Chiếc xe sang trọng dừng trước một bến cảng, trước đó có cả trăm chiếc siêu xe dừng tại nơi đó.
Cả trăm người đang lên một chiếc du thuyền khổng lồ.
Ai nấy đều ăn mặc cực kì sang chảnh, đây là buổi tiệc dành cho giới thượng lưu.
Chỉ có những người giàu và tài phiệt mới có thể đặt chân lên chiếc du thuyền này.
An Nhiên cùng Ngụy Đông Phong rời khỏi xe, mỗi người một hướng mà lên tàu.
Ngụy Đông Phong lên tàu thì đi ngay vào phòng của mình đã đặt trước.
Đợi đến khi du thuyền rời cảng và bữa tiệc bắt đầu thì mới hành động.
Còn An Nhiên thì đứng đợi ở sảnh du thuyền chờ đợi mục tiêu.
Đến khi chiếc du thuyền bắt đầu rời cảng, cũng là lúc cuộc trinh phạt bắt đầu diễn ra.
Đêm nay được định sẵn là sẽ không yên ổn, chiếc du thuyền đứng giữa biển không mênh mông rồi dừng lại.
Bữa tiệc với tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
An Nhiên với khuôn mặt khả ái khiến cho ai nấy đều phải nhìn ngắm, trong đó có một tên đã ngắm trúng cô.
Và hắn ta chính là mục tiêu của cô tối nay.
An Nhiên cười tươi đi đến gần hắn ta, nhưng vừa tới gần thì đã bị vệ sĩ của hân chặn lại.
An Nhiên ôn nhu nhìn hắn rồi khẽ cười.
“ Kiều Tổng ! Nghe danh ngài đã lâu, hôm nay thật vinh hạnh khi có thể được gặp ngài.
“
Kiều Hữu Triết thấy cô gái xinh đẹp tự dâng đến mặt mình thì niềm nở xua tay đuổi đám vệ sĩ đi, đứng dậy đi về phía An Nhiên rồi chìa tay về phía cô.
An Nhiên thấy vậy liền hiểu ý, lấy tay mình đặt lên tay hắn.
Kiều Hữu Triết sau đó liền hôn lên mu bàn tay của cô thể hiện sự tôn trọng, rồi đáp lại lời cô.
“ Thật vinh hạnh khi được người xinh đẹp như quý cô đây biết đến, không biết quý cô đây là...”
An Nhiên nhẹ cười duyên dáng nói.
“ Xin tự giới thiệu, tôi là Hàn Uyển Linh, con gái của Hàn Mục.
Hôm nay đến đây thay cha dự tiệc.
“
Kiều Hữu Triết nghe xong lại càng niềm nở ra mặt.
“ Thật không ngờ Hàn Tổng lại có con gái lớn xinh đẹp thế này, vậy mà ông ấy cứ giấu như giấu vàng.”
“ Hàn tiểu thư thật quá đỗi xinh đẹp.
Không biết tôi có thể mời cô nhảy không ? “.
An Nhiên cúi người rồi đưa tay ra.
“ Đương nhiên có thể rồi Kiều tổng.
“
Tiếng nhạc vang lên, An Nhiên cùng Hữu Triết bắt đầu những điệu nhảy, hắn ta nhân cơ hội này mà bắt đầu động tay sờ mó cô.
An Nhiên ngứa mắt lắm rồi nhưng vẫn cố giữ nụ cười mà làm ngơ, thậm chí là hùa theo người hắn, để hắn sờ soạng đã một phen.
Khi tiếng nhạc kết thúc, cũng là lúc hắn ta không chịu nổi thú tính trong mình nữa rồi, hắn ta liền ngỏ ý.
“ Hàn tiểu thư à ! Cô có muốn đi xem căn phòng của tôi trên du thuyền này không ? Nó thực sự rất đẹp đấy.
“
An Nhiên thấy cá đã cắn câu thì ngay lập tức gật đầu tươi cười.
“ Tôi thực háo hức nha “.
Kiều Hữu Triết thấy cô đồng ý thì ngay lập tức cười lên nham hiểm, sau đó thì ôm eo cô kéo đi theo mình.
Đám vệ sĩ của hắn cũng liền đi sát theo sau.
Đi đến phòng, Hữu Triết dặn dò mấy tên vệ sĩ canh bên ngoài phòng còn hắn và cô thì vào bên trong.
Vừa vào đến phòng khoá cửa lại, hắn ta ngay lập tức dụ dỗ.
“ Hàn tiểu thư xem phòng đi, tôi đi lấy rượu.
“
An Nhiên thấy vậy thì liền đi lại sofa ngồi xuống.
Cố tình kéo chiếc áo vest kia xuống để lộ xương quai xanh quyến rũ, hắn ta ngay lập tức rạo rực từ từ đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
“ Hàn tiểu thư như thế này thật khiến tôi muốn phạm tội a “.
An Nhiên cười quyến rũ đáp.
“ Kiều tổng à, thực ra hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ ngài một chuyện.
“
Hắn ta lại tiếp tục sờ soạng bàn tay trắng ngần của cô rồi hỏi.
“ Hàn tiểu thư cứ việc nói, nếu có thể giúp được, tôi...nhất định sẽ giúp.
“
Hắn ta cố ý nói dài ra, ngầm để cô biết đường mà phục vụ hắn cho tốt.
An Nhiên vẫn tươi cười tiếp lời.
“ Chuyện là thế này, cha tôi có một lượng lớn hàng “ chất lượng “ nằm trong lô hàng bị đánh cắp.
Mà theo tôi được biết thì ngài chắc hẳn biết vụ này, tôi muốn lấy nó về thay cha mình.
Không biết là Kiều tổng có biết lô hàng đó bị ai đánh cắp không ạ ?”
Nghe xong đến đây, hắn ta liền đanh mặt lại rồi căng thẳng đáp.
“ Sao cô biết tôi có biết vụ này ? “
An Nhiên vẫn bình tĩnh trả lời.
“ Tôi đoán thế, vì tôi biết rằng ngài là một trong những người nắm quyền lực cao trong giới hắc bang.
Lô hàng lần này bị đánh cắp chắc chắn ngài phải biết chút manh mối chứ nhỉ ? “
“ Hay là ngài có quyền lực đến như vậy mà lô hàng biến mất ngài lại không biết gì ? “
“ Thật là đáng tiếc a “.
Kiều Hữu Triết thấy cô nói vậy, lòng tự ái bị động chạm thì ngay lập tức kích động nói.
“ Ai nói với Hàn tiểu thư là tôi không biết ! Tôi thậm chí còn biết rất rõ là đằng khác.
“
An Nhiên nghe xong thì giả vờ vui mừng.
“ Vậy sao ! Ngài biết ư ? Thật may quá.
Nếu ngài biết thì có thể nào tiết lộ cho tôi chút đỉnh không.
Tôi chỉ cần lấy được một lô hàng của ba tôi về thôi.
Lô hàng đó rất quan trọng a “.
Hắn ta nhìn thấy cô xinh đẹp đến động lòng người với khuôn mặt nũng nịu nhìn mình thì ngay lập tức nổi lên ý đồ xấu xa.
“ Tôi đương nhiên có thể nói rồi, nhưng mà....”
An Nhiên hiểu ý liền cắn răng mà tươi cười nói.
“ Ngài mà nói thì cái gì em cũng cho ngài.
Có được không ? “.
Kiều Hữu Triết thấy vậy thì liền liếm môi hài lòng, nhào lên người cô.
“ Vậy thì phục vụ cho tôi đêm nay, tôi sẽ nói cho em biết “.
An Nhiên nắm chặt nắm đấm, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh khẽ đẩy hắn ta ra rồi nói với giọng điệu hờn dỗi.
“ Lỡ ngài....ăn em xong mà không nói, có phải là em chịu thiệt không.
“
“ Bây giờ ngài nói đi, rồi sau đó em sẽ vui vẻ phục vụ ngài.
“.
Hắn ta thấy cô kiên quyết như vậy thì không còn cách nào khác, nhưng mà người hắn đang rạo rực lắm rồi, thôi thì nói cho nhanh rồi ném cô lên giường chén vậy.
“ Lô hàng bị đánh cắp kia thực chất là do người trong nội bộ Hắc bang cuỗm mất.
Hắn ta muốn chia cho tôi một ít làm phí bịt miệng, nhưng tôi đây vốn dĩ đã ngứa mắt tên Ngụy Đông Phong kia đã lâu.
Nên là đã theo hắn ta giấu bặt chuyện này.
Nếu cô muốn lấy lại hàng thì có thể theo tôi đến đó lấy.
Nhưng đêm nay nhớ phục vụ tôi cho tốt.
“
Dứt lời hắn ta lại nhảy bổ lên người cô một lần nữa, nhưng An Nhiên lại một lần nữa cự tuyệt hắn.
Giọng cô vẫn nũng nịu như trước hỏi.
“ Thế hắn ta là ai ? “.
Kiều Hữu Triết nhăn mặt đáp.
“ Em biết làm gì, dù sao tôi cũng sẽ giúp em lấy hàng về thôi “.
An Nhiên vẫn nũng nịu cau mày.
“ Anh nói cho người ta biết đi mà, dù gì cũng sẽ gặp “ hắn “ thì giờ biết trước tên.
Lỡ như ba em muốn hợp tác với hắn thì sao “.
Hữu Triết nghe vậy thì liền mỉm cười nói.
“ Hắn ta tên...Lâm Tào, người giữ quyền lực khá cao trong Hắc bang “.
“ Giờ thì có thể “ làm “ rồi chứ ? “.
An Nhiên hài lòng cười tươi.
“ Có thể “.
Hắn ta không kiêng dè ngay lập tức muốn xé đồ cô ra, nhưng khi vừa chạm đến váy thì một họng súng đã chĩa thẳng vào đầu hắn ta.
An Nhiên giấu một chiếc súng nhỏ ngay dưới váy, khi hắn ta đang không chú ý kia thì ngay lập tức rút súng.
Vì chỉ như thế này cô mới có thể rút lui.
An Nhiên với khuôn mặt lạnh tanh nhìn hắn rồi từ từ đứng dậy.
“ Thằng ch* này, mày làm bà ngứa mắt này giờ.
Cái tay bẩn thỉu đó, động vào người bà làm bà đây cảm thấy tởm chết đi được.
“
Hắn ta thấy cô rút súng chĩa vào đầu thì sợ hãi không dám nhúc nhích.
Hai tay theo bản năng mà dơ lên.
“ Có...có gì chúng...ta từ từ nói...cô...cô đừng nổ súng mà “.
Vốn dĩ cô chỉ mang súng đi phòng hờ thôi, hoàn toàn không có ý định dùng với lại tên Ngụy kia kêu cô không được manh động, chỉ tìm cơ hội chuồn đi.
Nhưng mà hắn ta đã hừng hực thế này thì có chuồn đằng trời, chỉ còn mỗi cách này thôi.
An Nhiên nghiến răng cầm chặt súng, đang thầm rủa tên Ngụy Đông Phong kia sao giờ nãy vẫn chưa chịu xuất hiện.
Thì bên ngoài liền có những tiếng động lớn, sau đó thì Ngụy Đông Phong đẩy cửa bước vào.
Thấy cô đang giơ súng về phía tên kia thì liền đi lại ôm lấy eo cô, rồi lấy súng từ tay cô ra.
Cúi người trầm giọng nói.
“ Cô hôm nay thực xuất sắc, nhưng yên tâm tôi sẽ không để cô dính máu bẩn của mấy tên này đâu.
“
Dứt lời, anh kéo cô úp mặt vào lồng ngực mình sau đó rút cây súng giảm thanh của mình ra, không chút nương tay mà nổ súng.
** Đoàng, đoàng, đoàng.
Tiếng súng vang lên rất nhỏ, chỉ có người trong căn phòng này nghe thấy, và cô cũng nghe được tiếng tên kia kêu gào sau đó thì im bặt.
Cô úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhưng vẫn có thể biết được lúc này khuôn mặt anh đáng sợ đến nhường nào.
Tên kia chết rồi nhưng anh vẫn không chịu dừng súng, cô có chút hoảng sợ nắm vạt áo của anh ý muốn anh dừng lại.
Thấy cô gái trong lòng như vậy, anh liền dừng lại rồi quay đầu nắm tay cô đi khỏi phòng.