Thập Ức ghét bỏ sủa Ngô Bán Tiên:
“Grao! Grao grao!”
Thập Ức nhe răng ý là: Có lăn thì lăn sang một bên đi, đừng ở trước mặt cẩu gia chướng mắt.
Ngô Bán Tiên đã bị ám ảnh tâm lý với con ‘chó dữ’ này, ngừng bặt tiếng la, nhe răng trợn mắt trở lại quầy coi bói của mình.
Giang Nam thấy thế buồn cười, đúng là ‘một lần bị chó cắn, mười năm sợ chó sủa’.
Đuổi Ngô Bán Tiên đi rồi Thập Ức sủa hướng Giang Nam:
“Grao!”
Tiếng sủa không lớn, biểu tình không hung ác, Giang Nam thấy khát vọng trong mắt nó.
Giang Nam khom người sờ đầu Thập Ức hỏi:
"Đói?"
Thập Ức thông minh gật đầu.
Giang Nam nhíu mày nói:
“Đói thật? Nhưng tao quên mua đồ ăn cho chó.”
Nghe bốn chữ đồ ăn cho chó thì Thập Ức lắc đầu nguầy nguậy:
“Grao grao!”
Giang Nam nghi hoặc hỏi:
"Không ăn thức ăn cho chó? Vậy chứ mài ăn cái gì"
Đinh Đinh Đinh bị cấm túc sau quầy luôn chú ý tình hình bên Giang Nam, lên tiếng:
“Thập Ức chỉ ăn xương thịt, và phải là loại có nạc có mỡ.”
Thập Ức gật mạnh đầu đồng ý lời của Đinh Đinh Đinh:
“Grao!”
Giang Nam buồn bực bĩu môi:
“Xương thịt? Thức ăn tốt còn hơn tao! Được rồi, ai kêu mài có công giữ tiệm, tao ra ngoài đi mua cho.”
Giang Nam vừa lèm bèm vừa đau lòng móc ví ra, bên trong chỉ còn một tấm tiền giá trị lớn màu đỏ.
Giang Nam không nỡ tiêu xài tiền kiếm trong hệ thống, vì nếu dùng để nhập hàng sẽ kiếm được càng nhiều hơn.
Giang Nam duỗi lưng chuẩn bị ra ngoài mua xương thịt cho Thập Ức:
“Nếu có ai bao ăn thì tốt rồi.”
Chợt di động reo chuông, màn hình hiện chữ ‘chú Thu’.
Vẻ mặt Giang Nam nghi ngờ ấn nút nhận cuộc gọi:
“Cha của Thu Nguyệt Bạch?”
Hôm ở chợ đêm hai người trao đổi điện thoại nhưng mãi không liên lạc gì với nhau.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Thu Dược Tiến hiền hòa:
“Tiểu Giang hả?”
Giang Nam khách sáo đáp lại:
“Là cháu.”
Thu Dược Tiến không dài dòng, trực tiếp nói ra mục đích cuộc gọi:
“Là vầy, chú và dì của cháu muốn mời cháu đến ăn bữa cơm đạm bạc, không biết giữa trưa cháu có rảnh không?”
Giang Nam hơi giật mình:
“A? Mời cháu ăn cơm?”
Thu Dược Tiến cười tủm tỉm nói:
“Đúng rồi, chú và dì của cháu đều được lợi từ thương phẩm cháu bán, mời ăn bữa cơm để biểu đạt lòng biết ơn.”
Giang Nam do dự:
“Vậy à.”
Giang Nam và Thu Dược Tiến chỉ có duyên gặp mặt một lần, không tính quá quen thuộc.
Thu Dược Tiến đột nhiên mời hắn ăn cơm, nếu ai trong hoàn cảnh này đều sẽ suy nghĩ sâu xa.
Thu Dược Tiến sợ Giang Nam từ chối nhanh chóng bổ sung:
“Thế nào? Không rảnh? Tiểu Giang yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cháu.
Dù sao tới trưa cháu cũng phải ăn cơm, hơn nữa chú và dì không có ý gì, chỉ đơn thuần muốn mời một bữa cơm tỏ lòng cảm ơn.”
“Vậy.
.
.
thôi được, nhưng chú Thu, cháu có thể mang Thập Ức nhà cháu đi cùng không?”
Dù sao hôm nay đã dùng hết cơ hội nhập hàng, Giang Nam không có gì để bán, chẳng bằng đi ăn ké.
Quan trọng là sẽ bớt tiền xương thịt của Thập Ức.
Trong ống loa vọng ra giọng Thu Dược Tiến thắc mắc:
“Thập Ức là ai?”
“À, là con chó của cháu nuôi, nó thích ăn xương thịt.”
Dù gì chuẩn bị đi ăn ké, Giang Nam nói ra yêu thích của Thập Ức, nếu Thu Dược Tiến biết chuyện thì tự nhiên chuẩn bị tốt.”
“Thì ra là một con chó, làm chú hết hồn, còn tưởng là.
.
.”
Thu Dược Tiến nói một nửa thì cười xòa:
“Nếu là chó thì không thành vấn đề.”
“À.”
Giang Nam hơi cau mày, nói lấp lửng khiến người khó chịu nhất, đặc biệt là loại người có chứng bắt buộc.
Lúc mười giờ bạn gọi điện thoại cho người ta, không nói một câu đã cúp máy thì bảo đảm ngày thứ hai người đó sẽ ôm mắt quần thâm đến bộc phát bạn.
Giang Nam cúp máy mang theo Thập Ức gọi chiếc xe, khi đến cửa tiểu khu nhà Thu Dược Tiến thì hắn mếu.
Tài xế taxi chỉ máy tính tiền, nói:
“Anh em, chín mươi lăm khối!"
Giang Nam rất muốn bỏ trốn, cứ tưởng ăn ké sẽ tiết kiệm được tiền xương thịt, nhưng phí thuê xe một chuyến là một trăm khối, tính luôn đường về là gần hai trăm, có thể mua mấy chục ký xương thịt.
Quan trọng hơn là tiền trong túi Giang Nam không đủ cho chuyến về.
Nhưng tài xế taxi là nghề vất vả như vậy, Giang Nam không nhẫn tâm xù nợ, đành đau lòng mở ví rút ra tờ giấy đỏ duy nhất.
Tài xế nhận tiền, đón ánh mặt trời quan sát kỹ.
Giang Nam nói:
“Là tiền thật.”
Tài xế cất giấy đỏ, thối năm khối cho Giang Nam:
“Hì hì, bệnh nghề nghiệp, hôm trước nhận tờ tiền giả làm chạy một chuyến uổng công.”
Giang Nam nhận tiền mở cửa xe:
“Vậy thì đúng là xui thật.”
Thập Ức nhảy xuống, Giang Nam cũng nhanh chóng xuống xe:
“Đệt, chờ tao một chút!”
Tài xế ló đầu ra từ cửa sổ xe hét hướng Giang Nam, sau đó nhấn ga lái đi:
“Anh em, chúc may mắn!”
Giang Nam không hiểu ra sao:
“Tài xế taxi bây giờ lễ phép quá.”
Giang Nam mở ví định bỏ năm khối tiền thối vào, nhưng hắn chợt phát hiện xúc cảm tờ tiền là lạ.
Giang Nam có kinh nghiệm bày quán phong phú, luôn tiếp xúc tiền lẻ, nên tiền giả và tiền thật chỉ có sờ bằng tay là biết ngay.
Giang Nam cầm tờ tiền năm khối để gần mắt, quả nhiên.
.
.
là giả!
Giang Nam vụt ngoái đầu đi tìm chiếc taxi, nhưng chỉ thấy hai cái đèn sau xe:
“Bà nội nó! Cái tên kia đưa tiền giả cho tôi!”
Giang Nam rất muốn chửi thề:
“Có năm khối tiền, có cần làm vậy không?”
Thập Ức sủa inh ỏi:
“Grao grao!”
Giang Nam nhìn theo ánh mắt Thập Ức thấy Thu Nguyệt Bạch yêu kiều thướt tha, tươi mát xinh đẹp mặc váy trấng đi dưới bóng cây vỉa hè.
Lúc này khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn ngập ai oán.
Giang Nam đánh giá Thu Nguyệt Bạch vừa lúc cô nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người cách không khí nóng bức va chạm.
Giang Nam nhe răng cười, Thu Nguyệt Bạch lúc này làm tim hắn đập lỗi nhịp.
Thu Nguyệt Bạch thì làm vẻ mặt ức chế, cô không ghét gì Giang Nam, chủ yếu là cha mẹ ước gì ‘đuổi cô ra khỏi nhà’ gả cho Giang Nam, làm cô rất buồn bực.
Giữa trưa nắng chang chang, hai ông bà nhất quyết mời Giang Nam tới nhà ăn cơm, còn đuổi con gái ruột đi đón khách.
Lúc ra khỏi cửa Thu Nguyệt Bạch cố ý nhìn nhiệt độ không khí Giang Thành: 39.
5oC!
Thời tiết này mà hai ông bà già bắt cô ra cửa đón Giang Nam, Thu Nguyệt Bạch thật sự nghi ngờ có phải vào một đêm tối trời gió rét, lão Thu nhặt cô từ thùng rác mang về nhà không..