Đội ngũ tinh nhuệ của Đỗ Kỳ Sơn với sự bảo vệ của xe tăng và xe bọc thép cuối cùng cũng tách khỏi đoàn người, tăng tốc tiến về thành Kim Lăng, Sở Vân Thăng sợ đuổi không kịp tốc độ của họ nên lấy xe mô tô ra, chở hai người mình và Diêu Tường xa xa bám theo đằng sau.Chưa đi được bao xa, đội ngũ của trung đoàn trưởng Đỗ đã gặp phải đợt tấn công đầu tiên của Xích Giáp Trùng, nhưng với hỏa lực mạnh mẽ và gần bốn mươi chiến sĩ thức tỉnh, hơn mười con côn trùng chỉ có thể khiến cho một binh sĩ bình thường chết trận và vài người bị thương, không thể tạo thành quá nhiều tổn thất cho bọn họ.Nhưng như thế lại khiến Sở Vân Thăng ở phía sau vớ bở, hơn mười con côn trùng đủ cho hắn nạp đầy hơn một tấm Nhiếp Nguyên phù.Trên đường lẻ tẻ xuất hiện vài ba tốp côn trùng, làm cho tốc độ di chuyển của nhóm người phía trước cũng không nhanh, tới 20 giờ, theo như bản đồ thì hiện giờ bọn họ hẳn đã đến được Côn Thành, nhưng hiện ra trước mắt đội ngũ quân đội và Sở Vân Thăng lại không phải một thành phố xi măng cốt thép lạnh lẽo, mà lại là một khu rừng rậm với những loại cây cối khổng lồ trước kia chưa từng thấy.Các tòa nhà cao tầng đều bị những cây cối này bao trùm, khắp nơi đều là những nhánh dây leo to lớn đan xen chằng chịt, cứ như chỉ trong một đêm chúng bỗng nhảy ra từ một không gian xa lạ.Sở Vân Thăng nhận ra được loại cây khổng lồ này, hắn từng thấy qua nó trong lúc đi đến xưởng bánh mì, cao nhìn không thấy ngọn, tuyệt đối là một loài cây chưa từng xuất hiện trên trái đất.Trong thành phố phủ kín một màn sương mù màu xanh lục, có chút ánh sáng le lói nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo, tựa như một con quái vật ăn thịt người, há rộng miệng sẵn chờ cho mọi người tự tiến vào nộp mạng.Đội ngũ quân đội phía trước do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi vào, từ từ biến mất trong màn sương.Sở Vân Thăng cắn môi cẩn thận đi theo, vừa vào trong thành phố đã bị sương mù màu xanh xung quanh vây kín, nhưng màn sương xanh này có vẻ không có nguy hiểm gì, Lục Giáp phù không thấy phản ứng, dường như chỉ khiến cho người ta cảm thấy hơi mất phướng hướng mà thôi.Đám đông náo loạn đã bị bỏ xa ở phía sau, trong cái khu rừng thành thị quái dị này mọi thứ đều có vẻ vô cùng khác thường và nguy hiểm.Có vài cây cối mọc ra những cành nhánh có thể phát ra ánh sáng trắng, trên đó dính đầy những bào tử phát sáng phất phơ tựa như một đóa bồ công anh, lúc xe tăng đi qua, cuốn theo chúng bay múa giữa không trung.Mội số cây khác lại mọc ra trái cây trông như những trái dâu tây đỏ tươi, nhưng mỗi trái đều to như cái ti vi, tỏa ra từng luồng từng luồng ánh sáng đỏ tươi xinh đẹp.Nhìn thấy mấy thứ này, Sở Vân Thăng thiếu chút nữa tưởng rằng mình đã đến một nơi không hề có bóng dáng côn trùng!Đường phố đã bị những loại thực vật lạ lẫm ngang dọc chằng chịt này cắt ra vô số khe rãnh, cho dù là xe tăng thì cũng chỉ có thể chầm chậm bò tới. Tiếng vang của xe máy quá rõ ràng, rất dễ bị đội ngũ quân đội phía trước phát hiện ra, thế nên Sở Vân Thăng dứt khoát thu lại, cùng Diêu Tường đi bộ theo sau, cũng may là tốc độ của đội ngũ trước mặt không hề nhanh nên hai người cũng có thể theo kịp.Thành phố bây giờ trông cứ như là một di tích cổ hoang phế hàng ngàn năm rồi vậy, khắp nơi là những tòa nhà cao tầng cũ kỹ phủ kín những sợi dây leo to lớn, thậm chí còn có những cái cây mọc ra từ bên trong phòng, vươn ra ngoài những cành nhánh màu sắc khác nhau.Điều duy nhất khiến Sở Vân Thăng còn cảm thấy quen thuộc là ô tô đậu lộn xộn đầy đường và những thi thể ngổn ngang có thể nhìn thấy khắp nơi, những thi thể này phần lớn đều có hộp sọ trống rỗng, chứng tỏ ở đây khẳng định từng có sự tồn tại của Xích Giáp Trùng, chỉ là đến bây giờ bọn hắn còn chưa phát hiện con nào mà thôi.Sở Vân Thăng và Diêu Tường cẩn thận bám theo sau đội ngũ của quân đội, vẫn luôn lo lắng xung quanh hoặc trên đầu đột nhiên nhảy ra một con Xích Giáp Trùng hay một loại quái vật xa lạ nào đó.Con người sợ hãi nhất là những điều chưa biết, nhất là trong thời đại này, Sở Vân Thăng mặc dù đã trải qua rất nhiều hoàn cảnh kinh khủng, nhưng lúc này cũng phải điều chỉnh hô hấp thật nhẹ nhàng, dán sát thân mình vào cây đại thụ, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.Từng bước từng bước theo bộ đội tiến lên, thỉnh thoảng lại nghe thấy từ nơi xa xăm trong thành phố vọng ra những tiếng kêu gào thảm thiết, nghe rợn cả tóc gáy.Đường đi không được thuận lợi, đoàn xe quân đội bắt đầu phải đi vòng, rất nhiều nơi bị cây cối đội lên thành những gò ụ nhấp nhô chắn ngang giữa đường, căn bản không thể nào qua được.Đoàn xe quân đội dừng lại trước cửa một bệnh viện trong thời đại Mặt Trời, không biết là để bổ sung một ít thuốc men hay là để phái người đi lên phía trước dò dường nữa.Sở Vân Thăng và Diêu Tường ngồi trên một cái rễ màu đỏ nhìn như một cái ngó sen chồi lên khỏi mặt đường, thậm chí bên trong còn có thể thấy được một ít chất lỏng đang chảy xuôi trong đó.Phía sau là mặt tiền của một phòng giao dịch bất động sản, mặt trên mơ hồ còn có thể thấy được vài chữ "Bất động sản &*^% Trung", mấy tấm thủy tinh còn vương lại vài trang quảng cáo bị một số đoạn dây leo phát sáng vắt qua, mặt trên còn có thể đọc được những lời tâng bốc trắng trợn về căn hộ nào đó.Hắn nhẹ nhàng rút ra một điếu thuốc lá, tiện tay lấy cho Diêu Tường một chai nước khoáng, kiếm Thiên Ích đặt ngay bên cạnh, không dám có chút khinh thường nào.Lúc này, mảnh rừng gần đoàn người quân đội phía trước bỗng vang lên một loạt tiếng kêu sợ hãi, Sở Vân Thăng ra dấu cho Diêu Tường đề phòng xung quanh, bản thân thì ló nửa cái đầu ra, ánh mắt lướt qua đoàn người quân đội, nhìn về phương hướng vừa phát ra âm thanh.Rột roạt! Rột roạt! Các binh sĩ đồng loạt quay nòng súng, nhắm thẳng về phương hướng mà tiếng bước chân gấp gáp đang ngày càng rõ ràng, không ai biết trong màn sương mù kì lạ này có thể chạy ra loại quái vật gì nữa.Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Sở Vân Thăng cảm thấy rất kỳ quái, không biết có phải là do ảnh hưởng của hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh hay không mà bản thân hắn trở nên khẩn trương hơn trước đây rất nhiều.Rốt cuộc trong tầm nhìn hiện ra hai bóng người, một trước một sau chạy ra khỏi màn sương mù, nhìn thấy đối diện là quân đội, như thể chết đuối vớ được cọc, tốc độ chạy trốn đột nhiên tăng lên thấy rõ.Nhưng đúng lúc này, trong màn sương mù màu xanh lục bỗng bay ra một thứ dẹp dẹp trông như một tấm vải màu xám tro, trên đỉnh có một con mắt đỏ rực, to bằng một nửa người bình thường. Khi đuổi kịp người chạy phía sau, "tấm vải" liền trải rộng ra, trùm xuống đầu người nọ, quấn chặt lấy nửa thân trên của y, bên trong vang lên những tiếng kêu đau đớn, cơ thể bị "miếng vải" nhấc bổng lên, mặc cho y có liều mạng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra, chỉ trong chốc lất, nửa thân trên không ngờ đã biến thành máu loãng, nửa thân dưới tự động rơi xuống.Tiếp đó, trong màn sương mù màu xanh lại bay ra hai "tấm vải" giống hệt cái trước, chụp tới người đang chạy phía trước, binh lính quân đội đồng loạt xả đạn như mưa lên cả "tấm vải" và người kia.Ngón tay Sở Vân Thăng run rẩy, tàn thuốc rơi xuống đất, thầm nghĩ, đây là thứ quái quỷ gì vậy? Cái chết kiểu này quả thực là làm cho người ta khiếp đảm!Có điều sức phòng ngự của mấy con quái vật này có vẻ không mạnh như Xích Giáp Trùng, dưới làn đạn của quân đội, có hai "tấm vải" bị bắn thủng lỗ chỗ rơi trên mặt đất, chỉ có một con tránh né được màn hỏa lực dày đặc, lao về phía binh lính trên xe thiết giáp.Nhưng nó còn chưa kịp tấn công thì một chiến sĩ thức tỉnh trên xe đã phóng ra năng lực hệ hỏa của mình đốt nó thành một đống lửa.Bọn họ còn chưa kịp thở phào một hơi thì tiếng súng đã thu hút đến càng nhiều phiền phức hơn, trong màn sương mù màu xanh dần dần hiện lên những con mắt màu đỏ dày đặc như ẩn như hiện, Sở Vân Thăng chợt nghe thấy Đỗ Kỳ Sơn hô lớn một tiếng: "Lui!"Xe tăng ầm ầm quay lại, chiến sĩ hệ băng bắt đầu phun ra khí lạnh, chiến sĩ hệ hỏa thì đứng trên mui xe, sẵn sàn tiến hành tấn công phối hợp với các tay súng máy.Sở Vân Thăng đang khẩn trương nhìn, bỗng nhiên cảm giác được Diêu Tường kéo kéo mình, hắn cảnh giác quay người lại nhìn theo hướng Diêu Tường chỉ, liền hít một hơi lạnh, ít nhất có đến năm con mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn hắn.Hắn lập tức giơ kiếm Thiên Ích lên, hai chân bật dậy, lao thẳng tới trước, hiện giờ phải dùng tốc độ nhanh nhất giết chết mấy "tấm vải" này, tuyệt đối không được để một đám "tấm vải" phía trước đang bị phía quân đội thu hút phát hiện ra.Sức phòng ngự của "tấm vải" không mạnh, kiếm của Sở Vân Thăng chỉ xoạt một tiếng đã đâm xuyên qua, cả kiếm Thiên Ích thậm chí là cẳng tay hắn đều bị "tấm vải" cuốn chặt lấy, Sở Vân Thăng liền dùng nguyên khí trong kiếm Thiên Ích bắn ra, trong nháy mắt đã phá nát "tấm vải" này.Mấy con còn lại của lao thẳng qua đây, tốc độ của "tấm vải" cực nhanh, mà Sở Vân Thăng thì lại sợ làm cho một đám "tấm vải" và quân đội phía trước phát hiện ra mình, không dám né tránh quá mạnh, chỉ mới kịp chém rách hai con, đã bị một con khác bao trùm lấy đầu, hắn lập tức cảm nhận được Lục Giáp phù đang kháng cự, bên trong "tấm vải" lại phun ra một loại khói kỳ lạ, từng chút từng chút ăn mòn chiến giáp của Sở Vân Thăng.Sở Vân Thăng cảm thấy vô cùng ngạt thở, trong lòng kinh hãi, vươn tay nắm lấy mặt ngoài của "tấm vải", cố sức xé ra, không ngờ lại không thể kéo nó xuống được!Trong tình thế cấp bách, Sở Vân Thăng dựng ngược kiếm Thiên Ích lên, dùng sức cắt qua mặt ngoài của "tấm vải", mạnh mẽ phá vỡ sự vây khốn của con quái vật này.