Ngày hôm sau Tĩnh Vĩ đi đến tập đoàn Night tiến hành phỏng vấn lại.
Hôm nay so với đợt thi sơ khảo thì ít người đi rất rất nhiều!
Cô cảm thấy hồi hộp khẩn trương, mặc dù so với những người khác kinh nghiệm làm việc có lẽ nhiều hơn một chút, nhưng cô lại không có bằng đại học căn bản, chứ đừng nói đến các tấm bằng danh tiếng khác, mà những người đi phỏng vấn hôm nay rất nhiều là thạc sĩ, thậm chí có người là tiến sĩ…
Trình độ học vấn của cô, hẳn là thấp nhất rồi?
Tĩnh Vĩ phân vân có nên tiếp tục hay không, nhưng nghĩ đến cơ hội không mấy dễ dàng có được, cô quyết định bất luận thế nào cũng phải cố gắng thử một lần.
Cô thật sự đã rất nỗ lực!
Nhưng…lại nghe được một câu xin lỗi. Tĩnh Vĩ cảm thấy không hài lòng, nhịn không được hỏi, “Vì cái gì?”
“Thật xin lỗi, mặc dù cô có đầy đủ khả năng và rất phù hợp yêu cầu của chúng tôi, nhưng hợp đồng làm việc của chúng tôi có quy định về bằng cấp…”
“Tôi hiểu rồi.”
Quả nhiên là do cô không có bằng cấp.
Tối hôm qua còn vui vẻ phấn khởi, nhưng bây giờ lại cảm thấy hụt hẫng. Có lẽ cô là một đứa ngốc, cứ ôm vọng tưởng lớn như vậy để hy vọng rồi lại bị chính hy vọng đó làm cho thất vọng.
Tĩnh Vĩ thất thần đi đến thang máy, trong lòng cảm thấy trống trải.
Thang máy dừng lại, cô bước vào. Ngoài hành lang, lần lượt có nhiều giọng nói cung kính vang lên, “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.” “Ngài khỏe, Tổng giám đốc.”….
Tĩnh Vĩ cảm giác một người đàn ông đi tới càng lúc càng gần. Cô vẫn cúi đầu, căn bản không nghĩ đến việc ngước lên nhìn mặt vị Tổng tài tập đoàn Night, dù cho người này sắp đi ngang qua cô.
Nhưng mà cô vẫn có cảm giác rất mãnh liệt với luồng khí tỏa ra từ vị Tổng tài này.
Cuối cùng không cưỡng lại được sức hút, ngay thời điểm vị Tổng tài lướt qua, Tĩnh Vĩ ngẩng đầu lên. Đôi mắt lập tức mở to nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh băng của người đàn ông trước cửa thang máy.
Tâm Tĩnh Vĩ nhảy dựng…
Là hắn!
Tại sao lại gặp hắn ở đây?
“Tổng giám đốc, ngài khỏe.”
Một giọng nói khác vang lên đánh thức suy nghĩ, Tĩnh Vĩ đưa mắt nhìn chung quanh, rõ ràng người đó cúi chào hắn!
Hắn…hắn là tổng tài?
Đây chẳng phải là tập đoàn Night? Vậy hắn…là…Tổng giám đốc tập đoàn Night?
Một nữ nhân viên duyên dáng, giọng nói ngọt ngào phá vỡ dòng cảm xúc của Tĩnh Vĩ, “Ngài đã tới Tổng giám đốc.”
Hắn thật…thật là tổng tài?
Tĩnh Vĩ nhất thời ngơ ngẩn, bất động tại chỗ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt chứa đầy nghi vấn.
Mà các nhân viên khác trong công ty có chút khinh thường nhìn Tĩnh Vĩ. Cô gái này cứ nhìn chằm chằm vị tổng tài của bọn họ, rõ ràng đây là biểu hiện háo sắc.
Nhận ra bản thân hơi thất thố, Tĩnh Vĩ nở nụ cười gượng, sau đó gật đầu với hắn một cái, liền vội vã chạy ra khỏi thang máy. Nhưng vừa mới bước ra ngoài, sau lưng giọng nói trầm ổn vang lên, “Em tới nơi này làm gì?” Hắn như cũ lạnh băng.
Ý…ý gì? Có phải hắn cho rằng cô tới đây tìm hắn? Rõ ràng cô không biết gì hết mà? Nếu như biết cô nhất định không tới đây phỏng vấn!
“Tôi…không phải tới tìm anh. Đừng hiểu lầm, căn bản tôi còn không rõ anh là ai mà.”
Cô run run, “Tôi…tôi đi đây.” Nói xong Tĩnh Vĩ chạy nhanh ra khỏi cửa. Vừa ra ngoài, cô vội hít sâu một hơi, “Cố lên nào Tĩnh Vĩ!” Cô tự trấn an tinh thần.
Lúc Tĩnh Vĩ chạy ra ngoài, Mạc Thần hỏi nữ nhiên viên duyên dáng trước mặt, “Cô ấy tới làm gì?”
“A…vị tiểu thư ấy…là đến nộp đơn.”
“Nộp đơn?” Hai hàng mi nhẹ động, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng đã biến mất, có phần xuất thần.
“Ngày mai để cô ấy đến làm việc.” Mạc Thần nhàn nhạt phân phó.
Một câu nói của hắn, toàn bộ nhân viên không ai còn lời nào để bàn tán.
Tĩnh Vĩ vừa rời khỏi tập đoàn Night chưa đến mười lăm phút, đã nhận được điện thoại từ phòng nhân sự thông báo cho cô ngày mai đến làm việc.
Do dự một chút, Tĩnh Vĩ vẫn lễ phép trả lời, “Xin lỗi đã không cần nữa, tôi vừa bị các vị loại ra, cho nên đã không còn ý định xin việc ở đây nữa.”
Bọn họ không nghĩ tới cô lại cự tuyệt. “Tô tiểu thư xin cô ngày mai nhất định tới công ty làm việc.” Phòng nhân sự thành khẩn.
“Thật ngại quá, tôi sẽ không tới.” Nếu không phải lời nói khi nãy của hắn, nhất định khi nhận được cú điện thoại này cô sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng khi biết hắn là Tổng giám đốc, làm sao cô có gan đến đây làm việc?
Nhớ rõ lời nói của hắn tối đó, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn.
Tĩnh Vĩ đưa tay vỗ ngực, cô thật không hiểu vì sao cảm thấy tức ngực, hơi nghẹn đến khó thở? Lại còn…rầu rĩ?
Vĩnh viễn đừng xuất hiện…
Chẳng phải hắn đã nói vậy rồi sao?
“Tô tiểu thư, xin cô nhất định phải tới.” Bọn họ lau mồ hôi, cái này chính là Tổng giám đốc ban lệnh xuống, nếu như không thể hoàn thành, làm tổng tài bọn họ mất hứng, vậy chẳng phải…bọn họ sẽ tiêu đời sao?
Cô bé này thật không bình thường a, không ngờ Tổng giám đốc bọn họ đích thân gọi điện xuống, ra lệnh phải làm cho cô đi làm vào ngày mai!
Mặc dù điều kiện của cô cùng những người khác không có chỗ thua kém, chỉ là trình độ học vấn không cao, không đáp ứng được yêu cầu của công ty mà thôi.
“Thật xin lỗi, tôi đã nói sẽ không đến. Cám ơn.”
Tĩnh Vĩ định ngắt điện thoại, không ngờ đầu dây bên kia la lên, “Tô tiểu thư xin cô đừng làm khó chúng tôi!”
“…”
“Cái này…là do Tổng giám đốc đích thân giao xuống, cô nhất định phải tới làm việc.”
Khoan…là hắn giao phó?
Vì cái gì? Không phải đã nói vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn rồi sao? Vậy sao còn giao cho bộ phận nhân sự gọi điện mời cô tới làm việc?
“Tôi sẽ không đi, vui lòng đừng gọi điện thoại cho tôi.”
Tĩnh Vĩ cúp máy, phát hiện tim cô đang đập loạn xạ, vô cùng mạnh mẽ lại rất nhanh…
Cô khẩn trương cái gì?
Không hiểu sao tâm lại có chút rung động…
“Tổng giám đốc…Tô tiểu thư đã xác định sẽ không đến công ty làm việc. Thật xin lỗi chúng tôi đã cố hết sức.” Phòng nhân sự đau khổ báo cáo với Mạc Thần, từng lời nói đều hết sức thận trọng, không dám chọc đến đại nhân vật này.
“Biết rồi.” Mạc Thẩn nhẹ chớp mắt, ngón tay linh hoạt di chuyển chiếc bút mạ vàng, khóe môi cong lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía ngoài cửa sổ.