Ninh Đình Phúc sau đó lại sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cũng bắt đầu động đũa.
Cái lồng sắt quen thuộc này chắc chắn vẫn là của tiệm kia, thêm cái logo ghi tên tiệm thì không thể lầm được nữa.
Nhưng hôm nay thức ăn đã được đổi mới toàn bộ, mọi thứ đều rất hài hòa và ngon miệng.
Một bữa cơm ngon thường khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.
Ninh Đình Phúc cũng không ngoại lệ, tâm trạng cậu đã tốt lên không ít rồi.
Rất nhanh đã đến tự học buổi chiều, lần này Hoàng Viết Lực không biến mất nữa mà hắn quyết định sẽ ở lại lớp.
Dù hắn sẽ chẳng hoàn thành bài tập...!nhưng hắn vẫn muốn ở lại.
Hoàng Viết Lực ngồi bên cạnh, hắn đem di động ra chơi nhưng ánh mắt của hắn lại không hề an phận nhìn vào màn hình trò chơi mà cứ lia sang chỗ cậu.
Chốc chốc lại nhìn một cái, giống như...!lo lắng cậu sẽ ăn không ngon miệng vậy.
Ninh Đình Phúc rất nhanh đã ăn xong đồ ăn, tâm trạng cậu tốt hơn nên làm bài cũng thuận lợi hơn nhiều, tỉnh táo nên dễ tập trung hơn.
Ninh Đình Phúc đang làm đề toán, không hiểu sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới.
Hình như cậu đã ăn của hắn hai bữa cơm mà không trả tiền rồi.
Ninh Đình Phúc ngẫm nghĩ, lúc này cậu chợt nhớ ra là mình vẫn còn chưa cho hắn phương thức liên lạc của mình.
Vậy là phương án dùng di động để hỏi chuyện đã thất bại.
Ninh Đình Phúc chuyển sang ý nghĩ viết thư, nghĩ là làm, cậu xé một góc tại vở nháp của mình sau đó ghi dòng chữ lên đó rồi đẩy sang bàn bên cạnh cho hắn nhìn.
'Ding'
Hoàng Viết Lực đang toàn tâm toàn lực để hết mọi sự chú ý vào game thì nghe thấy tiếng chuông vang lên khe khẽ từ người ngồi kế bên, hắn hơi nhìn sang, một tờ giấy đặt thẳng tắp trước mặt hắn.
Hoàng Viết Lực nhìn sắc mặt người ngồi kế bên mình, thấy cậu vô cảm thì chợt cảm thấy nhạt nhẽo.
Khi hắn chú ý vào nội dung của tờ giấy hắn còn có suy nghĩ bất mãn một cách khó hiểu.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái hắn liền bực bội.
Nội dung trên giấy là:" Hai bữa cơm cậu mua bên ngoài bao nhiêu tiền, phương thức liên lạc đây, tôi sẽ gửi trả cho cậu.
"
Hoàng Viết Lực tuy muốn phương thức liên lạc của cậu nhưng không phải bằng cách này!
Hắn bức bối muốn chết!
Hoàng Viết Lực muốn ném phăng tờ giấy đi cho xong nhưng nhìn phương thức liên lạc mực đen giấy trắng rõ ràng thì hắn lại không thể nào xuống tay được.
Tâm trạng hắn vừa nóng nảy lại vừa bồn chồn.
Mẹ kiếp! Chết tiệt!
Hoàng Viết Lực mày đẹp nhíu lại, ánh mắt đầy lạnh lẽo add phương thức liên lạc với Ninh Đình Phúc...!cũng là để cậu chuyển tiền qua.
Ninh Đình Phúc không nghĩ gì ngoài việc chuyển tiền trả lại cho Hoàng Viết Lực.
Cậu nghe hắn báo giá sau đó thành thạo chuyển trả lại hắn một vạn.
Chuyển xong cậu lại ngồi học hành nghiêm chỉnh và không để ý đến hắn một chút nào.
Chính cậu còn không nhận ra, lúc này vậy mà cậu đã tự nhiên buông bỏ phòng bị với Hoàng Viết Lực rồi.
Hiện tại, giờ khắc này, cậu tự nhiên cảm thấy Hoàng Viết Lực chẳng còn nguy hiểm nữa.
Tối hôm đó Ninh Đình Phúc vừa mới trở về nhà mở cửa nhà ra thì Dương Mậu và Liễu Như Phương đã chạy vọt ra ngoài.
Liễu Như Phương đứng trước cậu xoắn xuýt mãi cuối cùng cũng hỏi:" Tiểu thiếu gia, cậu..cậu có sao không? Có, có bị ai phát hiện không? "
Dương Mậu cũng sốt sắng hỏi:" A Phúc, tin tức tố của con có rối loạn ở trường học không? Có ai phát hiện con là Omega không? "
Hai người đều biết Ninh Đình Phúc giả dạng Beta nên đều rất lo lắng cho cậu.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài có thể bị khiển trách rất nặng, vì như vậy là không xem trọng an nguy của bản thân và các Omega khác.
Có điều cậu thật sự không thích giới tính của mình cho nên mới phải chọn cách che giấu đầy rẫy nguy hiểm và rủi ro này, ai muốn đâu chứ.
Ninh Đình Phúc nắm lấy tay hai người dịu giọng trấn an:" Con không sao, hai người đừng jnongs vội, con đi tiêm một mũi thuốc ức chế đã.
"
Nghe cậu nói thế hai người Dương Mậu và Liễu Như Phương cũng nhanh chóng để cậu đi lên trên phòng tiêm thuốc ức chế.
Ninh Đình Phúc đi nhanh lên phòng, cậu đã không tiêm thuốc ức chế một ngày nay rồi, hiện tại phải lập tức bổ sung ngay.
Sau khi đã bổ sung xong một mũi tiêm thuốc ức chế và dùng thuốc che mùi thì Ninh Đình Phúc thong thả tắm rửa sau đó mới bước xuống nhà ăn cơm tối, lúc này đã là hơn tám giờ tối.
Cậu bước xuống thấy hai người Dương Mậu và Liễu Như phương vẫn giữ thái độ căng thẳng thì cười khẽ rồi bước đến bàn ăn:" Con không sao, chị Phương cứ đến quán đi, bà Mậu đi nghỉ đi hoặc là đọc báo cũng được.
"
" A Phúc, con thật sự không sao đúng chứ? "
Dương Mậu nhìn Ninh Đình Phúc với ánh mắt đầy lo lắng hỏi, bà không muốn nhìn cậu xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn cả.
" Con thật sự không sao, hai người yên tâm, không có ai phát hiện đâu.
"
Ninh Đình Phúc tiếp tục trấn an hai người sau đó cậu giục hai người trở lại với công việc của bản thân còn đang dang dở.
Liễu Như Phương quyến luyến không hề muốn rời đi, hiện tại chị lo cho cậu tới mức không biết nói làm sao để cho cậu hiểu hết.
Ninh Đình Phúc hiểu hết nỗi lo của mọi người cho nên cậu đã trấn an mọi người bằng cả sức lực của mình.
Cuối cùng cũng đem được tâm trạng lo lắng của hai người họ ép xuống phần nào.
Đến đêm muộn, Ninh Đình Phúc đúng giờ mười giờ đi ngủ.
Hôm nay đối với cậu, là đã quá mệt mỏi rồi.
Hôm sau, Ninh Đình Phúc lại làm đầy đủ công tác phòng bị theo những bước cơ bản là tiêm thuốc ức chế và xịt thuốc che mùi lên cơ thể sau đó cậu bình thản đúng giờ đi xuống dưới lầu và ăn sáng rồi đến trường.
Ninh Đình Phúc trước kia mỗi khi đến lớp đều sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm vì Hạc Nhi trên cổ tay cậu reo vang.
Nhưng đó là tuần đầu tiên mà thôi, sang đến tuần thứ hai thì mọi người đã quen với nó rồi.
Cũng không biết là họ có khách sáo hay không nhưng có người còn nói Hạc Nhi của cậu reo rất êm tai, có điểm khác biệt đối với những cái chuông thông thường.
Mọi người nói nó nghe giống như một phím đàn nào đó hơn.
Ninh Đình Phúc đi vào lớp và ngồi xuống ghế, cậu vừa mới đem sách vở đặt lên bàn thì Diệp Hồng Ngân đã từ cửa xuất hiện, thấy cậu cô lập tức chạy như bay.
Ninh Đình Phúc hơi ngước mắt nhìn lên cô, ánh mắt cậu lành lạnh nhạt màu, cậu cất giọng:" Có chuyện gì cần tìm tôi sao? "
Nghe cậu hỏi thế Diệp Hồng Ngân lắc đầu nguầy nguậy sau đó thẳng thừng quay lên.
Ninh Đình Phúc nhíu mày khó hiểu nhưng cậu cũng không định đào sâu về chuyện này.
Người ta đã không muốn nói, cậu lại không có thân phận bạn bè thân thiết gì, ép người ta nói ra là không lễ phép.
" Mọi người nộp bài tập nào! "
Đặng Minh Nguyệt đứng lên ra tín hiệu.
" Chết mẹ tôi còn chưa làm xong! "
" Mẹ kiếp thật! Sao Vật Lý nhiều bài thế không biết!? "
Lớp học chớp nhoáng nháo nhào lên.
Ninh Đình Phúc đem bài tập đặt ra đầu bàn để Đặng Minh Nguyệt đi qua thì tiện lấy.
Rất nhanh tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu đã vang lên.
Hôm nay không thấy Hoàng Viết Lực " chăm chỉ " đến từ đầu tiết, Ninh Đình Phúc lơ đễnh liếc sang chỗ bên cạnh sau đó rất nhanh đã dời mắt.
À, sao phải nghĩ chứ? Mất đi một tên phiền phức rất tốt mà.
Nói thì nói vậy nhưng Ninh Đình Phúc cũng nhận ra, hình ảnh hắn đã lướt qua trong đầu cậu bao nhiêu lần rồi.
Chỉ là lướt qua thôi nhưng xuất hiện với tần suất nhiều cũng sẽ gây nên ảnh hưởng.
" Thưa cô em ra ngoài! "
Ninh Đình Phúc đứng dậy lên tiếng lễ phép thưa.
Hiện tại là tiết Toán, thầy giáo dạy toán vốn dễ tính lại thấy cậu ngoan cho nên rất nhanh đã đồng ý:" Đi nhanh một chút, đừng để mất kiến thức nhé.
"
Ninh Đình Phúc gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó đi ra ngoài.
Lúc cậu vô thức bước thẳng đến nhà vệ sinh thì mới chợt bừng tỉnh.
" Mình...!đang đi đâu? "
Cậu hiện tại đột nhiên không hiểu bản thân mình muốn cái gì.
Ninh Đình Phúc nhìn nhà vệ sinh đang ở trước mặt liền quyết định đi vào, dù sao thì cũng đã đến, thôi thì rửa mặt một chút sau đó đi vào cũng được.
Tiếng nước chảy róc rách, Ninh Đình Phúc đang định rời đi thì bỗng nhiên một loạt tin tức tố Alpha mang trấn áp mạnh mẽ đến tận xương tủy bất ngờ tập kích.
Ninh Đình Phúc đang trong kì phát tình, cậu vô cùng nhạy cảm với tin tức tố của Alpha.
Mùi cà phê đen vô cùng rõ rệt, mạnh mẽ đến bạo ngược ngang tàn quét qua, nó giống như đánh thẳng vào trong tuyến thể của Ninh Đình Phúc vậy.
Ninh Đình Phúc trợn mắt, cậu ngay lập tức đi thẳng vào phòng vệ sinh sau đó khóa trái lại.
Hơi thở của cạu bắt đầu nặng nề hơn, tin tức tố vị sữa thơm ngọt bắt đầu không thể kiềm chế được mà lan tràn ra không khí mỗi lúc một nhiều hơn.
Ninh Đình Phúc bịt chặt miệng mình, gò má cậu dần ửng hồng, đôi mắt đạm bạc hiện tại bắt đầu không chịu được mà nổi lên một tầng sương mỏng.
Đầu óc cậu hiện tại đang quay mòng mòng không thể kiểm soát được.
Trong kì phát tình, cậu hiểu rõ thiên tính của Omega.
Hiện tại một Omega đang phát tình cần nhất là...!đánh dấu hoặc giao phối.
Ninh Đình Phúc cắn chặt môi mình bật máu để dời lực chú ý.
Cậu nhận ra mùi vị tin tức tố quen thuộc này, nó là mùi của Hoàng Viết Lực!
Hắn đang ở gần đây sao? Sao đột nhiên lại sử dụng một lượng lớn tin tức tố như vậy? Chết tiệt!
Ngay bên nhà vệ sinh Beta, Hoàng Viết Lực đang đè một nam sinh khác lên tường mà tàn nhẫn giáng cú đấm xuống.
Ánh mắt hắn đỏ ngàu phẫn nộ, tin tức tố của hắn bộc phát trấn áp hoàn toàn Alpha kia.
Cách một bức tường.
Hắn đang đánh người đến máu nóng trong người sôi trào.
Còn cậu thì đang cắn răng chịu đựng kì phát tình đầy khó chịu mà không mang theo bất cứ thứ gì.
Mọi thứ đều ở trong ngăn sâu nhất của cặp sách.
Ninh Đình Phúc đang tuyệt vọng chịu đựng kì phát tình đột ngột này..