Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc. Trong phòng ánh đèn ngủ mờ nhạt.
Tĩnh Vĩ nằm trên giường, thở yếu ớt nhưng đã ổn định hơn.
Cạnh cửa sổ chẳng biết từ lúc nào có một bóng lưng người đàn ông lạnh lùng nhưng cô độc. Trong tay cầm một điếu xì gà, nhiều lần hắn nghĩ đến một việc nhưng lại gạt nó đi
Ngoái đầu nhìn thoáng qua người con gái dưới ánh đèn mờ nhạt, câu nói của cô cứ thoáng qua trong đầu, “Đừng hút thuốc, không tốt cho sức khóe!” Nét mặt của hắn có chút phức tạp. Trong bóng đêm lại rơi vào trầm tư.
Ký ức lại quay về, tựa như mới vừa xảy ra hôm qua. Lúc trước người con gái kia đã để lại cho hắn tất cả ngọt ngào, đau xót...Từng hình ảnh như thước phim quay chậm trong đầu.
Cô ấy năm đó, cũng ở trên chiếc giường này….
Nhưng hết thảy mọi thứ không thể trở về được!
Tĩnh Vĩ mở mắt, giật ống truyền dịch trên tay, hất chăn sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi. Cô vất vả hít thở.
Tiếng động cắt đứt trầm tư của Mạc Thần. Đôi mắt đen lãnh đạm lần nữa nhìn về phía chiếc giường, hắn khẽ nhướng mày.
Ống truyền dịch bị hất văng xuống đất, vết kim đâm trên mu bàn tay chảy máu, cả bình dịch cũng nằm lăn dưới mặt đất, chất lỏng vương vãi khắp sàn nhà.
Tĩnh Vĩ lão đão từ trên giường trượt xuống sàn, cố gắng mở mắt đứng lên. Bước chân không vững làm cô ngã nhoài.
Mạc Thần lao tới kéo cô vào lòng.
Thân thể cô thật nhẹ, dường như chỉ cần cơn gió thổi qua có thể ngã. Cơ thể mềm mại bị Mạc Thần ôm chặt, đôi môi khô khốc mấp máy giọng nói khàn khàn, “Tôi…tôi phải về nhà. Nếu không ba và bà nội sẽ lo lắng. Thả tôi đi, cho tôi về nhà…”
Đôi mắt đen cẩn thận nhìn cô.
Tĩnh Vĩ dường như không tỉnh táo, liên tục kêu la đòi về nhà, ba và bà nội chờ đợi sẽ lo lắng sao?
Bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, vén vài sợi tóc xõa xuống. Trong khoảnh khắc đó, ngón tay hắn cảm nhận một hơi nóng.
Tĩnh Vĩ sốt cao!
“Có ai không?” Mạc Thần kêu to.
Tĩnh Vĩ trong lòng hắn không ngừng gọi người thân. “Mẹ, ba, bà nội…đừng…đừng đi…mẹ kế…sao cả mẹ cũng bỏ con?...”
“Triết Thiên…” Tĩnh Vĩ thốt ra cái tên đã đè nén trong lòng bao lâu nay, “Triết Thiên…vì cái gì…vì cái gì anh cũng vứt bỏ em?”
Tĩnh Vĩ không ngừng mê sảng.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể, cô sốt đến 39 độ! Mạc Thần tỏa ra khí lạnh , ánh mắt như băng nhìn cô nằm trên giường. Là hắn quên mất cô.
“Truyền dịch vẫn không ăn thua?” Nghĩ tới vừa rồi Tĩnh Vĩ giật dây ra, “Có thể cho cô ấy chích không?”
“Cũng có thể!” Bác sĩ vội vàng trả lời.
Mạc Thần đặt cô nằm ngay ngắn, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Vú Trương thấy hắn, lo lắng nói, “Thiếu gia à, Tĩnh Vĩ tiểu thư vẫn chưa ăn gì cả, không biết phải làm sao đây?” Cho dù có truyền dịch thì vẫn không ổn.
Mạc Thần lần nữa bước vào phòng, bác sĩ đã cho Tĩnh Vĩ hạ sốt, cô nhắm mắt nằm yên, không biết là tỉnh hay ngủ.
Trên mặt đất bề bộn, vú Trương dọn dẹp xong lui ra ngoài. Mạc Thần ngồi ở mép giường, quan sát gương mặt xinh xắn. Lông mi cô thật dài, khẽ rung động như đang cực lực đè nén. Hắn biết rõ cô muốn khóc nhưng sao không chịu khóc?
Ba ngày trước cô ấy tìm đến đây, hắn nhanh chóng trở về liền thấy cô hôn mê bất tỉnh, phải liên tục truyền dịch.
Trong khoảng thời gian ngắn mất đi hai người thân duy nhất, chắc hẳn cô ấy phải chịu rất nhiều đả kích.
Cuộc sống vốn chính là tàn khốc.
Bàn tay hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, thật giống…Nhã tư…
Người con gái hắn từng yêu sâu đậm.
Mạc Thần lúc này hoàn toàn trở nên dịu dàng, ngay cả đôi mắt cũng gỡ xuống lớp băng lạnh lẽo. Nhìn cô gái trước mặt, như thế này làm sao hắn có thể lạnh lùng được?
Mái tóc rối tung, y phục lấm lem. Giờ phút này hắn mới kịp nhìn kỹ. Hắn bế cô lên.
Tĩnh Vĩ mơ màng cảm giác có ai đang bế cô lên, nhưng cô thật mệt mỏi không kháng cự được.
Đầu óc hơi tỉnh nhưng vẫn còn rất mơ hồ.
Vòng tay này thật ấm áp!
Mạc Thần ôm cô vào phòng tắm, hắn đã sai người chuẩn bị một bồn tắm đầy nước ấm.
Hắn nghĩ giúp cô cởi quần áo liền đưa tay đến gần cúc áo.
Bàn tay hắn khựng lại…ánh mắt thật sâu…
Rốt cuộc hắn gọi vú Trương, “Vú giúp cô ấy tắm rửa, tìm bộ đồ sạch sẽ thay ra. Còn nữa, đem toàn bộ gra và chăn mền đổi bộ khác.”
“Vâng, Thiếu gia.”
Mạc Thần ôm Tĩnh Vĩ trong lòng phân phó công việc cho vú Trương.
Hắn không nỡ buông cô ra, bởi vì Tĩnh vĩ liên tục mở miệng, “Đừng…đừng bỏ đi…”
……………..
Thật ấm áp…như lồng ngực của ba và Triết Thiên…chỉ có lồng ngực của họ mới ấm như vậy.
Bọn họ…có đến thăm cô không?
Tĩnh Vĩ nhắm chặt mắt, nước mắt lại tuôn rơi, cánh tay siết lấy eo Mạc Thần.
“Thiếu gia, đây là quần áo sạch sẽ. Tôi sẽ đi đổi chăn mền ngay.”
Vú Trương đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm. Bà nhìn ra được Thiếu gia đối với người con gái này đặc biệt quan tâm!
“Đừng bỏ em…” Tĩnh Vĩ mơ màng đem vòng tay của Mạc Thần thành Triết Thiên!
Trong ấn tượng của cô chỉ có Triết Thiên mới ôm cô như vậy, hơn nữa vén tóc hôn lên trán cô.
Ba…sẽ không hôn cô như vậy. Hơn nữa từ khi cô mười hai tuổi, ba đã không còn ôm ấp cô như hồi nhỏ.
Mạc Thần đỡ lấy vai cô, nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo. Từng chút từng chút, đến khi toàn bộ được mở ra.
Hắn nhìn rõ toàn bộ vóc dáng mỹ miều của Tĩnh Vĩ. Hít một hơi sâu, đôi mắt đen thoáng dao động. Lần đầu tiên hắn cởi bỏ quần áo của một người con gái! Hơn nữa còn trong tình huống khó xử thế này.
Khi hắn kéo quần của cô xuống, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Tĩnh Vĩ cảm thấy trên người lành lạnh, theo bản năng ôm chặt cơ thể. Cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Lạnh quá!”
Mạc Thần khẽ nguyền rủa, sau đó nhắm mắt, đem toàn bộ những gì còn sót lại trên người cô kéo xuống, ngay cả chiếc quần thỏ con nhỏ nhắn. Sau đó đặt cô vào bồn tắm.
Tĩnh Vĩ chau mày, khẽ rên một tiếng. Cô cảm thấy có hai bàn tay nhẹ nhàng chiếm hữu thân thể mềm mại.
“Chết tiệt! Làm sao có thể như vậy?” Mạc Thần lại nguyền rủa.
Ngay khi bàn tay hắn chạm vào cơ thể cô, đã bị nhiệt độ nóng ran trên người làm cho tức giận. Hắn rút tay về.
Tĩnh Vĩ sốt cao, cơ thể gần như một chiếc bàn ủi.
Mạc Thần lấy khăn lông lau khô, mặc quần áo sạch sẽ rồi bế Tĩnh Vĩ về giường. Vú Trương đã thay xong từ lúc nào.
Cô gái này, trong lúc hắn tắm rửa giúp lại có thể ngủ thiếp đi.
Mạc Thần kéo mền cẩn thận đắp cho cô, đưa tay sờ trán, cô vẫn còn hơi nóng. Hắn lại cầm khăn ướt đắp lên trán cô, ngắm nhìn gương mặt ngủ say.
Đợi lát nữa cô tỉnh lại, nhất định phải bắt cô ăn một chút, nếu không thân thể chỉ sợ không chống đỡ được.
Mạc Thần đi vào phòng tắm rửa, mặc áo choàng tắm to, cầm khăn lông lau khô tóc. Hắn lại gần đem khăn ướt bỏ ra, đưa tay sờ nhẹ trán Tĩnh Vĩ kiểm tra nhiệt độ. Đã không còn sốt cao nữa.
Hắn cầm khăn vào phòng tắm xả lại rồi đem đặt lên trán cô.
Tĩnh Vĩ đổ mồ hôi nhẹ, “Nóng…”
Mạc Thần kéo chăn xuống, nhưng Tĩnh Vĩ lại rên lạnh, hắn đành kéo chăn lên. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại muốn đẩy chăn ra.
Mạc Thần giữ lấy bàn tay cô, “Tĩnh Vĩ, đừng kéo.”
“Nóng…” Tĩnh Vĩ khẽ rên một tiếng. Ý thức của cô mơ hồ. Trong ấn tượng nơi này giống như nhà cô. “Nóng quá.” Cô như đang làm nũng với bà nội, “Con không cần đắp chăn đâu, nóng quá.”
“Em đang sốt!” Mạc Thần khẽ gằn lên.
Cô bé nhà, cứ nhất định khiến hắn mất tự nhiên sao?
Bàn tay Tĩnh Vĩ không ngừng kéo chăn, còn nắm lấy áo rứt ra. Cô như muốn đem quần áo cởi ra hết.
“Tĩnh Vĩ, em nằm yên một chút.” Mạc Thần quát nhẹ.
Tĩnh Vĩ mở mắt, nhìn hắn. Nhìn người đàn ông ngổi bên cạnh giường, rốt cuộc cô phản ứng, khuôn mặt ửng đỏ, quát nhẹ Mạc Thần, “Anh…anh tại sao ở đây?”
Cô vội kéo chăn trùm kín đầu.