Hắc Ám Huyết Thời Đại

“…hừm, hắn đã bị động lòng. Đúng, trên thế gian này có ai có thể kháng cự được ham muốn này?Ta đã sớm đoán ra được…”Kha Tiêm Nhi cười nhạt hạ lệnh : “Tống Mật, ngươi không phải lập tức đi ra, đợi ta và nó đều không động nổi, ngươi sẽ ra giết nó trong thời khắc ngắn nhất…”“Tuân lệnh! Thuật chủ…” Tống Mật tập trung hết sức cuối đầu nhìn đất, toàn thân chuẩn bị.“Hắn đã đến, tốc độ khá nhanh…” Tiêm Nhi nhắm chặt mắt, tay nắm chật cung, lẳng lặng cảm nhận pha động mãnh liệt trên cổ cung, có thể giết “chính chủ” hay không đều trông chờ vào phen này!Cô rất lấy làm may vì vị chính chủ trùng tử mà cô ngày đêm mơ tưởng này đã tránh đi bao phiền p hức cho cô, giảm thiểu bao nhiêu sự khó khăn khi truy sát nó.Phạch!Người môn nhân Sở Thuật lập tức tứ tán ra, Tống Mật đứng đầu và có hỗ trợ của tứ đại thuật tướng và các thuật thị, thuật sĩ. Trận thế đã được bày bố sẵn, chỉ đợi con trùng tử ấy tự đâm đàu vào!Bọn chúng lẳng lặng chờ đợi!Chíu…Trên mặt đất lạnh giá này bỗng dựng dấy lên một làn đất đá, một con trùng tử phi hành dị dạng màu vàng kim đang không ngừng vẫy cánh bay lên.“Í, Tống Mật, hình như khác với sự miêu tả của các ngươi!” Vừa mở mắt ra, cô không khỏi lộ vẻ kinh ngạc và hoài nghi.“Hắn vẫn đang biến dạng, chỉ có trán…” Tống Mật trong lòng toát lên một làn hàn khí, hắn không sợ con trùng tử này, nhưng hắn không hiểu vì sao lại sợ cô gái này.“Một năng lực tiến hóa kinh người, trong thời gian này, đây là lần thứ ba nó biến dạng…” Kha Tiêm Nhi lạnh lùng cắt ngang, giọng cô đầy khiêu khích: “Qua đây đi! Vì sao lại dừng lại trên không? Đây không phải thứ ngươi muốn có sao? ” Nói xong, cô hơi buôn lỏng sức nắm cổ cung, để phóng thích thêm sự dao động do cung phát ra.Con trùng tử kia vẫn chưa tiến thêm, nó vẫn đang không ngừng vỗ cánh treo lơ lửng trên ấy, phảng phát đang suy ngẫm gì.“Còn tiếp tục kháng cự ư? Ngươi không kháng cự nổi, ngươi cũng muốn chiếm hữu nó?” Cô lẩm bẩm, mắt lạnh tanh. Bỗng chốc cô nhảy cẫng lên phóng đến chỗ trùn tử : “Ta nghĩ kỳ thực xem ngươi cũng đã nhập ma rồi!” Cô hận con trùng tử này, hận thấu xương.Nó chỉ là con trùng tử, nhưng cây cung yêu quý của cô lại xôn xao vì nó. Thậm chí, trên một khoảng cách ngắn như thế, cô cũng không cách nào kéo cung giết hăn được. Điều này khiến cô đố kỵ đến phát cuồng, cô chỉ hận không thể lập tức xé xác con trùng tử này!Ngươi phải chết! Nó chỉ có một chủ nhân! Đó là ta!Cô không ngừng gào thét trong lòng, nộ phát xông thiên, ứ cả máu. Cô hận con trùng tử ngày càng áp sát.Trùng tử không chạy trốn, hình như có một ma lực nào đấy cuốn lấy nó, đến khi Kha Tiêm Nhi giơ cung đến gần nó, nó thậm chí bất giác phi lên phía trước một đoạn.Uuuu…Khi tiếng chấn động chói tai vang lên, khoảng cách của người và trùng tử chỉ còn cách nhau chừng mười mét, mạnh ai nấy đều do bị một sức mạnh mãnh liệt buộc dừng lại.Trong không gian mười mét này, nguyên khí thiên địa đang giằng xé cực độ, ba vân liên miên, các loại ham muốn cứ như nước đổ vào biển, cuồn cuộn dồn dập.Chiếm hữu, sỡ hữu, quyền lực, địa vị, vũ lực, trí tuệ, nô dịch, vĩnh sinh, yêu, hận…Ngay cả Sở Thuật môn nhân đứng gần trong chốc lát, tất cả những ham muốn nguyên thủy sâu thẳm trong thâm tâm đều bị khơi dậy.Kha Tiêm Nhi như điên như dại, cười mỉa: “Nếu đã là chính chủ, ngươi cũng muốn chiếm hữu nó, ngươi cũng sẽ bị nó nô dịch. Ngươi cũng sẽ phát cuồng, đúng không?” Con trùng tử bỗng chốc như rơi vào ma cảnh, nó lặng im không một lời, hồn phách phảng phất như bị hút đi.Kha Tiêm Nhi quên rằng con trùng tử này không phải là một con người biết nói, cô cười lạnh lùng: “”Ngươi cũng chỉ là một con trùng tử đầy ham muốn, chỉ là một con sinh vật phàm tục hồn phách cũng bị nó hút mất! Cả ta cũng không bằng! Tống Mật, các ngươi còn chờ gì? Hãy mau giết nó đi…Môn nhân Sở Thuật bị tiếng thét của thuật chủ làm cho tỉnh táo, đang định phát công kích tấn công trùng tử, thì bỗng nhiên từ trong người Kha Tiêm Nhi bay ra một lệnh bài, mà ánh mắt của con trùng tử đó đang nhìn chằm chằm vào nó.Kha Tiêm Nhi như bị sét đánh giữa ban ngày!Thứ nó cần hóa ra là lệnh bài!!? Chứ không phải cung! Không thể nào! Sao nó có thể không xem Khiếu Vân Chi Cung ra gì mà từ đầu chí cuối chỉ để mắt đến lệnh bài!!?Cuối cùng cô cũng nhìn rõ ánh mắt con trùng tử này, nó căn bản không hề nhìn cây cung trên tay ả, mà chỉ lẵng lặng dõi theo cái lệnh bài mà ả chưa bao giờ để ý.Vì sao? Vì sao? Nó sao lại có thể không muốn chiếm đoạt Khiếu Vân Chi Cung? Nó là chính chủ, không lẽ không muốn có được cổ cung?Niềm tin ngày thương Tiêm Nhi vẫn tin chắc bỗng nhiên có một kẽ đứt lớn, cô vẫn nói với mình chỉ cần là con người thì không ai có thể không bị đắm say bởi cây cung này, không ai có thể thoát được. Dù là chính chủ cũng không thể cưỡng lại được sự thèm muốn mãnh liệt ấy.Cô đã từng thử nghiệ, bắt rất nhiều người đến, người có phản ứng càng mãnh liệt, sự thèm muốn càng lớn mạnh với nó!Vì thế cô tin rằng một khi chính chủ xuất hiện, hắn cũng nhất định có thèm khát vào ma đạo vì Khiếu Vân Chi Cung hơn cả cô.Nhưng lúc này, ý nghĩ này của cô đã hoàn toàn tan vỡ!Hắn , con trùng tử này là chính chủ duy nhất mà Khiếu Vân Chi Cung cảm thấy nôn nao này, lại có thể không xem sự tồn tại của thần cung trong mắt, mà chỉ để tâm đến …cái lệnh bài chỉ đáng là rác rưởi so với thần cung.Hắn nhanh chóng áp sát, dùng càng kẹp chặt lệnh bài rồi trở mình phóng đi không thèm quay đầu lại!Kha Tiêm Nhi phen này hoàn toàn bị chọc giận, lửa đố kỵ trong bỗng chốc biến thành lửa giận, thứ mà cô quý trọng nhất lại bị con trùng tử này xem như rác rưởi chả thèm ngó ngàng, nỗi phẫn hận vô danh kia như thiêu rụi cả tâm can cô.“Ngươi đi chết đi!” Kha Tiêm Nhi bất chấp thân mình đang bị cổ cung khống chế không thể động, nó cưỡng bức thôi thúc Khiếu Vân Chi Cung đòi kéo cung ra.Chỉ tiếc rằng trùng tử chạy quá nhanh, còn ả thì vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được cổ cung nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con trùng tử mà ả hận thấm tim gan này bỏ đi.Kha Tiêm Nhi quả thật đã đánh giá quá cao Vân Thăng, kỳ thật hắn là do bị cây cung “mê hoặc” mà đến, nếu không với tính tham sống sợ chết của hắn, căn bản không bao giờ tự động vác xác đến gần ả.Khi hắn dùng ý chí kiên cường của mình khắc phục tạp niệm do cây cung gây ra. Lúc tỉnh ra hắn chỉ còn cách cô gái cầm cung chừng mười mét. Lúc ấy hắn đã rung như cày sấy, khí lạnh toát hết cả người, chỉ những người thức tỉnh xung quanh vây lên cũng đủ hắn chết!Hắn căn bản không phân biệt được mình bị vật gì mê hoặc, khi ngọc bài tự bay ra, hắn lập tức đoan chắc là do cái vật quái quỷ này gây ra, hắn rất quen thuộc với vật này, nó chính là một trong Cổ Thư. Hắn căn bản không can đảm như Kha Tiêm Nhi nghĩ, nếu không hắn đã không dùng kìm kẹp lấy ngọc bài trong lúc thời khắc nguy hiểm nhất. Có điều, cả hắn và Kha Tiêm Nhi đều có phần nghĩ sai…Vân Thăng nuốt chửng ngọc bài vào bung tung cánh bay cao bay vội vào địa bàn của Viêm.Bây giờ ngọc bài trong tay, cảm giác lạc lối ban nãy sau khi tách rời cô ả cầm cung đó cũng biến mất. Hiển nhiên đấy không phải là vấn đề do ngọc bài gây ra.Còn cây cung ấy hắn vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ, suy ngẫm một hồi mới nhớ ra đấy hình như là cây cung của tiền bối mà hắn đã thấy trong Thạch Bi của thành Kim Lăng.Nhưng cảm giác vừa rồi khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn như bị lạc lõng và như bị thao túng, hoàn toàn không giống vật do tiền bối để lại, mà giống một ma vật hơn!Hắn nhớ trong Thạch Bi tiền bối từng nói “Hãy ghi nhớ, cung có thể bỏ, nhưng huyền thư vạn vạn không được để mất!” Thấy rõ trong mắt tiền bối, Cổ Thư vẫn cao nhất, Cổ Thư của tiền bối chưa hề phát ra một khí tiết tà ma mê muội tâm thần con người. Dù là khí tiết của Huyền thư do tiền bối để lại hắn cũng từng cảm nhận qua, chẳng qua chỉ là cảm giác chỉ dẫn như đi truy tìm bản đồ, rất thuần chính, không bao giờ làm loạn tâm thần con người.Vân Thăng có thể phán đoán từ tác phong của tiền bối, cây cung trong tay cô gái đấy tuyệt đối không phải cung của tiền bối, hay vấn đề lại do đâu? Với vật này Vân Thăng tuyệt đối chỉ có thể kính dĩ viễn chi tuyệt không muốn đến gần, vì hắn ghét bị con người thao túng, thì nói chi là bị một cây cung thao túng!Dù nó mạnh đến đâu chăng nữa, hắn cũng không có hứng thú.“Ngươi đến làm gì?” Lúc này, tiếng của Viêm bỗng nhiên cắt ngang hắn.Vân Thăng mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác hắn đã bay đến vùng phía bắc của khu dịch thể do Viêm thống trị.“Thương đã giáng lâm?” Vân Thăng hỏi bâng quơ.“Đúng, ta đã cảm nhận được bóng hình của ngài ngày càng đến gần, không cần bao lâu nữa thôi!”Viêm không chút giấu giếm tiết lộ.“Ta có cần chuẩn bị gì không?” Vân Thăng dò hỏi.“Hỏa năng lượng, càng nhiều càng tốt, Thương cần!” Viêm nói ngắn gọn.“Chiến tuyến phía bắc của ngươi còn chưa kết thúc sao?” Vân Thăng không hỏi tiếp mà chuyền một đề tài khác, hắn mơ hồ có một dự định khác.“Bọn chúng có thêm một đoàn viện binh từ khu phía bắc hơn, vì ngươi mà ta đã mất cơ hội tốt nhất…” Viêm thở dài nói.“Ta biết đâu có thể giúp được ngươi.” Vân Thăng bình thản nói.“Ngươi không thể cho ta bao nhiêu chiến trùng,chỉ cần chuẩn bị Hỏa năng lượng cho Thương đã đủ.” Viêm khong mấy hứng thú với lời đề nghị của Vân Thăng.“Ta chỉ là ta, không phải chiến trùng.” Vân Thăng giải thích.“Ngươi?” Viêm kinh ngạc hỏi.“Đúng, đây là phân thân hiện tại cua ta, bổn thể vẫn đang ở phương nam trù bị năng lượng, xem như đền đáp cho ngươi đã chi viện …”Vân Thăng tự tin nói.Trên thực tế hắn có mục đích khác, cự phần Hương Giang thành hắn không thể ở nữa, chí ít trước khi đủ thực lực đối kháng với ả cầm cung kia hắn sẽ không thể quay về, hông sớm muộn gì cũng liên lụy cự phần của trùng ngố.Cự phần của trùng ngố còn cần thời gian để phát triển, có hắn chỉ tổ như quả bom nổ chậm, chỉ khi hắn rời khỏi, rãnh rỗi bay vài vòng trên không trung phía đông bắc Cảng Thành, thế nào bọn người truy sát hắn cũng bị thu hút đến đấy. Thế sẽ có thể tranh thủ thêm thời gian cho bọn trùng ngố.Còn đây là khu đất tập kết trọng binh của Viêm, cô ả kia muốn giết hắn đâu dễ dàng. Cộng thêm chiến đấu cùng trùng tử rừng Bao Tử, hắn sẽ có thể học tập và tiến hóa bởi Mộc năng lượng và năng lực đặc biệt của chúng. Phen này có thể năng cao thực lực không toàn trông chờ chúng cả. Nên tính toán nho nhỏ này của hắn đúng là nhất cử tam tiện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận