Hắc Ám Vương Giả


Trong lòng Đỗ Địch An giận dữ, nghĩ thầm chính là ngươi đoạt mất con đường của ta, ngược lại còn nói ta không có mắt? Bất quá, nghĩ đến dặn dò của Peter hắn vẫn là nhịn được xúc động phản bác:- Chính là Peter tiên sinh mang ta tới.- Peter là ai?Trung niên quý tộc nhướng mày,-Vậy mà mang một tên thập hoang giả tới đây, còn có quy củ hay không?- Mai Tư tiên sinh?Lúc này đằng sau truyền đến một thanh âm, Đỗ Địch An và trung niên quý tộc cùng nhau nhìn lại.

Đúng là vị lão nhân cứng rắn hôm nay Đỗ Địch An nhìn thấy ở văn phòng, hắn thay đổi một bộ thân sĩ âu phục màu đen.

Bên cạnh có một vị trung niên phụ nhân kéo cánh tay của hắn, hai người thái độ thân mật, tựa hồ là quan hệ vợ chồng.Lúc này lão nhân đã nhìn thấy Đỗ Địch An, kinh ngạc nói:-Tiểu gia hỏa ngươi đứng trước cửa này làm gì, Peter không đi cùng ngươi a?Đỗ Địch An lễ phép đáp:- Peter tiên sinh vừa mới vừa đi vào.Lúc này vị trung niên quý tộc gọi là Mai Tư cau mày nói:-Lão La, ngươi biết hắn?Lão nhân cười nói:-Mới quen, tiểu gia hỏa này chính là đối tượng hạt giống trong đám thập hoang giả lần này, về sau còn phải dựa vào Mai Tư tiên sinh quan tâm nhiều hơn."- Thì ra là thế.Mai Tư tựa hồ hiểu được, lườm Đỗ Địch An một chút:-Tiểu gia hỏa, lựa chọn tập đoàn Malon chúng ta tính ra ngươi cũng có ánh mắt, về sau đi đường nhìn một chút, đừng vội vội vàng vàng mà một chút quy củ cũng không có.Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi khẽ nắm chặt tay trong áo.Lão nhân vội vàng nói:- Tiểu gia hỏa, mau nói lời xin lỗi với Mai tiên sinh rồi đi vào trước, về sau chú ý một chút, yến hội sắp bắt đầu đừng đứng tại cửa ra vào làm trễ nải thời gian.Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Địch An nhận saiĐỗ Địch An nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt kia, biết hắn đang giải vây cho mình, cũng biết chỉ cần mình xin lỗi thì việc nhỏ này có thể cho qua.

Nhưng đáy lòng của hắn đến một điểm cao hứng cũng không có, ngược lại cảm giác toàn thân đang dần lạnh băng lại.Tại thời khắc này bỗng nhiên hắn ý thức được một sự việc, đúng hay sai cũng không có quan hệ gì tới việc bản thân mình làm mà được quyết định bởi thân phận và địa vị của mình!Mà hai thứ này hắn kém hơn người ta!Bỗng nhiên hắn minh bạch, chân lý chỉ nằm trong tay người có sức mạnh!- Thật xin lỗi.

.


.Hắn cúi đầu nói ra nói xin lỗi, phía sau chính là đại sảnh vàng son ánh đèn lộng lẫy cùng âm nhạc du dương, mặt mũi của hắn biến mất trong bóng tối.

Nơi ánh mắt hắn đưa tới là đôi giày tinh xảo của đối phương.Sau đó hắn nhìn thấy đôi giày này di động, quay người tiến nhập đại sảnh lộng lẫy kia.Lão nhân nhìn hắn một cái nhưng không nói gì, cũng xoay người đi vào.- Những bình dân này mặc kệ được dạy tốt bao nhiêu nhưng mãi mãi cũng không học được quy củ.

.

.Thanh âm Mai Tư từ phía xa xa sau lưng truyền vào trong tai, sau đó là tiếng cười phụ họa của lão nhân.

Đỗ Địch An vẫn y nguyên cúi đầu nắm chặt nắm đấm.Qua hồi lâu hắn mới khẽ ngẩng đầu, nhìn lên trang viên rộng lớn trước mắt cùng từng chiếc từng chiếc đèn lồng phía trước kia, đột nhiên cảm giác được nơi trong bóng tối mà chiếc đèn lồng không chiếu tới được tựa hồ cũng muốn có tự do.Lúc này lại có xe ngựa quý tộc Merc tới.Đỗ Địch An yên lặng thu hồi ánh mắt, không tiếp tục đợi ở cửa ra vào mà quay người tiến nhập đại sảnh.Căn phòng rộng rãi được ngọn đèn thật lớn chiếu sáng giống như ban ngày, chỉ thấy gia nô bưng rượu ngon cùng cắt gọt trái cây tấp nập đi tới đi lui trong đại sảnh.


Tiếng dương cầm du dương từ phía trước truyền đến, khắp nơi trong đại sảnh là những quý tộc ăn mặc tinh xảo gọn gàng, tốp năm tụm ba đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm.Trải qua sự tình khi nãy, giờ phút này Đỗ Địch An đã sớm không có tâm tình đi hưởng thụ đại hội xa hoa khó có được này.Hắn đi tới chỗ bệ cửa sổ phụ cận nơi có người ít nhất mà tựa mình bên cửa sổ.Nhìn qua bộ dáng người qua lại trong đại sảnh, chỉ cảm thấy trước mắt giống như là một bức tranh lưu động được lật qua lật lại.

Trong lòng của hắn không có một chút hứng thú nào thậm chí còn có mấy phần chán ghét,cho đến khi bỗng nhiên có hai đạo thân ảnh màu đen hiện ra trong tầm mắt mới cắt ngang sự tập trung của hắn.- Kẻ săn thú?Đỗ Địch An lập tức nhận ra huân chương trên vai hai người một nam một nữ này không phải là hình dáng Thập Hoang Giả mà là một liệp ưng màu đen.Chỉ thấy hai thợ săn thú này cực kỳ trẻ tuổi, khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Từ sau khi hai người này tiến vào yến hội đã có không ít quý tộc chủ động tiến lại chào hỏi, hiển nhiên đã nhận biết từ sớm.Rất nhanh hai thợ săn thú này đã đi vào trung ương yến hội.

Ở nơi đó có mấy trung niên quý tộc đang đứng, vị Mai Tư lúc trước Đỗ Địch An nói xin lỗi kia cũng đứng ở đó.

Bên cạnh hắn có một vị phu nhân mập mạp cùng một trung niên nhân gầy gò mang chùm râu cá trê.Sau khi hai thợ săn thú đi qua, mấy vị quý tộc trung niên ở đó cùng bọn họ hàn huyên tươi cười, vì cách quá xa nên Đỗ Địch An không nghe được họ nói gì nhưng có thể nhận ra được thân phận của hai người này trước mặt mấy vị quý tộc rất cao.- Thợ săn thú.


.

.ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, bỗng nhiên nghĩ đến bản chép tay luyện kim của vị Losaderkia.

Trong đó có ghi chép một sự tình để lại cho hắn ấn tượng thật sâu, chính là giải phẫu một thợ săn thú đang sống sờ sờ!Chuyện xảy ra khi một thợ săn thú trẻ tuổi đang thực thi nhiệm vụ đến đây bắt giết hắn, kết quả bị hắn dùng độc dược do ma dược sư chế tác chế trụ.

Chính mình lại trở thành vật thí nghiệm, không có thuốc tê trực tiếp bị từng đao giải phẫu thành vô số khối thịt.Losader từ trong thân thể vị thợ săn này tìm được một thành phần huyết nhục đặc biệt.

Đây là yếu tố quan trọng để hắnsau này chứng nhận thành công tam tinh luyện kim thuật sĩ.- Này, thập hoang giả?thời điểm Đỗ Địch An đang suy tư bỗng nhiên có một thanh âm vang lên.Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là một lão nhân tóc trắng, mặt mũi tràn đầy vẻ hiền lành, trên tay chống một cây gậy đã có chút cũ kĩ, phía trên đỉnh cây gậy có khảm một khỏa phỉ thúy lớn bằng ngón cái.

Quần áo trên người lão nhân này tương đối đơn giản.- Có thể tới tham gia yến hội nơi này, ngươi hẳn là tập đoàn đối tượng hạt giống a?Lão nhân tóc trắng mỉm cười nói.Đỗ Địch An khẽ gật đầu nói: "Ngươi chính là?"Lão nhân tóc trắng cười cười nói:- Ta chính là Forint · Ryan, rất hân hạnh được biết ngươi.- Ryan?Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, địa phương đại khảo ba năm trước tựa hồ chính là lãnh địa của một quý tộc có tên Ryan.Chú ý tới biến hóa yếu ớt trên mặt của Đỗ Địch An, lão nhân tóc trắng lại cười nói:- Chắc hẳn ngươi đã nghe qua một số việc của gia tộc Ryan chúng ta, bất quá cũng đã là chuyện xưa không đề cập tới cũng được.


Ngược lại là ngươi có hứng thú trở thành kỵ sĩ cho gia tộc Ryan chúng ta không?- Kỵ sĩ?Đỗ Địch An nghe vậy lấy làm kinh hãi, hắn sớm đã không phải là tiểu tử của ba năm trước đây cái gì cũng không biết.

Ba năm này hắn liều mạng học tập trong tiệm sách, đối với thế giới này đã nhận biết vô cùng rõ ràng.

Cái gọi là kỵ sĩ cũng không phải chỉ là một loại xưng hô đơn giản, mà phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cùng đường khảo hạch nghiêm ngặt của kỵ sĩ điện mới có thể thu được danh xưng kỵ sĩ.- Là ta không nói rõ ràng.Lão nhân tóc trắng nói:- Ngươi chỉ cần có tên trong danh sách mà thôi, gia tộc bọn ta sẽ cấp cho ngươi bổng lộc của kỵ sĩ chính thức.

Mà ngươi hàng năm chỉ cần giúp gia tộc Ryan chúng ta thăm dò hoang nguyên một lần là được.Đỗ Địch An lập tức minh bạch mục đích của hắn, ngạc nhiên nói:- Đây là không hợp điều ước a, ta còn có thể vì gia tộc các ngươi đơn độc ra ngoài thu thập?- Đương nhiên có thể.Lão nhân tóc trắng cười nói:- Chỉ có điều hành vi này thuộc về tư nhân cần tự mình gánh chịu phí tổn thông hành.

Trên thực tế có rất nhiều quý tộc đều tự mình nuôi dưỡng một ít thập hoang giả, mặc dù không thể so sánh cùng những thập hoang giả xuất thân chính quy như các ngươi nhưng cũng có thể tại bên ngoài cự bích kiếm được một chút lợi nhuận.

Ngươi yên tâm, cái phí tổn thông hành sẽ do gia tộc bọn ta gánh vác.Dịch: JokerkingBiên: Khangaca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận