Đinh Linh Lung vừa xem từ quang cáo Giang Nam mới dán vừa xoa màng tang, cô thấy nhức đầu, rất hối hận mình không giữ điểm giới hạn để hắn bày từ đó vào quầy.
Từ quảng cáo mới tuy ẩn ý hơn vừa rồi nhưng suy nghĩ sơ liền biết ám chỉ cái gì.
Lại nhìn Giang Nam đang ngon lành ăn bánh rán mua ở chỗ Vương Đại Hải, rất nhanh trong nhà tràn ngập mùi hành băm, tương ngọt.
Chân mày Đinh Linh Lung dính chặt vào nhau, giờ cô không chỉ hối hận cho Giang Nam bán áo mưa trong tiệm còn hối hận cho hắn thuê quầy.
Nhưng đã nhận tiền, ký hợp đồng rồi, giờ mà đổi ý là cô trái hiệp ước, phải đền tiền.
Nghĩ tới đền tiền Đinh Linh Lung bỏ ý định đuổi Giang Nam đi, ở trong lòng cô thì tiền bạc vạn ác xếp hàng đầu.
Tuy không thể đuổi đi nhưng Đinh Linh Lung quyết định tâm sự với Giang Nam chuyện ăn bánh rán trong cửa hàng.
Đinh Linh Lung hậm hực la lên:
“Này anh kia!”
Giang Nam không có phản ứng gì, vẫn ngon lành nhai bánh rán, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm tương dính trên môi.
Mặt Đinh Linh Lung âm trầm đi tới quầy của Giang Nam, đập tay xuống trước mặt hắn:
“Ê!”
Giang Nam chậm rãi ngước đầu lên, vẻ mặt hoang mang:
“Cô đang nói chuyện với tôi?”
Đinh Linh Lung trợn trắng mắt:
“Nếu không thì sao, còn có ai?”
Giang Nam cao ngạo bĩu môi:
“Nhưng tôi không kêu ê, cũng không phải anh kia.”
Đinh Linh Lung đen mặt, thì ra tên này từ đầu đã nghe được nhưng không thèm đáp lại cô.
Thấy Đinh Linh Lung chịu thiệt, Đinh Đinh Đinh rất là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ có chút trẻ con mập nở nụ cười toe.
Đinh Đinh Đinh lấy hộp sữa bò Vượng Tử mình để dành đi tới đưa cho Giang Nam:
“Này, uống đi.”
Giang Nam nhai bánh rán đang nghẹn, Đinh Đinh Đinh đưa hộp sữa có thể nói là mưa đúng lúc, hắn không khách sáo kéo khoen bóc một tiếng, ừng ực uống hết nửa hộp mới thỏa mãn dặt xuống, thè lưỡi liếm sữa dính bên môi, vẻ mặt mãn nguyện.
Giang Nam nhe răng cười với Đinh Đinh Đinh, rất khôn khéo kêu tên cô bé thích:
“Cảm ơn nhé em Tuyền Nhi.”
Đinh Đinh Đinh chớp mắt to cười đáp lễ:
“Không khách sáo.”
Đinh Linh Lung nhìn thấy toàn quá trình mặt càng đen, hung tợn lườm Đinh Đinh Đinh.
Thế này là sao? Liên minh người báo thù?
Đinh Linh Lung quyết định tiêu diệt từng bộ phận, đầu tiên là đuổi ‘minh hữu pha lê’ Đinh Đinh Đinh:
“Đinh Đinh Đinh, làm bài tập xong chưa? Cứ lo chạy đến đây hiến ân cần.”
Trong mắt Đinh Linh Lung thì quan hệ minh hữu của hai người này yếu ớt như thủy tinh, gõ cái liền nát.
Đinh Đinh Đinh chu môi, làm vẻ mặt cao ngạo giống Giang Nam:
“Viết xong rồi!”
Đòn sát thủ bị trượt, Đinh Linh Lung sững sờ:
“A? Thật sự vừa xong? Không lừa chị?”
Đinh Đinh Đinh dõng dạc đáp:
“Lừa chị làm gì? Nếu không tin thì chị tự xem đi!”
Đinh Linh Lung trợn to mắt cùng Đinh Đinh Đinh nhìn nhau hai giây, trong mắt cô bé không chút bối rối, khả năng nói dối rất nhỏ.
Đinh Linh Lung cau mày thầm nghĩ:
“Xem ra thật sự viết xong.”
Đinh Linh Lung nhìn Giang Nam, cô chỉ vào bánh rán ăn dở một nửa trong tay hắn, hậm hực nói:
“Anh có biết thứ này mùi rất nồng không? Trong không gian công cộng nên quan tâm cảm xúc của người ta đi, sau này không được ăn đồ ăn có mùi quá nồng như vậy.
.
.”
Đinh Linh Lung đang quở trách Giang Nam thì một anh đưa hàng mặc áo vàng đẩy cửa vào.
Anh đưa hàng dường như rất quen thuộc với Đinh Linh Lung, vừa quen tay gỡ bọc bên ngoài vừa cười nói:
“Mỹ nữ Linh Lung, đậu hủ thối của cô đến rồi.
Tôi cố ý dặn lão Vương bỏ thêm hai muỗng tương thối cho cô, he he, mùi ngất ngây.
Mau ăn khi còn nóng!”
Anh đưa hàng phát hiện sau khi nói xong trong tiệm lặng im đến lạ, đặc biệt khuôn mặt tinh xảo của Đinh Linh Lung mây đen dày đặc sắp đổ mưa.
Anh đưa hàng gãi đầu khó hiểu hỏi:
“A? Tôi nói sai gì sao? Ưm, chắc là tôi nói linh tinh, quên lời tôi vừa nói đi, chờ chút.
.
.”
Nói xong anh đưa hàng cột lại cái bọc đã gở một nửa, đi ra tiệm tinh phẩm, đứng ngoài cửa hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào.
“Chào mỹ nữ Linh Lung đẹp nhất Thất Bảo Nhi, đậu hủ thối của cô tới rồi đây.
Theo thói quen của cô đã kêu lão Vương bỏ thêm hai muỗng tương thối, bảo đảm cắn một miếng mùi thối quanh quẩn miệng, thối tận trong người.
.
.”
Anh đưa hàng nhiệt tình nói một tràng nhưng không khí trong tiệm vẫn vậy, mặt Đinh Linh Lung càng đậm mây đen.
Anh đưa hàng nhếch môi:
“Không lẽ tôi phục vụ chưa đủ nhiệt tình?”
Giang Nam lên tiếng:
“Người anh em, đừng nghi ngờ chính mình, anh đã rất tuyệt!"
Giang Nam giơ ngón cái với anh đưa hàng:
“Rất giỏi, yên tâm, sẽ cho anh năm sao khen!”
Anh đưa hàng mắt sáng rực, lại cẩn thận liếc hướng Đinh Linh Lung:
"Vậy sao? Nhưng tôi thấy mỹ nữ Linh Lung hình như không quá vui.
.
."
Giang Nam cười tủm tỉm nói:
“Ôi dào, phụ nữ mỗi tháng luôn có vài ngày khó chịu, qua vài ngày là tốt rồi.”
Anh đưa hàng thở hắt ra:
“Vậy thì tốt, tôi còn tưởng mình phục vụ có vấn đề.”
Anh đưa hàng huơ tay với mọi người trong tiệm:
“Hẹn gặp lại!”
Giang Nam phất tay:
“Ừ, thường đến chơi nhé!”
Anh đưa hàng gật đầu, cười toe dặn dò:
“Nhớ cho năm sao khen!”
Giang Nam giơ ngón cái”
“Tất nhiên!”
Trước khi đi anh đưa hàng lại dặn:
“Mỹ nữ Linh Lung nhớ uống nhiều nước nóng!”
Nhìn bóng lưng mặc áo vàng đồng phục khuất xa, Giang Nam cảm khái:
“Người đưa hàng bây giờ phục vụ thật tốt.”
Đinh Đinh Đinh phụ họa:
“Ừa, còn rất tri kỷ.”
Giang Nam chỉ đậu hủ thối anh đưa hàng để lại, nói:
“Em gái nhìn hàng đưa tới đi, bọc còn nguyên, đồ ăn bên trong bốc khói, phải cho năm sao khen.”
Đinh Đinh Đinh lại hùa theo:
“Đúng rồi, nếu không cho người ta khen ngợi thì rất có lỗi với phục vụ nhiệt tình như vậy.”
Hai người kẻ xướng người bè, Đinh Linh Lung sắp đứt dây thần kinh.
Đưa thức ăn nhanh tới khi nào không tốt cố tình vào lúc cô quở trách Giang Nam, hoàn mỹ thuyết minh cái gọi là ‘bẽ mặt tại chỗ’.
Giang Nam ngước đầu nhìn Đinh Linh Lung, lại cắn một miếng bánh rán:
“Mỹ nữ Linh Lung, chúng ta nói tới đâu rồi? Tiếp tục đi.”.