Đả tự:
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phượng Cửu Ca hừ lạnh một tiếng.
Luyện Tình Tam Quan này, thật ra toàn là nhắm vào nhược điểm của con người.
Quyền lợi đối với nàng mà nói thì mang ý nghĩa gì? Kiếp trước là mạng sống, kiếp này là tự do. Mà huống chi nếu thật sự muốn dùng quyền lợi để dụ nàng, thì ít nhất cũng phải dùng cái chức nữ hoàng gì đó chứ, cái từ hoàng hậu này vừa xuất hiện đã làm nàng nhớ ngay đến Dung ma ma*, nhất thời có chút nghiến răng nghiến lợi.
*Dung ma ma: nhân vật vú nuôi của hoàng hậu trong bộ phim đình đám Hoàng châu Cách cách TQ…
“Hoàng thượng, người nên thượng triều rồi đó.” Phượng Cửu Ca giở trò đùa giỡn, bắt chước giọng điệu trong kịch cung đình.
Vân Ngạo Thiên lại chẳng mảy may phối hợp, trực tiếp lạnh lùng ném qua hai từ: “Phu quân.”
Phượng Cửu Ca nhất thời nhụt chí: “Dạ, phu quân.”
“Đi thôi.” Vân Ngạo Thiên kéo nàng đến bên người, đi thẳng về phía hướng ngai vàng.
Phượng Cửu Ca chợt thấy không đúng, nhất thời thu lại dáng vẻ cợt nhã khi nãy: “Phu quân, chàng không phải thật sự muốn làm hoàng đế chứ.”
“Làm hoàng đế? Thống trị đám người yếu đuối chỉ biết vâng vâng dạ dạ này sao?” Vân Ngạo Thiên toàn thân đầy quý khí, dáng vẻ hoàn toàn không đem cảnh tượng vạn người triều bái kia để vào mắt, trực tiếp đi ngang qua ngai vàng, thẳng tới tận bên kia.
Cung điện biến mất, cửa thang lại xuất hiện.
Phượng Cửu Ca nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, ánh mắt không khỏi sâu sắc thêm một phần.
Tầng ba mở ra, thời gian nãy giờ chưa quá một nén nhang.
Tiếng hoan hô khen tốt của mọi người liên tiếp vang lên, ngay cả Phượng Vân cũng không giấu được ý cười.
Vốn tưởng rằng nha đầu chết tiệt kia tùy tiện mang một tên nam nhân nào đó về để gạt bọn họ, không ngờ nó lại giấu mình tìm về một tên nam nhân trọng tình nghĩa như thế.
Tuy không rõ tình hình bên trong lắm, nhưng Phượng Vân đã nghĩ là có nên thực hiện lời hứa tổ chức cho hai người bọn nó một hôn lễ thật long trọng hay không?
Tầng ba, một mảnh sương mù mông lung.
Phượng Cửu Ca và Vân Ngạo Thiên vừa tiến vào bên trong đám sương mù kia, thì tầm nhìn chỉ còn lại trong phạm vi một trượng. Xa hơn chút nữa, thì chỉ thấy sương trắng mù mịt mờ ảo.
Hai người ở bên trong màn sương trắng hồi lâu, vẫn không phát hiện ra cái gì. Toàn bộ thế giới xung quanh chỉ là một mảnh trắng xóa mịt mù.
Đột nhiên, Phượng Cửu Ca vùng thoát khỏi tay Vân Ngạo Thiên, nghiêng đầu rất nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Phu quân, ta hỏi chàng một vấn đề, chàng phải thành thực trả lời.”
“Ừm.” Môi bạc nhếch lên để thoát ra một âm tiết đơn trầm thấp như rượu, Vân Ngạo Thiên hơi nhíu mày, xoay người lướt nhìn nhanh bốn phía, đánh giá tình cảnh xung quanh.
“Chàng có bao giờ nhìn qua thân thể nữ nhân chưa?”
“Hửm?” Vân Ngạo Thiên nghe vậy liền nghi hoặc xoay đầu nhìn về phía Phượng Cửu Ca, lại thấy đôi con ngươi xinh đẹp của nàng lưu chuyển, sáng lấp lánh. Hai gò má kia nhuộm một tầng đỏ ửng như say, hai tay đang cởi vạt áo, để lộ ra chiếc yếm màu hồng nhạt bên trong.
Mi mày khẽ nhướng, mi tâm nhíu lại, Vân Ngạo Thiên nhìn thấy bộ dáng đột nhiên thay đổi của Phượng Cửu Ca, giọng nói thoáng chốc trầm xuống: “Nàng làm cái gì vậy?”
“Hi hi, chúng ta đều đã là phu thê rồi, phu quân còn ngại ngùng chi nữa. Nơi này không có ai…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ xinh xắn ấy, thầm mang vài tia quyến rũ. Chân mày khóe mắt kia cực kỳ xinh đẹp, mang theo vài phần lẳng lơ.
Phong hoa tuyệt đại, đẹp đến cực kỳ tùy tiện, khiến ột tia tình tố của lòng người thầm rung động.
Hầu kết của Vân Ngạo Thiên chuyển động lên xuống, con ngươi đen thẫm càng thâm trầm thêm vài phần.
Thế nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ không di chuyển, chỉ nhìn người phía đối diện đang cố cởi cho bằng hết y sam, quyến rũ khôn cùng, giọng điệu thoáng cái càng trở nên băng lãnh: “Cút!”
Chỉ nghe một tiếng “hiu”, nơi Phượng Cửu Ca đứng ban đầu, trong nháy mắt hóa thành một làn khói trắng, hòa vào màn sương ngập trời xung quanh.