Đêm khuya trong một quán bar, phía dưới sàn nhảy, những thân hình điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.
Trong góc khuất, một người đàn ông uống rất nhiều rượu. Điện thoại di động vang lên từng tiếng, nhưng không ai bắt máy. Hắn lại uống cạn một ly rượu. Dường như muốn mượn rượu để quên một người.
Khi nào thì hắn bắt đầu mượn rượu giải sầu? Trong ấn tưởng của hắn, uống rượu thế này, tổng cộng không tới ba lần, vậy mà hắn đã phá lệ hai lần chỉ vì một cô gái kia...
Gặp nhau lần nữa, cô đã là bạn gái người khácHaha, là đích thân hắn đẩy cô vào trong tay người khác!
Tô Tĩnh Vĩ, cô yêu người đàn ông đó, không thể chờ đợi được đã cùng tên kia đi vào khách sạn. Trong bức ảnh, cô còn mặc áo sơ mi của tên đó, còn ôm nhau khắng khít. Suốt đêm cả hai đã ở cùng nhau, đến rạng sáng mới rời khỏiHaha, Tĩnh Vĩ, bây giờ cô nhất định đang rất hạnh phúc, rất ngọt ngào.
“Tốt, mừng em đã tìm được mối tình đầu, vì chúc phúc hai người, ta sẽ uống...” Ly rượu trong tay lại cạn sạch.
“Anh không thể uống nữa.” Một đôi tay mềm mại nhỏ bé nắm lấy tay hắn. Mạc Thần nhíu mày, trước mắt hắn là một cô gái xinh đẹp động lòng người, mái tóc màu đỏ xoăn, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn.
“Cút!” Mạc Thần gầm lên, sắc mặt tần nhẫn lạnh lùng.
Cô gái kia lại không hoảng sợ, thậm chí trên mặt một gợn sóng nhỏ cũng không có, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Mạc, có muốn tôi đưa anh về?”
“Cô biết tôi?” Hắn nghi hoặc.
Cô gái duỗi bàn tay nhỏ bé, mỉm cười: “Tôi là Ôn Nhã. Ngưỡng mộ Tổng giám đốc đã lâu, hôm nay được gặp anh, thật vinh hạnh.”
“Cô ngưỡng mộ tôi?” Mạc Thần nhàn nhạt liếc nhìn. Hắn đứng lên, bàn tay hung hăng nắm lấy gương mặt của Ôn Nhã: “Vậy có dám lên giường cùng tôi?”
“Vì sao lại không dám?” Giọng nói nhỏ nhẹ, cô gái này thoạt nhìn là một người nhu nhược, ánh mắt trong veo, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được ẩn chứa trong đó là nhiều dã tâm toan tính. Một người phụ nữ như vậy, bề ngoài thì yếu đuối, nhưng nội tâm rất mạnh mẽ.
“Haha..” Mạc Thần cười lạnh như băng: “Ôn Nhã...” Hắn đánh giá cô: “Tập đoàn Ôn thị...” Mạc Thần có chút ấn tượng, cô gái trước là người vừa mới nhậm chức tiếp nhận tập đoàn Ôn thị. Trên thương trường là một người tương đối thủ đoạn, cách làm việc gọn gàng, những công ty lọt vào tầm nhắm, chẳng mấy chốc sẽ phải tụt dốc bị cô thu mua về.
Vì vậy mà cha cô mới đem Ôn thị giao lại cho con gái chứ không phải anh trai cô - Ôn Phong. Có thể thấy được cô rất lợi hại.
“Cuối cùng anh đã nhận ra tôi. Trên thực tế, chúng ta đã gặp qua.”
“Phải không?” Hắn nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Đối với người phụ nữ này, hắn một chút cũng không ấn tượng!
Hắn nắm vai kéo cô rời đi.
Trong một khách sạn, Ôn Nhã mặc một áo choàng tắm, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, tỏa ra hương vị quyến rũ câu dẫn đàn ông.
Đêm nay, cô muốn người đàn ông này là của mình!
Nếu nhìn ở lập trường kinh doanh, Ôn thị có thể trở thành liên minh với tập đoàn Night, trong thương giới sẽ không một ai có thể cản bước.
Thực lực của người đàn ông này, cô đã chứng kiến. Cô rất có ấn tượng tốt, còn nhớ trong một buổi xã giao của giới thượng lưu, cô đã nhìn thấy Tổng giám đốc tập đoàn Night mà mọi người đồn đãi, hoàn toàn bị hấp dẫn.
Nhưng người đàn ông này mắt cao hơn đầu, không đem phụ nữ để vào trong mắt. Hôm nay, cô muốn là người đầu tiên chiếm được hắn!
Điện thoại đi động của hắn vang lên, phá tan không khí ám muội trong phòng.
“Mạc Thần, điện thoại của anh.” Ôn Nhã nói với người trong phòng tắm. “Có muốn tôi giúp anh đem vào?”
Ôn Nhã cầm điện đi đến trước cửa phòng tắm. “Mạc Thần, có muốn nghe hay không? Điện thoại của anh reo liên tục...”
Cửa phòng tắm mở ra, Mạc Thần buộc khăn tắm quanh eo, một tay cầm khăn lông lâu tóc, tay kia giật lấy điện thoại từ tay Ôn Nhã, sắc mặt lạnh lẽo làm cho Ôn Nhã hít vào một hơi. “Ai cho phép cô động vào đồ của tôi?”
“Tôi...có ý tốt muốn giúp anh.” Ôn Nhã tỏ vẻ ủy khuất, chớp mắt nói.
Mạc Thần cười lạnh một tiếng. Người phụ nữ này còn giả bộ như một cô gái thuần khiết, làm cho hắn có cảm giác buồn nôn!
Nhìn điện thoại trong tay, hiện lên dãy số của Tĩnh Vĩ. Tiếng chuông ngưng lại, sau đó đổ chuông lần nữa. Mạc Thần ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, có chút run rẩy.
Ôn Nhã nhìn người đàn ông trước mặt...hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ cú điện thoại này rất đặc biệt?
Tĩnh Vĩ tới Ám Dạ, không có ai cản bước cô, thậm chí còn đưa cô vào tận bên trong biệt thự của Mạc Thần. Nhưng hắn không có ở đây.
Vú Trương không biết hắn đi đâu. Cô gọi cho hắn rất nhiều lần nhưng không ai bắt máy. Điện thoại của cô nhanh chóng hết pin.
“Mạc Thần...” Ôn Nhã nhỏ nhẹ.
Nhìn điện thoại không ngừng lóe sáng, dãy số quen thuộc nhấp nháy, khiến khuôn mặt hắn càng lạnh lẽo hơn. Mạc Thần mạnh mẽ ném điện thoại đi, chiếc điện thoại rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Tĩnh Vĩ nghe được tiếng nói thông báo không thể liên lạc với đầu dây bên kia.
“Mạc Thần, anh không sao chứ?” Ôn Nhã đến gấn hằn, vươn cánh tay ôm lấy hông hắn, tiến đến gần ngực hắn: “Mạc Thần, chúng ta...có thể bắt đầu?”
Sau đó, Ôn Nhã đột nhiên kêu lên một tiến: “A!” Cô bị Mạc Thần hung hăng đẩy xuống giường, thân hình cao lớn nhanh chóng áo đảo.
Ôn Nhã thỏa mãn rên lên một tiếng, rốt cuộc cô đã cùng người đàn ông này ở một chỗ. Khóe môi nhịn không được cong lên.
Trang phục bị hắn thô lỗ xé đi, không chút thương tiếc. Ôn Nhã kinh hãi nhìn hắn, nhưng trong lòng vẫn nhịn, ai bảo cô thích hắn, mặc dù lúc này hắn không hề ôn nhu.
“Mạc Thần, nhẹ một chút...”
Hắn cúi xuống nhìn người phụ nữa dưới thân mình hết sức quyến rũ và hấp dẫn...Nhưng hắn hoàn toàn không chút hứng thú.
Trong đầu lại hiện ra gương mặt của cô...Vì cái gì cứ nghĩ đến cô?
Ôn Nhã bắt đầu chủ động đưa môi tới gần định hôn Mạc Thần, nhưng hắn hung hăng đẩy cô ra.
Hắn sẽ không bao giờ hơn người phụ nữ khác...ngoại trừ đã từng với Nhã Tư...Trong đầu thủy chung nghĩ tới hình ảnh của cô. Cảm giác như thế thật khó chịu! Làm sao có thể nghĩ đến cô như vậy? Từ lúc hắn quyết định đẩy cô tới bên cạnh người đàn ông kia, hắn không ngừng nhớ tới cô.
Thậm chí khi hắn nghĩ đến Nhã Tư, cũng không có cảm giác cô đơn và đau lòng như vậy...Sự đau khổ dần biến thành một phần tiếc nuối cùng mong muốn chúc phúc.
Mà hắn, mỗi khi nghĩ tới cô, là một cảm giác điên cuồng khao khát, cho tới bây hắn chưa từng trải qua loại cảm giác như vậy với bất kỳ ai...Hắn thấy cõi lòng tan nát, đau đớn không nguôi!
Là yêu sao?
“Mạc Thần...” Ôn Nhã cau mày không nhịn được, chưa từng có một người đàn ông nào cự tuyệt cô. Chỉ với nhan sắc của mình, cô đã không có biết bao người thèm muốn. Nhưng khi bị Mạc Thần đẩy ra, cô cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
Mạc Thần lạnh lùng, nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút!”
Hắn cho rằng hắn là Tổng giám đốc tập đoàn Night thì có thể khiến cô nhục nhã xấu hổ như vậy?
Mạc Thần liếc cũng không thèm, cầm bút vung lên tấm chi phiếu, thảy lên người Ôn Nhã.
Hắn cho rằng cô là loại người gì? Tiền? Thứ cô không thiếu nhất chính là tiền!
Ôn Nhã cười nhẹ, đứng lên, cầm lấy chi phiếu nhìn thoáng qua: “Quả nhiên là số tiền khổng lồ. Xem ra Ôn Nhã tôi đã kiếm rất nhiều lời. Không cần hoàn thành một đêm với tổng giám đốc, đã có thể được chi phiếu một ngàn vạn sao?”
Ôn Nhã khinh thường cười: “Thay quần áo xong tôi sẽ đi, không cần đuổi. Chỉ là cái này...” Cô cầm tờ chi phiếu, xé toang trước mặt hắn: “Ôn Nhã tôi không cần!”
Ôn Nhã thay xong quần áo, đi lướt qua Mạc Thần, không quên nhìn hắn lần nữa, nụ cười yếu ớt trên gương mặt lúc nãy đã biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Mạc Thần, cô sẽ nhớ kỹ! Người đàn ông này, nhất định phải thuộc về cô. Cô muốn làm cho hắn cam tâm tình nguyện bò lên giường.
Ánh mắt đầy dã tâm đã nói lên cô không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Trên thương trường không ai làm khó được cô, huống chi là một người đàn ông. Ôn Nhã cô là loại người đã nhắm được mục tiêu thì sẽ không bày ra thủ đoạn để thực hiện. Mỗi mục tiêu xác định được sẽ làm cho cô hứng thú, dùng toàn bộ sức lực có được nó.
Cho tới bây giờ không có gì là cô không làm được!
Ôn Nhã đóng cửa lại, khóe môi cong lên. Mạc Thần, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau!
Hơn nữa sẽ rất nhanh, rất nhanh!