Tĩnh Vĩ xách hành lý lang thang trên phố. Đúng là…cô muốn đi đâu?
Ghé ngân hàng kiểm tra tài khoản, nhưng ngay cả tiền thuê phòng một tháng còn không đủ. Mà hiện giờ việc làm cũng chẳng có!
Tĩnh Vỹ ngây ngốc một hồi, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu. Đúng rồi, nói đến việc làm, lần trước phỏng vấn ở tập đoàn Night, hình như cô chưa nhận được cú điện thoại nào cả.
Tĩnh Vĩ bất đắc dĩ mang hành lý đến trước cửa nhà Tề Kỳ. Vừa thấy cô Tề Kỳ đã nhào tới ôm chầm, “Tĩnh Vĩ, cậu làm mình sợ muốn chết! Mấy ngày nay cậu đã đi đâu? Có biết mình lo lắng nhiều như thế nào hay không?”
“Mình không phải rất khỏe mạnh đây sao?” Tĩnh Vĩ hít hít mũi, kiên trì không để xúc động, “Cậu đừng lo lắng…mình đã hứa với ba rồi, sẽ kiên cường tiếp tục sống thật tốt…”
“Ừ.” Tề Kỳ hung hăng vỗ vai cô.
Tĩnh Vĩ không nhắc đến việc đã ở đâu mấy ngày qua, mà Tề Kỳ rất biết ý không hỏi, cô nghĩ rằng nên để Tĩnh Vĩ yên lặng tĩnh dưỡng một chút, dù sao cũng chịu nhiều đả kích rồi.
Cho nên khi Tĩnh Vĩ rủ cô đi tắm suối nước nóng, Tề Kỳ vội ngăn lại, khẳng định không đâu thoải mái bằng nhà mình, Tĩnh Vĩ cũng không nói gì nữa.
Tề Kỳ vô cùng cương quyết, Tĩnh Vĩ về sau sẽ ở với cô, dù sao ở một mình cũng rất cô đơn.
Tĩnh Vĩ vô cùng cảm kích, ít nhất vẫn còn Tề Kỳ thật lòng quan tâm cô.
Trong lúc đang tắm rửa, tiếng điện thoại vang lên, Tề Kỳ gọi Tĩnh Vĩ, cô choàng khăn tắm chạy ra.
Là tập đoàn Night gọi đến, thông báo ngày mai đi phỏng vấn lần nữa!
Tĩnh Vĩ đặt điện thoại xuống, không tin lỗ tai vừa rồi nghe được gì.
“Thật sự là tập đoàn Night gọi tới sao?” Tề Kỳ mừng rỡ.
“Ừ…”Tĩnh Vĩ vui vẻ, “Là thật đó Tề Kỳ!”
“Tốt quá! Vậy chúng ta phải ăn mừng mới được!”
Nói là vui vẻ ăn mừng, vậy mà Tề Kỳ nhìn ra được Tĩnh Vĩ dù đã nhận được thông báo nhưng cô lại đang cố tỏ ra vui vẻ. Bộ dạng như vậy làm cho người khác đau lòng.
Tề Kỳ thở dài, “Tĩnh Vĩ, cậu có muốn đi gặp Mục Triết Thiên không?” Cô thử nhìn bạn tốt dò xét hỏi.
“Tại sao lại muốn gặp anh ta?” tay cầm đũa run run, cứ lần nào nhắc đến tên người đàn ông này, lòng của cô sẽ rất đau.
“Chẳng lẽ cậu không trực tiếp gặp anh ta một lần?”
Tĩnh Vĩ cắn môi không đáp.
“Tĩnh Vĩ, cậu đã đợi sáu năm rồi, thật sự không muốn gặp? Chẳng lẽ cậu để sáu năm thanh xuân trôi qua lãng phí thế sao?” [gú: tự nhiên đoạn này lại ghét bạn Tiểu Kỳ >