Trong căn phòng xa hoa, sạch sẽ, khắp nơi đều rất sang trọng. Mục Triết Thiên từ phòng tắm đi ra, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước cửa sổ, trong lòng nổi lên sự đau xót.
Từ phía sau tiến lên ôm lấy cô, gương mặt vùi sâu trong mái tóc, một mùi hương thoang thoảng như xưa. Cô vẫn gầy như vậy, chiếc eo thật nhỏ nhắn. “Tĩnh Vĩ…” Anh xoay người cô lại.
Mục Triết Thiên mặc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc còn ướt, thậm chí còn nhỏ xuống một giọt nước. Anh là một người đàn ông dịu dàng, nụ cười trên gương mặt vĩnh viễn đem lại cho cô sự ấm áp. Hơi thở anh gấp gáp. Bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt thâm tình nhìn sâu vào con ngươi trong suốt như thủy tỉnh, lần nữa đến gần…
“Em…” Tĩnh Vĩ vùng ra chạy đi.
“Tĩnh Vĩ…” Anh gọi theo phía sau.
“Em…em hơi mệt. Triết Thiên, khuya lắm rồi, em phải đi.”
“Tĩnh Vĩ…” Anh chạy theo cô. “Tĩnh Vĩ, em làm sao vậy?”
Ngay khi anh tới gần, cô thật sự rất áp lực, thậm chí cảm thấy áy náy.
Thân hình cao lớn bao lấy vóc dáng nhỏ của cô, ép sát cô vào cửa, hai tay chống phía trên đầu cô, cúi người xuống: “Tĩnh Vĩ, có chuyện gì?”
“Em…không có.”
“Không? Nhìn dáng vẻ của em, rõ ràng là có chuyện.” Anh thở dài: “Có phải em đang trách anh không?”
“Triết Thiên…”
“Em trách anh nhiều năm như vậy mới tìm được em đúng không? Tĩnh Vĩ, là không anh không tốt, để em đợi quá lâu. Em cứ trách anh đi.”
“Không phải như vậy. Triết Thiên, em không có trách anh. Thật sự không có.”
“Hay là vì scandal của anh? Tĩnh Vĩ, nhiều năm như vậy, trong lòng anh thật chỉ có một người là em, cho tới bây giờ vẫn không đổi.”
“Em biết.”
“Vậy là bởi vì cái gì?”
Tĩnh Vĩ bị chặn lại. Trong lòng cô thật sự rất áy náy. Cô thậm chí không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Cô không muốn tổn thương anh.
“Tĩnh Vĩ, tối nay ở lại, đừng đi được không? Em không cần nói gì cả, chỉ cần để anh nhìn em cũng tốt rồi.”
“Triết Thiên...”
“Được không?”
“Được.” Cô gật đầu.
Cô vẫn giống như trước, là cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời hắn. “Vậy em có muốn đi tắm không?”
Anh lấy ra một chiếc áo cotton màu trắng của mình, anh nhớ rõ cô rất thích sạch sẽ, trước khi ngủ luôn luôn đi tắm. Cô nói nếu làm vậy toàn thân sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, khi ngủ sẽ ngon giấc hơn.
Tĩnh Vĩ cầm lấy áo đi vào phòng tắm. Tỉnh cảnh nay thật quen thuộc. Sáu năm trước trong nhà của anh, anh cũng đưa cho cô chiếc sơ mi trắng của mình. Vóc dáng của anh cao, ngang với Mạc Thần, khoảng 1m80, mà cô chỉ có 1m65. Mặc áo sơ mi của anh, chỉ vừa phủ tới bắp đùi.
Tại sao cô lại nhớ Mạc Thần? Tại sao lại nhớ đến người đàn ông đó?
Sáu năm trước, cô từ phòng tắm đi ra, mái tóc dài nhỏ nước. Anh dùng khăn lông nhẹ nhàng lau, dùng máy sấy giúp cô hong khô tóc. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dùng chăn mỏng đắp cho cô. Hai người lẳng lặng nằm yên, không lên tiếng.
Cho tới nay anh chưa từng xâm phạm cô, dù có đôi khi cô thấy trong mắt anh nóng rực, nhưng chỉ thấy anh ôm vào, nói nhỏ rằng đợi khi cô trưởng thành sẽ kết hôn với cô, làm cho cô trở thành người phụ nữa của anh. Hiện tại, cô đã trưởng thành.
Lời nói bên tai của anh cô vẫn nhớ rõ. Cái gì cô cũng không quên, nhưng cô sợ!
Bọt xà phòng chảy trên người, Tĩnh Vĩ rối loạn. Anh đã trở lại tìm cô, anh vẫn còn yêu cô, tới bây giờ không quên lời hứa của anh. Có lẽ anh từng cho rằng cô đã chết, nên mới nói rằng mình không có bạn gái.
Thật sự hoảng loạn! Tĩnh Vĩ mở cửa bước ra. Anh nằm trên giường, hình như đang nhìn gì đó. Nghe tiếng động liền quay lại, nhìn cô đứng trước mặt. Anh kéo cô tới bên cạnh, làm cho cô ngồi xuống, rồi cầm khăn to lau tóc cô, chậm rãi như ngày trước.
“Tĩnh Vĩ, em chờ anh một chút.” Mục Triết Thiên nhảy xuống giường, lấy máy sấy, cắm điện vào sao đó sấy tóc cho cô.
Nhiều năm rồi mà tóc cô vẫn mềm mại như xưa. Khuôn mặt cô đã thêm phần tinh xảo, so với trước kia càng xinh đẹp khiến người ta mê muội. Mùi hương xà phòng thoang thoảng lan tỏa xung quanh.
Hơi thở anh ấm áp, chậm rãi đến gần cô. “Tĩnh Vĩ...” Mục Triết Thiên ôm cô, hai người nhẹ nhàng nằm xuống. Anh lấy chăn đắp lên người cô. “Để anh cho em xem cái này.” Nói rồi anh lấy Ipad, mở hình lên, từng tấm hình một đều là cô năm 17 tuổi.
Bài hát Mùa mưa tuổi mười bảy của Lâm Chí Dĩnh vang lên...
Mùa mua tuổi mười bảy, chúng ta có chung mong đợi...
Cũng từng có những cái ôm bên nhau thật chặt...
Mùa mưa tuổi mười bảy, nhớ lại từng chút một lúc còn thơ bé
Để ta phát hiện trưởng thành đã đến gần...
Tĩnh Vĩ hai mắt ngấn lệ, chuyện cũ như thước phim chạy chậm hiện lên trong đầu.
“Em thích không?” Mục Triết Thiên vuốt tóc cô.
“Triết Thiên, em...”
Anh đặt xuống hai má cô một nụ hôn nhẹ nhàng như năm đó. Sau đó rơi xuống cánh môi cô, mà Tĩnh Vĩ không né tránh, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của anh.
Cửa đột nhiên bị gõ vang, ngay khi Mục Triết Thiên hôn cô thật sâu...
Đã trễ thế này, có thể là ai?
Tĩnh Vĩ nhìn thấy gương mặt Mục Triết Thiên thoáng lạnh lùng.
“Triết Thiên, anh có ở bên trong không?” Là tiếng của Mộc Thuận Mỹ. “Triết Thiên, là em, anh mở cửa được không?” Thấy không có ai lên tiếng, Mộc Thuận Mỹ không cam lòng.
“Có người tìm anh?” Tĩnh Vĩ đứng lên, nhìn lại bản thân, hình như quần áo hơi khó coi, cô lúng túng: “Chờ một chút, để em đi thay đồ.”
“Không cần.” Mục Triết Thiên kéo cô đến bên cạnh cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Mộc Thuận Mỹ xinh đẹp đứng trước mặt.
Mục Triết Thiên mặc áo choàng tắm, mà cô gái bên cạnh lại mặc chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra cặp đùi thon dài, trắng nõn, mái tóc rũ xuống. Cánh tay của anh ôm lấy eo cô.
Mộc Thuận Mỹ giật mình chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Cô không nghĩ đến, Mục Triết Thiên sẽ mang cô gái kia ở lại. Vừa rồi trợ lý của cô nói cho cô biết chuyện xảy ra ở trường quay. Tất cả đều là sự thật? Anh chỉ vì một cô gái, mà sáu năm duy trì khoảng cách với cô, cự tuyệt tình cảm của cô chỉ vì người này?
Mộc Thuận Mỹ đánh giá Tô Tĩnh Vĩ. Cô thừa nhận, người con gái này có khuôn mặt rất tinh xảo, bề ngoài cũng là một mỹ nữ. Nhưng vóc người của cô...chẳng có gì đặc sắc. Mộc Thuận Mỹ xinh đẹp nhếch môi, so sánh với thân hình giữa hai người, cô gái kia làm sao có thể sánh với cô? Không thể đem đến cảm giác quyến rũ hấp dẫn được.
Tĩnh Vĩ như một cái cây khô, trong khi Mộc Thuận Mỹ tựa như một cây xanh đầy sức sống. Thử hỏi có người đàn ông nào lại từ chối, không quỳ dưới váy cô?
“Tìm anh có việc?” Mục Triết Thiên không định để cô đi vào, nhàn nhạt hỏi.
“Triết Thiên, em nhớ anh, nên muốn tới thăm anh một chút.” Mộc Thuận Mỹ cố tỏ ra quyến rũ. Nhưng vẫn không quên liếc mắt khiêu khích nhìn Tĩnh Vĩ.
Nào ngờ cánh cửa đóng sầm lại!
“Triết Thiên!” Mộc Thuận Mỹ không kịp phản ứng.
“Cô ấy tìm anh...không có chuyện gì sao?”
“Chúng ta tiếp tục được không?” Mục Triết Thiên kéo cô vào lòng.
“A?”
“Hôn em.”
“A...haha hôm nay trời đầy sao, đẹp quá. Chúng ta tới cửa sổ ngắm sao. Haha..” Tĩnh Vĩ đẩy anh ra, chạy tới cửa sổ.
Mục Triết Thiên khẽ cười. Cô bé này vẫn còn thẹn thùng sao?
Sau đó, cả hai cùng nhau lặng lẽ ngắm sao trên trời.
“Mau đến đây, nhanh lên. Nhìn cửa sổ kìa!”
Đối diện khách sạn, một giọng nam rõ ràng kích động. Trong tay còn cầm máy ảnh theo dõi Tô Tĩnh Vĩ và Mục Triết Thiên.
“Mau nhìn, là Mục Triết Thiên đó, đang mặc áo choàng tắm, bên cạnh còn có một cô gái. Nhìn đi!”
“Đúng thật!” Một âm thanh khác cũng kích động không kém.
“Còn chờ gì nữa, mau chụp lại. Mau lên.”
“Tốt quá!”
..
“Tĩnh Vĩ, những năm qua em sống thế nào?”
“Tốt nghiệp cấp ba xong em không học lên nữa. Mỗi ngày không ngừng làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho ba, cuộc sống luôn bộn bề nhiều việc.”
“Tĩnh Vĩ...là anh không tốt, đáng lý nên tìm em sớm hơn.”
“Không phải em vẫn đang rất tốt sao?” Tĩnh Vĩ cười: “Em không cảm thấy khổ sở, bởi vì nghĩ đến anh. Chỉ nghĩ thôi em cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Tĩnh Vĩ...”
“Còn anh?” Cô ngước mắt hỏi.
“Tốt nghiệp đại học, anh liền gia nhập giới giải trí. Thật xin lỗi, lúc ấy anh không nên rời đi.”
“Chẳng phải lúc đó là hoàn cảnh bắt buộc sao. Nếu như lúc đó em cầu xin anh ở lại, anh sẽ vì em mà không ra nước ngoài?” Cô cười: “Thật ra cho tới bây giờ em cũng không nghĩ đến sẽ bắt anh phải ở lại. Hoàn cảnh lúc đó của em sẽ liên lụy đến anh. Em rất cảm kích một năm ngọt ngào của chúng ta, điều đó khiến em thêm hy vọng. Vì một câu nói của anh, sáu năm đã trôi qua. Mỗi khi em đau khổ, em đều nghĩ đến anh, nhớ đến nụ cười của anh, em sẽ có thêm dũng khí, vì tin tưởng anh sẽ quay lại tìm em.”
“Tĩnh Vĩ...anh nhất định không để em chịu khổ lần nữa. Hiện tại bạn trai của em đã quay về.” Mục Triết Thiên ôm cô vào lòng.
...
Hai người đàn ông phía dưới khách sạn kích động không thôi. “Lần này tòa soạn của chúng ta có được tin tức độc quyền rồi. Việc chụp lén lần này không gặp khó khăn.”
“Đúng vậy, nhiệm vụ coi như hoàn thành.”
“Hình có rõ không?”
“Rất rõ.”
“Có nên chờ xem tiếp họ thân mật rồi chụp không?”
“Được, chờ một chút.”
“Tĩnh Vĩ, có lạnh không? Gió đã thổi mạnh hơn rồi. “
“Có một chút.”
Mục Triết Thiên kéo cô đến bên giường, sau có cả hai lẳng lặng cùng nhau nằm, anh ôm cô vào lòng. “Mệt không?”
“Um...”
“Vậy ngủ đi.”
“Triết Thiên...” Cô tránh khỏi lồng ngực của anh: “Em...ngủ ở ghế sô pha.”
“Bảo bối, làm sao anh để em ngủ ở sô pha được? Anh chỉ ôm em ngủ như trước kia thôi. Chẳng lẽ em sợ...”
“Không, không có.” Tĩnh Vĩ khẽ cắn môi: “Triết Thiên, em ngủ ở sô pha được rồi.”
Tĩnh Vĩ đứng lên, rời giường đi đến sô pha. Mục Triết Thiên phía sau thấp giọng hỏi: “Tĩnh Vĩ...em...có bạn trai mới sao?”
Thân thể cô cứng ngắc: “Không có.” Giọng nói có chút không tự nhiên.
Anh thở dài một tiếng, bọn họ sáu năm không gặp, thân phận anh lúc này có lẽ cô vẫn chưa thích ứng. Anh cần cho cô thêm thời gian. “Tĩnh Vĩ, em lên giường ngủ đi. Anh sẽ ngủ ở ghế sô pha.”
Phía đối diện khách sạn, hai người đàn ông không tin được: “Thế nào lại không có hành động gì đặc biệt vậy?”
“Thôi, có những tấm hình này là đủ rồi.”
“Cũng đúng, cho dù không phát sinh chuyện gì, người ta nhìn vào cũng không tin.”
“Dù sao nam nữ ở cùng nhau, mà cô gái kia suốt đêm cũng không rời khỏi đây. Chúng ta nên nghỉ ngơi, đợi sáng sớm hôm sau chụp ngay lúc cô ta đi ra, vậy là đại công cáo thành.” *
“Ừ.”
..
Tĩnh Vĩ nằm trên giường, nằm trằn trọc khó ngủ. Cô luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện không tốt.