Giang Nam về nhà thuê, nôn nóng mở ra Hệ Thống Cửa Hàng Thần.
[Đinh!
Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đinh!
Chúc mừng kí chủ thăng cấp cửa hàng.]
[Đinh!
Chúc mừng kí chủ có nhiệm vụ mới.]
Giang Nam vừa vào trang mặt hệ thống đã có một chuỗi tin tức mở ra, hắn nhìn thoáng qua thấy thay đổi không nhỏ.
Cấp bậc cửa hàng: 1.
Thương phẩm có thể bán: 2.
Thương phẩm đang bán: Đang lấy.
Định giá thương phẩm: Chờ.
Số lượng thương phẩm còn lại: 0.
Nhiệm vụ tiêu thụ: Chờ.
Nhiệm vụ chính: Đầu tiên chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thử thách, sự thật chứng minh kí chủ có tố chất cơ bản trở thành chủ tiệm ưu tú, vậy hì cửa hàng chúng ta sẽ mở rộng quy mô, xin kí chủ hãy hợp lý lợi dụng tiền trong phần thưởng nhiệm vụ thử thách.
Mở một cửa hàng đắt khách ven đường, trong vòng một tuần treo biển kinh doanh.
Nhiệm vụ thưởng: Đặc quyền chủ tiệm bí ẩn, quà tặng khai trương bí ẩn.
Nhiệm vụ trừng phạt: Lấy hai trứng của chủ nhân chiên thành trứng túi tiền.
Giang Nam đọc đến nhiệm vụ trừng phạt thì bản năng kẹt chặt hai chân:
“Bà nội cha nó!!!”
Lần trước nhiệm vụ thất bại trừng phạt là lấy dưa chuột ngâm rượu nhân tiên, lần này là lấy trứng của hắn chiên thành trứng túi tiền.
Người tạo ra hệ thống đúng là mất trí phát cuồng!
Giang Nam cẩn thận nghiên cứu nhiệm vụ chính lần này, mặt đen thui.
Tin tức nhiệm vụ có mấy điểm quan trọng là: Lợi dụng tiền riêng từ phần thưởng nhiệm vụ thử thách, cửa hàng đắt khách ở mặt tiền, kinh doanh trong một tuần.
Phần thưởng nhiệm vụ trước của Giang Nam là trích 10% tổng ngạch tiêu thụ, mười đôi miếng lót giày bán được hai vạn hkối, mười phần trăm là hai ngàn khối.
Tính theo nhiệm vụ chính mới thì hai ngàn khối là tiền mở tiệm của Giang Nam.
Đầu năm nay đừng nói lấy hai ngàn khối mở tiệm, ở thành phố lớn như Giang Thành số tiền này không đủ thanh toán tiền thuê nhà một tháng căn nhà hai phòng ở đoạn đường bình thường.
Kêu Giang Nam cầm hai ngàn khối mở cửa hàng, nhiệm vụ này rất vớ vẩn.
Chưa xong, theo ý hệ thống thì cửa hàng phải là cửa hàng đắt khách ở mặt tiền.
Cái gì là cửa hàng đắt khách ở mặt tiền? Nói kém nhất cũng phải là cửa hàng ở mặt tiền.
Thành phố lớn như Giang Thành tiền thuê nhà cửa hàng mặt tiền đã cao khiến người líu lưỡi, hai ngàn khối? Không đủ thuê một thước vuông nữa là!
Hai điều kiện trên đã rất khắc nghiệt, hệ thống còn đặt ra thời hạn trong một tuần, sao mà chơi? Cấp bậc khó khăn địa ngục!
Giang Nam nghiêm trọng nghi ngờ hệ thống không muốn cho hắn hoàn thành nhiệm vụ, người khai phá ra hệ thống mất trí phát cuồng muốn ăn ‘trứng túi tiền’!
Giang Nam nằm phịch xuống sàn, mặt như đưa đám:
“Tiêu rồi, xong đời, lần này chết chắc.”
[Đinh!
Hệ thống gợi ý: Kí chủ có hai cơ hội rút thăm thương phẩm tiêu thụ, nếu không rút thì sau không giờ hệ thống sẽ tùy cơ phát thương phẩm bán.]
Nghe tiếng gợi ý Giang Nam quyết định ngay:
“Rút thăm!”
Vì lần trước là hệ thống tùy cơ phát miếng lót giày, suýt hố chết hắn.
[Đinh!
Chấp hành mệnh lệnh kí chủ, khi cửa hàng đẳng cấp là một thì có thể tiêu thụ thương phẩm đẳng cấp một, có đồng ý rút thăm hay không?]
Trang mặt hệ thống bật ra lựa chọn đồng ý hoặc không đồng ý, hình nền đổi thành đĩa quay lớn giống hoạt động rút thăm trúng thưởng trong thương trường.
Giang Nam dứt khoát tuyên bố mệnh lệnh:
“Đồng ý!”
Đĩa quay lớn xoay nhanh, vài giây sau tốc độ giảm dần, cây kim chính giữa từ từ lướt qua từng thương phẩm.
Mì ăn liền, băng dính, caravat, mặt nạ.
Cây kim cuối cùng ngừng lại ở mục mặt nạ.
[Đinh!
Chúc mừng kí chủ thành công được quyền tiêu thụ mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết.
Có tiếp tục rút thăm không? Đồng ý không hoặc đồng ý.]
Giang Nam lại tuyên bố mệnh lệnh:
“Đồng ý!”
Đĩa quay lại xoay, vài giây sau từ từ ngừng lại.
Khi Giang Nam nhìn rõ cây kim ngừng ở mục nào thì xoe tròn mắt.
[Đinh!
Chúc mừng kí chủ thành công được quyền tiêu thụ áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư.]
Giang Nam chửi thề:
“Tía má nó!”
Bán thứ này không bằng để hắn tiếp tục bán miếng lót giày, dù sao có thể lớn tiếng rao hàng, Giang Nam chưa từng thấy có ai rao bán ao mưa.
[Đinh!
Hệ thống gợi ý: Đã nhập hàng thương phẩm, đã định giá thương phẩm, đã chế định nhiệm vụ tiêu thụ.
.
.]
Sau một chuỗi tiếng gợi ý Giang Nam phát hiện trang chủ Hệ Thống Cửa Hàng Thần lại thay đổi, lúc trước các mục biểu hiện chờ rút thăm, chờ thời đều bị lấp đầy.
Tên cửa hàng: Cửa Hàng Đen.
Cấp bậc cửa hàng: 1.
Thương phẩm có thể bán: 2.
Thương phẩm đang bán: Mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư.
Định giá thương phẩm: Mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết 5000 / hộp, áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư 10000 / hộp.
Số lượng thương phẩm còn lại: Mười hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, mười hộp áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư
Nhiệm vụ tiêu thụ: Sau khi cửa hàng treo biển kinh doanh trong vòng một tuần bán hết thương phẩm.
Nhiệm vụ thưởng: Trích 15% tổng ngạch tiêu thụ mười hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, mười hộp áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư
Nhiệm vụ trừng phạt: Cắt dưa chuột nhỏ của ksi chủ ngâm rượu nhân tiên.
Giang Nam xoa tay:
“Lại ngâm rượu nữa.”
Nhiệm vụ khó khăn hơn đợt trước rất nhiều, thương phẩm tăng lên, tăng số lượng, định giá khoa trương còn hơn lần trước.
Thứ cần bán không phải lĩnh vực Giang Nam am hiểu, hắn hoàn toàn mù tịt về mặt nạ, còn áo mưa thì hắn đã dùng, nhưng thứ này bán làm sao?
Dùng kiểu bán mua bình thường không được, chẳng lẽ rao: Đi ngang qua đừng bỏ qua, đại ca mua một hộp áo mưa không? Hay là mỹ nữ muốn một bộ không? Có các loại các kiểu đặc biệt dễ dùng, hay hai chúng ta dùng thử?
Có thể tưởng tượng nếu Giang Nam rao hàng kiểu đó chắc chắn no đòn.
Giang Nam nằm trên giường thở dài:
“Chết tiệt, lần này tiêu tùng thật.”
Giang Nam ra trang mặt hệ thống, mắt không thấy tâm không phiền, trước ngủ một giấc tính sau.
Hôm sau.
Giang Nam bị tiếng gào như giết heo đánh thức.
Giang Nam thuê phòng ở khu dân cư, giữa các phòng chỉ cách một vách thạch cao, hiệu quả cách âm rất kém nên nghe được tiếng động kỳ lạ gì cũng bình thường.
Đang lúc sáng sớm, hàng xóm của Giang Nam chơi phấn khởi, gọng nữ hét chói tai đánh thức hắn.
Giang Nam hậm hực đạp hai cái vào tường, bên kia nhỏ tiếng lại một chút.
Không thể ngủ được nữa, Giang Nam xem thời gian, mới có sáu giờ rưỡi.
Nhưng bây giờ mõi ngày hết sức quan trọng với Giang Nam, trong vòng một tuần hắn phải mở cửa hàng, dậy sớm thì thời gian một ngày sẽ dài ra chút.
Thế là Giang Nam dứt khoát bò xuống giường, rửa mặt xuất miệng rồi ra đường ‘đi dạo.’
Đã tính mở tiệm thì trước tiên phải chọn nơi chốn, với chút ít trong túi Giang Nam không dám mờ ven đường hạng một, hai, ba.
Hắn chui vào một ngõ nỏ..