Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Ưng Tư Lạc mở đèn phòng khách lên, tự tay cởi bỏ mặt nạ Miêu Nhãn của Tề Vân Vân, anh nhìn rõ cô có gương mặt nhỏ nhắn lịch sự tao nhã, xác thực có thể nói là xinh đẹp, nhưng gương mặt này rõ ràng còn rất ngây ngô, không giống cô gái hai mươi tư tuổi.

Anh vào phòng tắm đi nhúng ướt một cái khăn lông, chườm lạnh đặt ở trên trán của cô, bên cạnh đó còn suy nghĩ xem có nên cởi bỏ nút thắt cổ áo của cô hay không, để cho cô hô hấp thông thuận một chút?

Có lẽ hẳn là kêu người giúp việc đến hỗ trợ có vẻ tốt hơn, một người đàn ông như anh làm như vậy không thích hợp cho lắm. . . . . .

Anh xoay người muốn đi gọi người giúp việc đến, còn chưa đi tới cửa, lại quay trở về, hay là anh tự mình tự làm đi! Miễn cho người giúp việc này bà tám ra ngoài rêu rao việc em gái anh phạm tội. Vậy mặt mũi nhà họ Ưng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Anh cau mày, ngồi vào mép giường, đưa tay ra mở nút trên quần áo sau cổ cô. . . . . .

Nút thắt cởi bỏ hết, quần áo mềm mại dần rơi xuống để lộ ra cái cổ nhỏ nhắn trắng xinh nữ tính cùng với xương quai xanh dịu dàng cũng hiện ra từng tấc một, hô hấp của anh bắt đầu nặng nề, khí nóng tập trung lên mặt, tay cũng ngừng lại . . . . . .

Anh cố gắng không nhìn nhưng da thịt trắng mịn tinh tế như gốm sứ của cô giống có lực từ, hấp dẫn ánh mắt của anh, làm cho tim của anh thoáng ngừng đập. . . . . . rồi lại nổi trống như điên.


Anh cố gắng cảnh cáo bản thân mình là liếc mắt một cái chỉ là vô tình liếc lần thứ hai chính là vì làm cho xong việc, sao có thể nhìn chằm chằm không ngừng vào một cô gái xa lạ?

Kha Nhi trên trời có linh thiêng sẽ không tha thứ cho anh, bọn họ từng ở bên nhau có biết bao kỉ niệm đẹp trong đời, địa vị của cô ở trong lòng anh vĩnh viễn không ai có thể thay thế được.

Anh dời tầm mắt, áp lực liên tiếp, tin tưởng mình nhất định là quá khẩn trương! Sau khi Kha Nhi qua đời anh chưa từng gần nữ sắc, cho dù đối với bất kì cô gái nào cũng cố gắng tay chân không chạm nhau, trải qua những tháng ngày giống như tăng nhân đang thủ giới; nhất định là áp lực quá lớn mới có thể như vậy, cũng không phải anh muốn ăn cô mà chỉ đơn thuần là giúp cô thôi.

Lúc này Tề Vân Vân đã chậm rãi thức tỉnh, phát giác có một đôi tay không an phận ở trên gáy của cô gãi ngứa, cố gắng muốn mở to mắt nhìn xem là người nào không biết sống chết dám đụng vào cô, nếu là tên trộm kia, cô sẽ cho anh ta một quyền, nếu là cái nữ quỷ kia. . . . . . cô muốn mở miệng thét chói tai.

Cô giãy dụa mở ra hai mắt, người trước mặt không phải ai khác, là hắc bá tước. . . . . . anh đang ở cởi bỏ nút áo của cô!

Thật ngượng ngùng! Tại sao có thể như vậy? Anh đối với cô có ý sao? Cô không lẽ phải đem lần đầu tiên của mình “đóng gói" dâng cho anh sao!

Cô khẩn trương cực kỳ, nghĩ là muốn chấp nhận "diễm ngộ" khó được này tiếp tục theo đuổi anh, hay là muốn cho anh một cái tát cộng thêm thét chói tai tốt hơn?

"Anh. . . . . . Muốn tôi là phải cưới tôi đó nga!" Cô vẫn là giải thích tốt hơn, để tránh ngày sau sinh ra tranh cãi.

Má ơi! Ưng Tư Lạc ngạc nhiên nhìn phía cô, cô đã tỉnh khi nào? Cái này là hiểu lầm lớn.

"Tôi chỉ là giúp cô cởi bỏ bớt quần áo."

"Tôi biết. . . . . . Tôi nhìn thấy . . . . . ." Cô đỏ mặt, cắn môi, vừa thẹn lại vừa sợ.


Anh nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cô ngày càng hồng, đôi mắt lung linh trừng lớn, máu nóng toàn thân đều tụ lên trên khuôn mặt đẹp trai, giải thích một cách mất tự nhiên :

"Tôi cũng chưa làm cái gì."

"Nhưng mà tay anh. . . . . ." Anh mắt cô đi xuống, dừng ở cái tay đang đặt trên ngực cô của anh.

A! Anh kinh ngạc phát hiện hai tay mình lại vẫn ở hiện trường phạm tội, có lời cũng khó mà giải thích được, nhanh chóng thu hồi tay vẻ mặt cực kì xấu hổ, không tưởng tượng nổi Ưng Tư Lạc anh danh dự cả đời cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đây đều là do đứa em gái nhiều chuyện kia của anh làm hại!

"Thực xin lỗi, tôi trịnh trọng xin lỗi cô."

Tề Vân Vân đang suy nghĩ, sóng mắt chói lọi nhìn anh chăm chú, gương mặt đẹp trai của anh căng thẳng, cúi mắt thật thấp, không dám nhìn thẳng vào cô, thật sự ăn năn. . . . . .

"Nếu anh không có làm, đó cũng chỉ tính là khúc dạo đầu mà thôi, hẳn là. . . Có thể tha thứ đi!"

Ưng Tư Lạc nghe thế một câu "khúc dạo đầu", ngẩng đầu mạnh, đang muốn mở miệng giải thích hiểu lầm nghiêm trọng này, em gái bảo bối kia của anh đã xô cửa vào, lôi kéo theo một người đàn ông hóa trang hải tặc, trên mặt còn vẽ vết sẹo, lớn tiếng hét:


"Anh, em đã gọi điện thoại, bác sĩ của nhà chúng ta đã ra ngoài nghỉ phép, vừa lúc em ở đại sảnh dưới lầu gặp Bạch Mục Sư, Mục Sư cũng được mà phải không?"

Tề Vân Vân nhanh chóng đưa hai tay che lại vạt áo, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhìn nữ phù thủy cùng hải tặc ở phía cửa đang vội vội vàng vàng vào.

Đôi mắt cô tràn ngập hoang mang nhìn áo bành tô trên người cô gái kia, nhìn thực quen mắt a, giống như cái tên trộm kia đã mặc! Ánh mắt lại dời về phía sàn, cô cũng nhìn thấy có áo trắng cùng với tóc giả trên đó, . . . . .

Lòng cô vẫn còn sợ hãi, đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh trước khi té xỉu, cô đang đuổi theo tên trộm lên lầu, nhìn tên đó xông vào một phòng, cô cũng đuổi theo đi vào, không ngờ từ bên trong căn phòng u ám nhảy ra một cái nữ quỷ, hồn cô đều bị dọa bay, đầu óc trống rỗng; lúc tỉnh lại thì trước mắt đã xuất hiện người khiến cô vui vẻ hắc bá tước, anh đang cởi quần áo của cô. . . . . .

Đây là có chuyện gì? Cô không làm rõ ràng chuyện này không được.

Hai mắt Ưng Tư Lạc âm trầm quét về phía em gái, tức giận không kềm được gầm nhẹ:

"Mục Sư cùng bác sĩ thì giống nhau chỗ nào hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận