, mũi súng chĩa thẳng vào cửa lớn.Bằng! Bằng!Bằng!Tiếng đập cửa bằng đầu của Edgar càng vội dội hơn trong màn đêm tĩnh lặng này.“Tên da đen này ta đã nói đúng là chả làm được trò trống gì cả, sớm muộn hại chết chúng ta!” Lưu Thiết Sinh hối hận nói.“Nghe! Không có tiếng của trùng tử, bọn trùng tử kêu khác!” Vương Khởi Thuận tự nhiên gan da từ đâu đến, hắn áp tai vào tường để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.“Chuột! Hãy mở cửa! Lưu, là chuột, chúng ta có thức ăn rồi!” Edgar vứt bỏ mảnh vải dơ trong miệng, mừng rỡ reo lên.Lưu Thiết Sinh lúc đầu vẫn không tin những gì hắn nói, mãi đến khi dưới cửa từ vết thủng của cửa, một con vật “ lông lá” chui vào. Chuột! Ở thời đại Dương Quang có thể hắn sẽ thấy chuột bẩn thỉu, ghê tởm; sau khi trải qua nạn đói kinh hoàng thiếu thốn lương thực tại thành Kim Lăng, với tất cả những tên lưu manh cấp thấp như hắn, chuột chính là một loài “sơn hào hải vị”.Trong thành Kim Lăng bọn chuột gần như đã đến mức gần tuyệt chủng. Đôi khi vì vài con chuột có thể dẫn đến tranh chấp đổ máu, mất một hai mạng người là chuyện thường gặp.Lưu Thiết Sinh thấy máu trong cơ thể mình như đang nóng bừng lên. Có chuột, vậy là bọn họ sẽ có nguồn thức ăn mới. Trong thời gian ngắn không phải lo chết đói. Tất nhiên việc bọn chuột này sống nhờ ăn trùng tử hay xác chết con người, điều này chả ai quan tâm, và cũng chả ai cố tình nhớ đến làm chi.Con chuột chui vừa chui vào này nó chả sợ hãi con người. Khác với tập tính nhút nhát của loài chuột thông thường, thân hình bé nhỏ của nó vẫn đang nhe răng hăm he. Có điều những tiểu tiết này mọi người không quan sát thấy. Từ lúc nhìn thấy chuột, tinh thần họ hưng phấn hẳn lên. Vậy là họ lại có thể sống một thời gian nữa rồi.Lưu Thiết Sinh kéo kéo chiếc quần hơi thùng thình của mình, và liếc sang Dương Đống hỏi ý. Rồi hắn đã đeo súng lên vai, cầm sợi thép bên người lên. Một loạt hành động này đã nói rõ hắn muốn gì.“Bà nội nó, Tiểu Vương, mở cửa bắt chuột!”Dương Đống nhấc chiếc ghế gần đấy lên đập mạnh vào đầu chuột, rồi quay sang bọn nghiên cứu viên: “Bọn chó kia, nếu không muốn chết thì mau qua đây bắt chuột!”Hầu hết mọi người đều thấy đây là cơ hội hiếm có. Thuộc tính của chuột thích nơi âm u, sau khi vào thời đại Hắc Ám, bọn chúng càng “xảo quyệt” hơn, trừ khi hóa thân thành mèo ăn đêm không thì đừng mong tóm được chúng.Nhìn những con chuột chui ra từ lỗ rách phía dưới cửa, bọn họ phấn khởi không kể. Chuột càng nhiều chứng tỏ nguồn thức ăn của chúng càng nhiều.Họ không biết được là mình sắp phải đối diện với cái gì!Vương Khởi Thuận hớn hở mở phanh cửa lớn. Khiến Edgar đứng ngay cửa té ùa vào, người hắn còn ba dăm con chuột bám trên người hắn, chui vào áo hắn, chúng cứ chí cha chí chóe kêu.“Cắn ta?! Đạp chết ngươi, đạp chết ngươi.”Edgar vừa đưa tay lôi chuột ra vừa vứt mạnh xuống đất.Từng đàn từng đàn chuột lũ lượt xông thẳng vào cửa. Mười mấy người chúng vớ ngay lấy mọi thứ có thể làm “vũ khí” liên tục đập bọn chuột dưới chân không biết mệt.“Không hay rồi! Chuột ngày càng nhiều!” Người lên tiếng không phải “Nhóm ba người cầm súng” mà là cô nghiên cứu viên nhạy cảm với sinh vật Tô Thần Di. Cô tướng mạo xinh đẹp, đang mặc chiếc áo blue đồng phục.Khác với những người dân thường ốm đói khát, tổng bộ nghiên cứu luôn đảm bảo về vấn đề thực phẩm. Cô vẫn duy trì được ngoại hình khỏe mạnh đầy sức sống của mình. Đây cũng chính là lý do Lão Dương vẫn ngấm ngấm để mắt cô.Tâm tư Dương Đống, ba ngày nay qua ánh mắt lão, cô đã biết lão muốn gì. Nếu là ba ngày trước, những tên đầu đường xó chợ như hắn có mơ mới rờ được đuôi áo cô.Qua tiếng thét của cô khiến mọi người như sực tỉnh. Trên sàn đầy xác chuột chết, nhưng cũng không bằng số lượng chúng mới ùa vào như từng làn sóng dồn dập, thậm chí chúng còn bò cả lên người.“Mẹ kiếp! Ta biết ngay tên da đen này chả làm được gì hay ho!” Lưu Thiết Sinh vừa chửi rủa vừa thò tay tóm lại con chuột đang chui vào áo hắn vứt xuống đất, và nhanh chóng chạy lên lầu.Những người còn lại cũng hoảng hốt chen lấn nhau chạy lên lầu hai. Không ai muốn mình bị đóng chuột đó nhấn chìm.“Mẹ nó, mày xuống dưới cho tao” Dương Đống hung hăng đầy tên nghiên cứu viên nam hơi đứng tuổi ra sau, khiến hắn nhất thời không đứng vững ngã quay xuống dưới.Bọn nghiên cứu viên vốn đứng gần cầu thang, lúc bỏ chạy tên Dương Đống thành ra lại đứng sau lưng. Vì hành động này của hắn, mọi người không muốn làm nạn nhân bị tên ác nhân này đẩy xuống chỗ đàn chuột, đành tự động nhường đường cho hắn đi.Vương Khởi Thuận từ đằng sau nhìn thấy có người rơi từ trên xuống, định ra tay cứu vớt. Nhưng đàn chuột đã tức thời xông lên. Hắn rùng hết cả người liền ba chân bốn cẳng chạy về phía lầu hai.“Cứu..cứ..u tôi ” tên nhân viên bị đẩy xuống lầu đã bị đàn chuột nhấn chìm.Bằng!“Cửa lớn lầu hai đóng sập lại!Mọi người vẫn chưa định hình lại thì lại nghe tiếng ngậm cửa của bọn chuột. Bỗng chốc mọi người như bị một phen hồn bay phách lạc lại tiếp tục tán loạn bỏ chạy lên lầu ba.Họ chỉ lo trốn chạy mà không nhìn thấy trên cảnh cửa đặc chế chống công kích của bọn trùng tử đang bị một vật hình băng kích đâm thủng.…Vân Thăng đang được bao bọc bởi lớp áo choàng và chiến giáp đang ngắm nhìn mọi việc. Loài chuột bình thường không thể làm được việc này.Hắn dở khóc dở cười nhưng đồng thời cũng vạn phần lo lắng, vì đàn chuột dưới chân hắn đang hợp sức vận chuyển hắn theo hướng đến bọn chuột mắt xanh..