Hắc Ám Huyết Thời Đại

Cuối cùng Vân Thăng cũng bớt lâu lòng cho bốn bình dịch thể thúc sinh.Trùng ngố ngưỡng mộ tóc độ phát tín hiệu của Vân Thăng, vừa nhất quán vừa hoàn hảo. Lần nào hắn cũng có thể nói một đoạn hội thoại dài, nó muốn học thế nào cũng không được.Lão Tử đã đâm đầu đi đường, không thèm nói năng chi. Nó kỳ thực cả trùng ngố cũng không bằng, nên nó đã khôn ngoan tự biết căm mồm. Như thế sẽ không trùng tử nào biết được “trí tuệ” của nó không bằng trùng ngố. Không ngờ rằng, cây muốn lặng mà gió chả chịu dừng, Vân Thăng lại không chịu buông tha cho nó.“Lão Tử, bao nhiêu ngày nay, các ngươi đều được bổ sung Hỏa năng, vậy sao vẫn còn ở lại bên hồ mà không tiếp tục lên đường?”Lão Tử “chấn tĩnh” tổ chức lại ngôn từ, nó cố gắng mọi nỗ lực để có thể phát ra tín hiệu nhất quán: “Trùng… ngố…ngươi…chưa …chết, …bọn …ta…nhất ..định…tìm...tìm…tìm..tìm..thấy ngươi”Có lẽ vì nói vội quá mà nó bị lăm băm hết mấy chữ “tìm”, nò lại xáo xào lên, đầu bốc lửa tím. May mà thời khắc quan trọng, nó có thể nói liền được hai chữ, giúp nó cứu vãn được tí sĩ diện. Trùng ngố chưa lần nào có thể nói hai chữ liền nhau cả. Từ điểm này có thể xét thấy nó vẫn hơn trùng ngố một bậc.Lão Tử rất ư tự tin mà nghĩ thế, cộng thêm tên của nó lại hay hơn tên của trùng ngố, nghĩ thế mà lòng nó lại thấy vui mừng hẳn vì mình chiếm phần hơn.Vân Thăng chép chép môi nhưng cuối cùng cũng không phải ra bất kỳ tín hiệu nào. Hắn không ngờ những con trùng tử gặp nhau chưa được bao lâu này lại có thể cùng hoạn nạn cùng sống chết với hắn, dù có phải cùng đối mặt với cảnh hiểm nghèo này cúng không hối hận…Hắn thật khó mà tưởng tượng nổi bộ mắt khát máu của chúng trên chiến trường năm xưa liên tưởng đến dáng vẻ thơ ngây như đứa trẻ của chúng bây giờ. Nghĩ lại lúc ở thành phố Sương Mù, người thức tỉnh kia đã bỏ hắn lại tự chạy trốn mà thấy hoảng hốt. Trên thế gian này, sinh vật có tâm hồn hung hăng đáng sợ, hay sinh vật có bề ngoài hung hăng đáng sợ hơn đây?Vân Thăng lặng im, Lão Tử cũng “khôn ngoan” không phát ra tín hiệu, chỉ có trùng ngố là không ngừng thắc mắc thao thao bất tuyệt hỏi Vân Thăng “Một vạn cái tại sao”!Lão Kim đã theo hướng của đường thông đạo cũ tiếp tục đào dần theo hướng phía dưới. Không biết mất bao lâu, đi bao sâu, Vân Thăng để tránh trùng ngố cứ hỏi liên tục, hắn kể hẳn chuyện cho chúng nghe để giết thời gian.Bảy con trung tử, trong lúc hắn đang kể chuyện vẫn như những con chuột chũi không ngừng chui xuống nơi sâu thẳm lòng đất.Bụp…Âm thanh của một vật bị đâm thủng.Vân Thăng cảnh giác đứng dậy, vội vã nói: “Cẩn thận, Lão Kim. Đừng động.”Bảy con trùng tử bỗng chốc trơ nên yên lặng, mặt đất lặng lẽ một một tí tiếng động, chỉ có đất tầng dưới chân chúng đang dần vang tiếng rẹt rẹt.Crrắcc…Bụp!Đất tầng dưới chân chúng đột nhiên nứt ra.“cẩn…”Vân Thăng chưa kịp dứt lời, đất đã sạt lở ngay trước mặt chúng. Cả bảy trùng tử đột nhiên mất thăng bằng rơi vào một thông đạo to bốn bốn bề vững chải.Bụp..bụp…Đường thông đạo gần như thẳng tắp kiên cố vô cùng, hắn gần như dùng hết sức lực của càng của chân, cũng không cách gì bám víu vào, chỉ còn trơ mắt nhìn thân thể mình rơi xuống trong thông đạo.Rơi mãi rơi mãi như không bao giờ cùng đường..Hắn bắt đầu hiểu vì sao Tiêu Thanh Sơn và Hạo Minh đã cải nhau về vấn đề tấng thứ hai, vị trí của họ cách chỗ này quả thật có phần hơi xa.Lăn xuống, vẫn tiếp tục lăn xuống…Mật độ cơ thể Vân Thăng lớn, nên tốc độ lăn nhanh nhất, thành ra cuối cùng lại một mình dẫn đầu. Không biết bao lâu sau, bỗng nghe một tiếng bụp, hắn chỉ cảm thấy mình lại rơi vào trên không, đang rớt vèo xuống.Crắc!Trùng ngố theo sau đuôi nhanh chóng dùng càng kẹp chân hắn lại, còn Tiểu Hồng thì kẹp trúng ngố lại, Lão Tử cũng vội dùng râu dài hỏa diệm của mình quấn tiểu Hồng lại, Lão Kim thì dùng miệng giữa lại đuôi Lão Tử, cuối cùng Tiểu Thanh ở trên cao đang không ngừng vẫy cánh dốc hết sức để kéo cái dây trùng tử này lên…Chỉ có mỗi Chỉ Ca là có thế an lành quấn mình trên người Lão Tử.Éééttt!Tiểu Thanh ngẩng đầu thét to một tiếng, dốc hết toàn lực cuối cùng cũng chóng lại được quán tính lăn xuống của sáu con trùng tử.Cao quá!Vân Thăng tự thấy lạnh cả xương sống, nếu từ cự ly này mà rơi xuống, chỉ có nước tan xương nát thịt!Bọn chúng lại cứu hắn một mạng.Đây chỉ là phản ứng đầu tiên khi ngó xuống, một lát sau hắn lại như sét đánh ngang tai…Bên dưới hắn, xung quanh hắn tựa như một nghĩa địa vô cùng vô tận.Nghĩa trang, không phải con người, cũng không phải của trùng tử, mà là nơi chôn thân của chiến hạm.Cảnh tượng tàu chiến hạm vũ trụ nằm la liệt, xác tàu cắm dọc cắm ngang trong cái thế giới xanh lấp lánh dạ quang, vô cùng vô tận tựa bãi sa trường tang thương bất tận thường chỉ có trong phim điện ảnh khoa học giả tưởng.Toàn thân chúng được bao bọc bởi một thứ năng lượng kỳ dị tựa như một chiếc màng phong ấn lại tất cả. Khi bọn Vân Thăng rơi xuống đến một độ cao nhất định, chúng đã không thể xuống thêm dù chỉ một gang một tấc.Tiểu Thanh kéo theo cả dây trùng tử tiếp tục bay về phía trước, vô số chiến hạm cao to, rộng lớn đã dần lùi xa sau lưng chúng, và trước mắt vẫn còn vô số chiến hạm khác.Càng bay càng xa, ngoài đủ các loại chiến hạm ra, bắt đầu xuất hiện hài cốt của những loại sinh vật khổng lồ, bộ nào bộ nấy cũng to phát khiếp…Đi xa hơn nữa, chiến hạm và hài cốt cũng dần ít đi, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện những tòa kim tự tháp bởi những chiếc đầu lâu tựa “thủy tinh”, mỗi kim tự tháp này ít nhất cũng cao hơn ba trăm mét.Trong ánh hào quang xanh rờn, những cái đầu lâu ấy tỏa lên những màu sắc kỳ dị khác nhau, thiên địa nguyên khí trong không khí bắt đầu trở nên hỗn loạn…Vân Thăng nhìn theo mà thấy lạnh người, các kim tự tháp đầu lâu thủy tinh trải dài như nấm mọc mãi đến nơi chân trời xa tít mà mắt hắn không thể nhìn thấy được.Tiếp tục thẳng tiến, cả không khí hay cả thiên địa nguyên khí cũng đều liên tục lưu động và hỗn loạn.Huuu..huuu…Dần dần từng tiếng nức nghẹn thầm lặng ai oán, thê lương và đầy chết chóc vang vọng khắp trời…Phảng phất như đau thương, lại như sám hối, hay cũng có thể là sự thù hận vộ tận…Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một Thiên Đàng cao chót vót cắm thẳng lên tận trời xanh được bao bọc bởi vô số kim tự tháp.Nó quá cao, đến nỗi Tiểu Thanh không không bay cao dần,không ngừng cao thêm để mong vượt qua nó.Cứ lên cao mãi, cuối cùng Vân Thăng đã nhìn thấy đỉnh của Thiên Đàng. Trên đấy thẳng đứng một chiếc đỉnh hình vuông, vẫn một bộ xương người tựa hài cốt thủy tinh quỳ trước phương đỉnh, bậc thềm sau lưng hắn đã quỳ đầy những bộ hài cốt thủy tinh.Khi bảy con trùng tử xuyên qua Thiên Đàng, một khúc bi ca cổ lão ai oán thê lương đã truyền vào đầu hắn rõ mồn một:…Lỗi lớn đã thành hề, lệ rơi ướt áo;Uy linh chấn nộ hề, tỉ hộ không còn;Đao kiếm chiến giáp hề, chiến kỳ sốc lập;Một đi không về hề, tru sát dị đoan;Cường địch như mây hề, dũng sĩ tranh nhanh;Xác trải ngàn dặm hề, nhật nguyệt mất sáng;Thân tộc ai tang hề, sơn hà tan tác;Sai vẫn hoàn sai hề, vô nhan nhắm mắt;Hồn phách quy hồi hề, đương thủ ai tư;Hồn phách quy hồi hề, vùi mài chân núi;Hồn phách quy hồi hề,…Dẫu vạn năm qua hề, thần linh bất diệt;Thiên địa phục khai hề, tái chiến nhân gian;…Vân Thăng không biết vì sao hắn có thể nghe hiểu, vì sao lại rõ ràng đến thế, vì sao còn là lúc xuyên việt Thiên Đàng.Âm thanh ấy như khắc sâu trong đầu, từng tiếng từng tiếng trùng điệp nhau, đầy hối hận và sát ý. Sự đau thương ấy cơ hồ thoáng chốc đã nuốt chửng hết ý thức của hắn. Đôi mắt trùng tử của lần đầu tiên lại xuất hiện thứ chưa từng có – nước mắt…“Ta làm sao thế này?” Lòng hắn thom thóp.Thứ tình cảm bi thương và hối hận này, hắn mơ hồ quen thuộc, nó cũng giống sự đau thương yếu ớt không thuộc về trùng tử mà hắn từng cảm thấy khi Lão Tử bắt gặp nhân loại.“Các ngươi có nghe thấy gì không?” Vân Thăng rung rẩy gào lên tín hiệu.“Cái…gì…?” Trùng ngố mơ màng hỏi lại.“Tiếng ca.” Trong lòng Vân Thăng thơm thóp lo sợ, hắn sợ cái cảm giác này, cũng ghét cái cảm giác này. Nếu như chỉ một mình hắn nghe thấy, nó cũng giống cảm giác đang bị thao túng, bị xỏ mũi.“Không…không…” Trùng ngố chăm chú lắng nghe một hồi rồi thất vọng ìu xìu đáp.Nó rất muốn nghe thấy tiếng ca, vì nó vẫn nhớ Vân Thăng từng nói tiếng ca hát rất đẹp.“Sao lại như thế này..sao lại có thể như thế này?” Vân Thăng bắt đầu thấy bực bội, vội vàng nói: “Tiểu Thanh, nhanh, nhanh nhanh bay khỏi nơi đây!”Rời khỏi nơi đây, tránh xa nó ra, viễn viễn không bao giờ quay lại, không được quay lại.Trùng tử làm sao có nước mắt. Ảo giác!Đấy chỉ là ảo giác!Vân Thăng không hiểu vì sao, hắn có một thèm muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Một thứ cảm giác đau khổ khiến hắn không dám đối diện với nơi này.Thiên Đàng sau lưng đã ngày càng xa vời, một tiếng thở dài ai oán lại thanh thoát truyền vào não hắn không sai vào đâu được: “…Rồi sẽ có một ngày sẽ phải quay về, chúng ta đều phải quay về đây…để bù đắp cho tội tày trời mình đã phạm phải…”Vân Thăng bạc mạng lắc đầu, như thế cứ thế này hắn sẽ có thể hất tung những thứ ấy ra khỏi đầu mình, có điều dù thế nào chúng cũng như bám sâu vào đầu, có đuổi cũng chả đi.Hắn muốn thét to: các ngươi nhận lầm người rồi, ta chi vô tình đi ngang qua thôi, ta không chút can hệ gì với các ngươi!Nhưng cùng lúc, lại như có một cái tôi khác đang không ngừng cười nhạo, phỉ báng hắn trong lòng…Mồ hôi đầm đìa chảy dài khắp người, hắn thấy đây như sự giày vò, giày vò cho hắn sống dở chết dở.Tiếp đến, từng tiếng ca bi thán lại bắt đầu vang lên:“Hồn phách quy hồi hề…quy hồi hề…quy hồi hề…”Chúng cứ lặp đi lặp lại như bọn ma quỷ không chịu buôn tha, bóp nghẹn từng hơi thở của hắn.Áaaaaaa!Lòng hắn mâu thuẫn. Hắn rú gầm lên giằng co như kẻ đang cố bám víu bên bờ vực phát rồ.Trùng ngố kinh hoàng nhìn hắn, nó dùng hết sức mình kìm chặt hai chân của hắn để mắc giẫy giụa.Lúc này, trong Phong Thú phù bỗng nhiên phát ra một khí tiết lăng như biển cả nghịch lưu trào lên, nhẹ nhàng xoa dịu các mâu thuẫn bứng loạn trong người Vân Thăng. Cuối cùng, khi Tiểu Thanh đi ngang qua kim tự tháp đầu lâu thủy tinh cuối cùng, cả thế giới bỗng nhiên trở lại lịm vào một cảnh giới thanh tịnh, hắn vẫn không ngừng dồn dập hít mạnh từng hơi. Thế mà hắn bị giày vò gần chết nãy giờ.Tuy đã bình phục lại, nhưng khúc bi ca khiến hắn rơi lệ ấy lại như đã khắc sâu vào linh hồn sâu thẳm trong hắn, một chữ không quên!Tại sao? Tại sao?Hắn cứ hỏi đi hỏi lại mình, nhưng tiếc rằng không ai có thể trả lời được câu hỏi của hắn.Tiểu Thanh vẫn tiếp tục hành trình về hướng chỉ định, bay qua bao nhiêu hài cốt kỳ kỳ quái quái của biết bao loài sinh vật …bay mãi cho đến tận cùng.Ở đấy có một cái hang, phí trên thông với mặt đất, phía dưới thông với tầng thứ ba.Vân Thăng giờ này làm sao dám đi tầng thứ ba thám hiểm. Hắn chỉ muốn rời nơi đây, vĩnh viễn không bao giờ quay lại. Cho dù phía trên là rừng Bao Tử, hắn cũng mặc kệ.Hắn có một cảm giác mãnh liệt, thà chọn lựa cái chết cũng không thà đối diện với Thiên Đàng.Đấy là một nỗi đau khổ, đau khổ và hối hận sống không bằng chết. Phản phát như cắt bản thân ra thành trăm ngàn mảnh cũng không thể bù lắp được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận