Đỗ Địch An cởi bỏ áo khoác trên người đặt ở một bãi đất hơi khô bên cạnh, cánh tay trần trụi lại một lần bò lên đống rác rưởi này, cũng may trong đống rác nơi này không có sắt thép hay thủy tinh, dù sao sắt thép là có thế tái chế, không có dân nghèo nào xa xỉ tới mức vứt bỏ, còn về thủy tinh thì dân nghèo càng không dùng nổi.
Mùi thối gay mũi không ngừng ăn mòn đại não Đỗ Địch An để dạ dày hắn quay cuồng lên, bàn tay thỉnh thoảng sẽ đụng chạm đến vật thể mềm ẩm ướt, trong bóng đêm không cách nào tưởng tượng thứ đó sẽ là một đống phân hay phải chăng là thi thể chuột hư thối, ở chỗ này cho dù là một tên dân nghèo lôi thôi cũng sẽ cảm thấy sống không bằng chết.
Đỗ Địch An cắn thật chặt răng, sau khi bò lên bảy tám mét, rốt cục đụng chạm đến một vật thể cứng rắn, đúng là hắn kho đông lạnh!Hắn thuận theo vỏ ngoài sờ soạng, rất nhanh tìm đến một cái nút, nhấn xuống dưới.
- Đang xác minh vân tay! Âm thanh máy móc lạnh như băng từ trong bóng tối vang lên.
Rất nhanh, két một tiếng kho đông lạnh mở ra, cửa khoang lật ra đẩy rác rưởi ra khỏi bốn phía, nhưng sau đó lại càng nhiều rác rưởi lại rơi xuống trong kho đông lạnh, gần như lấp đầy địa phương mình đã từng mình ngủ say.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua phía trên cửa khoang, nơi đó có một hàng số màu đỏ: 300.
Đây là số năm.
Chính là con số này nói cho hắn biết mình thức tỉnh ở ba trăm năm sau.
Sở dĩ ròng rã ba trăm năm cũng là bởi vì kho đông lạnh được gắn ba đầu ống năng lượng, chỉ có thể cung ứng đông lạnh trong ba trăm năm, đây đã là cực hạn.
Đỗ Địch An đưa tay vào bên trong, rất nhanh sờ đến một cái nút nhô ra, két một tiếng, trong khoang thuyền bắn ra một giá đỡ bằng hợp kim, một màn ảnh lớn chừng bàn tay xuất hiện lơ lửng trên đó.
- Quét hình tròng đen! Âm thanh máy móc trước đó vang lên trong khoang thuyền, màn ảnh lớn chừng bàn tay bắn ra quang mang ghi nhận tròng đen.
Đỗ Địch An lập tức kề sát con mắt vào.
- Xác minh thông qua! Âm thanh máy móc vang lên lần nữa, trên màn ảnh bắn ra hư ảnh không gian ba chiều, chính là hai hạng mục để lựa chọn, bắt đầu cùng thoát khỏi.
Đỗ Địch An có chút cắn răng, lựa chọn “Bắt đầu”.
Lúc trước tai nạn bộc phát, bị đông lạnh cũng không phải chỉ có một mình hắn mà còn có cái siêu cấp Chip này, có thể nói đây là tinh hoa văn minh của toàn bộ thời đại trước, bên trong chứa đựng tất cả khoa học kỹ thuật thời đại trước cùng xã hội lịch sử các quốc gia, mặc dù đây đều là mang tính tư liệu cùng đồ án phối hợp nên nội dung không nhiều, nhưng mấy ngàn năm phát triển xã hội cùng phát triển khoa học kỹ thuật của toàn cầu các quốc gia đều chung vào một chỗ, cũng chí ít có hơn vạn G chứa đựng.
Đỗ Địch An nghĩ đến lời nói sau cùng của phụ thân:- Nhớ kỹ, nhất định phải trùng kiến văn minh Nhân Loại! Hiển nhiên, có thể cân nhắc đến dùng kho đông lạnh để tránh thoát tai nạn thì cha của hắn cũng cân nhắc đến vấn đề sinh tồn của Nhân loại sau khi tai nạn qua đi, đạn hạt nhân bộc phát toàn cầu tạo thành đả kích mang tính hủy diệt, văn minh đứt đoạn, mà cái siêu cấp Chip này hàm chứa tất cả trí tuệ kết tinh của thời đại trước!Nguyên lý cơ bản về chế tạo thuốc nổ cùng súng ống tự nhiên cũng bao quát trong này.
Thế giới này còn không có “Điện“, may mắn trong kho đông lạnh còn thừa nguồn năng lượng, mặc dù không cách nào tiến hành nhân thể đông lạnh nhưng ít ra có thể duy trì vận chuyện cơ bản của kho, dùng để học tập thì chí ít có thể sử dụng mấy tháng đi.
Đỗ Địch An thoáng đánh giá, màn ảnh nhỏ trước mắt hao tổn lượng điện còn thấp hơn so với notebook, liên tục sử dụng trong hai mươi bốn giờ cũng chưa hẳn phải nạp điện một lần.
Bất quá Đỗ Địch An lại không có nhiều thời gian như vậy, cũng không có thời gian thường xuyên đến nơi này quan sát, nếu không sẽ khiến vợ chồng Julla hoài nghi.
“Chỉ có thể nắm chặt thời gian, trước tạm học tập như thế nào chế tác thuốc nổ cùng máy phát điện đi, thuận tiện nhìn xem công cụ thời đại hơi nước.
”Đỗ Địch An ghé vào bên cạnh kho đông lạnh kho, bắt đầu học tập nghiêm túc.
Chung quanh tràn ngập hôi thối, mốc meo, cùng mùi hỗn hợp phân cùng nước tiểu khó ngửi, hắn cố nén và dần dần cũng thích ứng, có lẽ tâm tư đã bị nội dung bên trong Chip hấp dẫn, quá chú tâm đầu nhập vào đi.
“Lưu huỳnh phân giải! ”“Cải tiến máy hơi nước! ”Trong động rác rưởi nhỏ hẹp tối đen, Đỗ Địch An tập trung tinh thần học tập, thời gian bất tri bất giác trôi qua, Đỗ Địch An cũng không hoàn toàn nhập thần, quan niệm thời gian của hắn phi thường khắc nghiệt, đến khoảng bốn giờ chiều lúc hoàng hôn, hắn vuốt vuốt đôi mắt hơi đau vì trừng lên thời gian dài, thối lui ra khỏi chương trình dạy học của siêu cấp Chip, ròng rã một ngày không có ăn uống để hắn có cảm giác trong bụng như có lửa đang thiêu đốt.
“Lần sau không biết lúc nào có thể đến, bên ngoài kho đông lạnh theo thời gian sẽ bò đầy rêu xanh cùng nham thạch bụi do núi lửa bộc phát, nhất định sẽ bị người xem như quái thạch bỏ ở nơi này, lần trước trong lúc cửa máy mở ra khiến cho tầng nham thạch bên ngoài vỡ ra, nếu là có người nhìn thấy khẳng định sẽ chú ý tới bên trong là kim loại, nhất định phải mang siêu cấp Chip đi.
”Đỗ Địch An đưa ra quyết định, tiếp tục lưu siêu cấp Chip tại nơi này quá nguy hiểm.
Lúc trước hắn tại Mai Sơn cô nhi viện cũng không mang theo siêu cấp Chip đó là bởi vì trẻ con của cô nhi viện đều là chăn lớn cùng ngủ khó tránh khỏi bị người chú ý tới, mặc dù người khác không hiểu làm sao mở ra, cũng vô pháp mở ra nhưng ít ra nhận ra cái dụng cụ mở Chip là máy chiếu phim bằng kim loai.
Bây giờ khác trước, không có nguồn điện di động thì máy chiếu phim không thể hoạt động, hắn chỉ có thể mang siêu cấp Chip rời đi, Chip nho nhỏ sẽ không khiến người chú ý, cho dù gây nên chú ý cũng sẽ không có người hoài nghi, dù sao bề ngoài Chip tựa như một cái mảnh kim loại nhỏ, đối với người ở khu dân cư mà nói thì nó căn bản không đáng chú ý.
Két, Đỗ Địch An mở khay đựng thẻ sau máy chiếu phim ra, lấy con Chip to bằng mòng tay ra, trong lòng có chút cảm thán, lịch sử Nhân loại mấy ngàn năm đều dung nạp trong con Chip nho nhỏ này, nếu là những người thống trị thế giới này biết được giá trị của nó không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Thận trọng thu hồi Chip, Đỗ Địch An lần nữa đóng kho đông lạnh lại, trong lòng âm thầm nghĩ, chỉ mong lần sau đến đây còn có thể gặp lại nó.
Hắn khó khăn trở mình bò ra khỏi đống rác, khoảng cách bảy tám mét ngắn ngủi lại giống như trải qua địa ngục tẩy lễ một lần, chờ đến khi leo ra ngoài thì mùi thối mới hơi hơi ít đi, không khí truyền vào trong lỗ mũi thật là tươi mát.
Hắn hít sâu mấy hơi liền, nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý, áo khoác để trên đất cũng vẫn còn, lúc này không dừng lại thêm, vội nhặt lên áo khoác rời khỏi bãi rác.
Ở cách bãi rác không xa có một cái chỗ trũng tích tụ nuoc mưa phóng xa mấy ngày qua, nước lắng đọng có chút thanh tịnh, Đỗ Địch An cũng lười quản cái gì phóng xạ không phóng xạ, vứt áo khoác xuống, bưng một ngụm nước đọng tưới lên rửa sạch cánh tay cùng ngực của mình, dù sao bây giờ đa có siêu cấp Chip, chỉ cần sớm chế tạo ra nguồn điện ổn định là hắn có thể tìm ra biện pháp giảm giá trị phóng xạ trong cơ thể.
Lúc trước hắn lục soát sơ qua thì bên trong Chip có ghi chép, chỉ là thời gian có hạn nên hắn không có nhìn nhiều, dù sao bây giờ nhìn cũng vô dụng.
Rất nhanh, cả người hắn đã được tẩy rửa hơi sạch sẽ một chút, chất sền sệt trên người cũng đã được lau chùi, chỉ là cánh tay trái còn dính mùi phân và nước tiểu để hắn buồn nôn một hồi.
“Quả thực là chết qua một lần.
”Tẩy rửa xong, Đỗ Địch An có cảm giác như được tân sinh vậy, bất quá hắn biết tóc cùng cơ thể mình vẫn y nguyên tản ra mùi hôi thối mãnh liệt, cái này chỉ có thể về nhà tắm một lần, nếu tiếp tục dùng chỗ nước đọng tẩy xong thì cũng sinh bệnh.
Editer: ƯngVinh95Biên: KhangaCa.