Mạc Thần rơi vào trầm tư, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, bắt đầu hồi tưởng.
“Anh nhớ rõ khi còn bé, vào một đêm bầu trời đẹp như hôm nay, có rất nhiều sao, ánh trăng sáng bao phủ cả vùng đất, mọi thứ lại rất mờ nhạt…Máu tươi nhuộm lên âu phục từng người, nhưng chẳng ai để ý, lại liều mạng đánh giết lẫn nhau, bởi vì bọn họ biết rõ chỉ cần một người ngã xuống, thì sẽ không còn cơ hội đứng lên nữa…Có lẽ vào lúc đó, anh đã biết rõ cuộc sống của mình sẽ như vậy, phải tự vươn lên trong bóng đêm, mà anh, từng bước một tiến lên, trong tay không biết vấy bẩn bao nhiêu máu tươi của bao nhiêu sinh mạng, ngay cả anh đếm cũng không hết…Bản thân sớm đã học được sự vô cảm, hết thảy với anh mà nói…chẳng còn quan trọng nữa…”
Mạc Thần nắm tay Tĩnh Vĩ, cảm giác được bàn tay bé nhỏ đang khẽ run lên, hắn vẫn điềm tĩnh nói tiếp, “Tĩnh Vĩ, không phải em muốn biết thân phận khác của anh là gì sao?...Anh là người đứng đầu tổ chức ngầm, thủ lĩnh tổ chức Ám Dạ…” (ôi…anh thú nhận rồi >