Tĩnh Vĩ nắm chặt điện thoại trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua Mục Triết Thiên. Trên mặt anh không biểu cảm, giống như những lời Mạc Thần vừa nói anh không hề nghe thấy.
Có thể sao? Không thể nào, không thể không nghe được, trong xe rất yên tĩnh!
Tĩnh Vĩ nôn nóng, đôi môi khô ráp, cô không biết mở miệng thế nào, đành nhìn ra ngoài cửa xe.
Chiếc xe chạy không ngừng, giống như không có điểm đến.
Tĩnh Vĩ cuối cùng mở miệng: “Triết Thiên, chúng ta cần tìm chỗ dừng lại.”
Anh không nói gì, vẫn chăm chú lái xe.
“Triết Thiên, chúng ta đang đi đâu?” Tĩnh Vĩ sốt ruột, không thể mở cửa xe lúc này, cũng không thể cứ ngồi mãi trên xe. “Triết Thiên, anh có thể dừng lại không?”
Anh dừng xe trước cửa một rạp chiếu phim. Tĩnh Vĩ mở cửa xuống xe, khi nhìn vào mắt Triết Thiên, trên mặt anh đã nở nụ cười: “Tĩnh Vĩ, chúng ta đi xem phim…”
Rất nhiều người đứng xếp hàng đợi mua vé, có vẻ đây là một bộ phim lớn. Anh tự nhiên nắm tay cô, nở nụ cười ấm áp: “Tĩnh Vĩ, em có nhớ không, lần đầu chúng ta đi xem phim, em đã khóc nức nở vì bộ phim đó…haha…” Anh đưa tay vuốt mái tóc cô, thật nhẹ nhàng và yêu chiều.
Cô làm sao lại không nhớ rõ? Chiếc áo sơ mi sạch sẽ của anh bị nước mắt của cô làm ướt, anh ôm cô vào lòng vỗ về…
“Tĩnh Vĩ, em muốn ăn gì? Có bắp rang, khô bò, sô cô la, còn có…” Anh nhớ mỗi lần đi xem phim, cô đều mua một đống đồ ăn vặt để xem. “Em chờ ở đây, để anh đi mua đồ ăn, lát chúng ta sẽ mua vé.”
“Triết Thiên, không cần đâu.” Cô kéo tay anh, giọng nói khác thường. Cô mỉm cười, trong mắt đã hơi ướt: “Triết Thiên, chúng ta…chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, được không?”
“Thì ra là phim bom tấn của Hollywood, Tĩnh Vĩ, chúng ta xem cái này nhé? Anh nghĩ nó rất hay.” Triết Thiên hưng phấn, không hề nghe cô nói. “Tĩnh Vĩ, đi thôi, chúng ta mua gì đó cho em ăn.”
“Triết Thiên…” Tĩnh Vĩ cảm thấy môi cô khô khốc. Anh nắm chặt tay dắt cô đi, giống như chỉ cần buông ra là cô có thể biến mất.
Anh mua rất nhiều đồ ăn cho cô, sau đó mua vé xem phim, kéo cô vào rạp, tìm được chỗ ngồi xuống.
“Triết Thiên…” Nhìn anh như vậy, trong lòng cô rất đau.
“Hử?” Anh nhỏ giọng nói: “Bảo bối, đừng nói gì cả, bộ phim này rất hay…”
Theo thói quen trước kia, anh định ôm cô vào lòng, nhưng cô lại né tránh.
Trong rạp tối, ánh sáng mập mờ, cho nên cô không nhìn thấy vẻ đau đớn trong ánh mắt của anh.
Tĩnh Vĩ…cô muốn nói với anh điều gì? Cô muốn nói cho anh biết, cô đã yêu người khác rồi sao? Cô hẹn anh ra ngoài, là vì muốn nói rõ với anh?
Tĩnh Vĩ, bảo bối của anh, sáu năm qua, không lúc nào anh không nhớ đến cô, cô là mối tình đầu nhưng nhiều năm như vậy anh chưa từng quên tình yêu với cô.
Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày gặp lại, chẳng phải cả hai có thể ở cùng một chỗ rồi sao?
Cô đã từ một cô bé nhỏ trở thành thiếu nữ, đợi cho đến khi anh một lần nữa đứng trước mặt, chuẩn bị cầu hôn để cô trở thành người phụ nữa của anh, thì cô lại muốn…rời bỏ anh mà đi?
Triết Thiên đưa tay xoa xoa thái dương, trong lòng rối bời.
Cả hai không ai có tâm tình xem phim, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau trong lòng.
Tĩnh Vĩ áy náy không thể mở miệng thành lời. Bỗng nhiên điện thoải của cô reo lên, cô đã quên tắt tiếng nhạc. Chung quanh có tiếng xì xào khó chịu. Bởi vì mọi người ai cũng chăm chú theo dõi bộ phim, ngoại trừ cô và Mục Triết Thiên!
Cô quay sang nói với anh: “Triết Thiên, chúng ta ra ngoài đi.”
“Nhưng bộ phim chưa kết thúc, em không muốn xem nữa sao?”
“Uhm, chúng ta ra ngoài.” Tĩnh Vĩ kéo tay anh, đứng lên: “Đi thôi.”
Anh cảm giác lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi, đồ ăn anh mua rất nhiều nhưng cô không động đến. Tĩnh Vĩ xách túi đồ nặng trĩu trong tay, dáng vẻ nóng vội.
Anh đưa tay lấy túi đồ, bàn tay cô bỗng nhiên nhẹ đi, trong lòng lại trống rỗng khiến cô càng thêm hoảng loạn. “Triết Thiên…” Cô ngước lên nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, tim cô lại nhói đau.
“Em khát không? Có muốn uống nước không?” Anh luôn chăm sóc cho cô như vậy. “Tĩnh Vĩ, em chờ một chút.”
Mục Triết Thiên chạy đi mua nước trái cây, anh nhớ cô rất thích uống nước chanh. Lát sau trở lại, một tay xách túi đồ lớn, tay kia cầm ly nước lạnh, Tĩnh Vĩ thấy hốc mắt ướt át.
“Cầm lấy.” Anh đưa ly nước cho cô.
“Anh không uống à?”
“Không, anh không khát.”
“Triết Thiên…” Giọng của cô khác thường, Tĩnh Vĩ cảm giác mình sẽ bật khóc.
Cô nắm chặt tay, nhất định phải nói rõ với anh, cô không thể tiếp tục với anh, nếu miễn cưỡng chỉ khiến anh thêm tổn thương.
“Thật sự có chuyện muốn nói với anh?” Triết Thiên bình tĩnh nhìn vào mắt cô, sau đó thấp giọng: “Vậy vào trong xe đi.”
Ngồi trên xe, cửa sổ mở ra, có chút gió thổi vào bên trong mát lạnh hai má, nhưng Tĩnh Vĩ không thoải mái, cảm giác đè nén rất đau xót.
Cô uống một ngụm nước chanh nhưng vẫn thấy khô khốc. Một giọt nước mắt lăn trên má, cô cắn môi nói với anh: “Triết Thiên, thật ra em…”
“Tĩnh Vĩ, anh có thứ này muốn tặng em!” Ngay khi cô định nói, thì anh mở miệng ngăn lại. Hơn nữa, giọng nói rất nghiêm túc, chăm chú nhìn cô.
“Triết Thiên…”
Khi anh rút từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn, Tĩnh Vĩ hoảng loạn không biết phải làm sao…
Là một chiếc nhẫn đôi dành cho cặp tình nhân!
“Tĩnh Vĩ, anh muốn đưa sớm cho em, nhưng không có cơ hội. Tĩnh Vĩ, anh yêu em…” Triết Thiên dịu dàng nhìn cô: “Anh thật sự rất yêu em…anh không muốn mất em. Ngay khi tìm thấy em, anh đã quyết định sẽ không buông tay em ra, vĩnh viễn không…Tĩnh Vĩ, em đừng rời bỏ anh được không?” Triết Thiên ôm chặt lấy cô.
Ly nước trái cây trong tay cô rơi xuống đổ ra sàn xe, làm dơ cả chiếc áo khoác đắt tiền của anh. Tĩnh Vĩ bối rối, hoảng loạn.
“Tĩnh Vĩ, chúng ta đã bỏ lỡ sáu năm rồi, anh không muốn điều này xảy ra nữa…”
“Triết Thiên…” cô chỉ biết thở dài một hơi.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, tay vẫn nắm chặt không rời, cầm lấy chiếc nhẫn, thâm tình nhìn cô: “Tĩnh Vĩ, cái này tặng cho em…”
“Triết Thiên, em không thể nhận…” Tĩnh Vĩ mạnh mẽ rụt tay trở về, tim nhói đau: “Thật xin lỗi...Triết Thiên…em xin lỗi…em không thể nhận… Triết Thiên, những lời em nói với anh có lẽ rất khó tiếp nhận. Nhưng em đã có bạn trại…hơn nữa…em không thể rời xa khỏi anh ấy. Triết Thiên…em xin lỗi…thật sự xin lỗi…”
Cô biết rõ xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ngoại trừ xin lỗi ra, cô còn nói được gì?
Anh vẫn cầm chiếc nhẫn, không phản ứng.
Chiếc nhẫn tình nhân này…đau quá, anh cảm thấy tâm rất đau, dường như đang rỉ máu.
Thời gian lúc này như ngừng lại.
“Triết Thiên…” Đôi mắt của cô nhòa đi vì nước mắt, phản ứng của anh khiến cô không dám đối diện.
“Ở buổi họp fan ngày đó, em đã nói rằng không có bạn trai…tất cả chỉ là…chỉ là không muốn để anh đau khổ?” Triết Thiên đau đớn hỏi. “Hắn đối xử rất tốt với em?”
Bên ngoài trời đã dần tối, không khí trong xe dường như lạnh hơn.
Mục Triết Thiên lẳng lặng hỏi cô: “Bảo bối, hắn thật sự rất tốt với em?’
Mặc dù cô đã nói với anh mình đã yêu người khác, đã có bạn trai, anh vẫn gọi cô là bảo bối. Trong lòng anh, cô vĩnh viễn là bảo bối, vĩnh viễn là Tĩnh Vĩ của anh.
“Triết Thiên…em xin lỗi…” Tĩnh Vĩ nắm chặt tay anh, một giọt nước rơi xuống trên mu bàn tay anh: “Thật xin lỗi…”
“Ngốc quá!” Triết Thiên ôm cô vào lòng: “Em không cần nói xin lỗi…Tĩnh Vĩ, em phải nhớ kỹ, em vĩnh viễn là bảo bối của anh!”
“Triết Thiên…” Cô ngước lên nhìn anh.
Rõ ràng tim anh đang rỉ máu, nhưng anh vẫn dịu dàng cười, xoa đầu cô: “Trời tối rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Tĩnh Vĩ kinh ngạc.
Anh vẫn mỉm cười, tự nhiên ôm lấy cô: “Hay là em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em.”
“Triết Thiên…”
“Bảo bối, em muốn đi đâu?”
“Em muốn về công ty.”
Câu trả lời của cô khiến anh có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt.
“Được.”
“Anh ấy đang đợi em…Triết Thiên, bạn trai của em đang đợi em, cho nên muốn tới đó.”
“Được, anh biết rồi.” Anh lẳng lặng trả lời.
“Triết Thiên…” Phản ứng của anh khiến cô đau lòng: “Anh đừng như vậy…anh có thể mắng, có thể đánh em, nhưng xin anh đừng như vậy, được không?”
Ánh mắt của anh xa xăm, mang theo một tia khổ sở nhìn cô: “Bảo bối, anh phải làm thế nào? Anh làm sao có thể đành lòng mắng em một tiếng? Em nói cho anh biết, anh phải làm sao? Tĩnh Vĩ, em thật sự thương hắn? Chẳng lẽ em muốn anh hỏi em như vậy?”
“Em…” Tĩnh Vĩ cảm thấy tim cô vỡ ra từng mảnh.
“Phải không? Em muốn anh hỏi em như vậy? Tĩnh Vĩ, em đừng tàn nhẫn với anh được không? Em biết rõ sáu năm qua anh một mực chờ đợi, cuối cùng gặp em, anh đã cho rằng chúng ta có thể ở bên nhau, anh đã hi vọng…Vì sao đột nhiên em lại nói những điều này với anh? Vì sao?”
“Triết Thiên…” Nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều, người đàn ông trước mắt đã từng đem lại sự ngọt ngào và ấm áp cho cô. Nhìn anh như vậy lòng cô rất khó chịu.
Nụ cười của anh giờ anh chỉ còn là nụ cười khổ sở: “Cho dù em nói với anh em đã yêu người khác và muốn rời xa anh…nhưng chúng ta có nhất thiết trở thành người xa lạ? Chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn không gặp lại anh? Là thế này phải không? Điều em muốn chính là như vậy đúng không?”
“Triết Thiên…không phải em…”
“Tĩnh Vĩ, em phải nhớ rõ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, em vẫn là bảo bối của anh, là Tĩnh Vĩ của anh…vĩnh viễn, vĩnh viễn ở trong lòng anh!”
Nhìn thấy cô khóc, Mục Triết Thiên khẽ thở dài, đưa tay vuốt ve gương mặt cô: “Đừng khóc!”
“Triết Thiên, em xin lỗi…”
“Ngốc quá, không cần nói xin lỗi. Mặc dù trong lòng anh rất đau đớn, thậm chí tim anh như vỡ ra, như đang rỉ máu không cách nào thở được...Nhưng mà, Tĩnh Vĩ, anh muốn nhìn thấy em cười, là nụ cười hạnh phúc của em. Nếu như người đàn ông kia có thể đem lại hạnh phúc cho em, mặc dù đau khổ nhưng anh sẽ yên tâm giao em vào tay hắn. Nhưng nếu hắn không thể đem lại vui vẻ cho em, anh sẽ không chút do dự đem em từ bên cạnh hắn mang đi, mặc kệ hắn là ai.”
“Triết Thiên…” Cảm động, áy náy, đau lòng…tất cả tâm tư phức tạp toàn bộ theo nước mắt của cô tuôn trào.
“Anh muốn gặp hắn.” Triết Thiên nói.
“…” Tĩnh Vĩ mở to mắt nhìn anh.