Hắc Hồ Bạch Lang

Lần đầu tiên tiến vào địa bàn của Bạch Lang tộc, Túy Lạc đã hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.

Những cái nhìn ác ý cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến hắc hồ, điều duy nhất hắn quan tâm chính là sau khi bị mang về động lang này, hắn phải làm cách nào để đào tẩu mà thôi. Đáng tiếc nơi ở của Lang Vương đại nhân được phủ kín bởi ba tầng thị vệ, khiến hắc hồ dù có mọc cánh cũng đừng mong trốn thoát.

“Ngươi muốn giam lỏng ta?” Hắc hồ trừng mắt hỏi Lang Vương.

“Chờ đến khi ngươi quen cảm giác ở đây, ngươi sẽ không cảm thấy bị giam lỏng đâu.”

“Sao không xích ta ở một chỗ luôn đi.” Túy Lạc hừ lạnh một tiếng, Bỗng nhiên chợt nghĩ được ác ý gì đó, mà khóe miệng chợt câu lên một nụ cười ác liệt, nói: “Hoặc là ngươi cứ lột da ta ra, làm thành khăn quàng cổ, cả đời này kiếp này chỉ có thể ở mãi bên cạnh ngươi, vậy thì sẽ không bao giờ… phải lo lắng chia lìa nữa.”

“Ý kiến hay, bất quá, không cần phải lột da ngươi làm gì.” Cữu Cửu tới gần hắn, trán đối trán, thanh âm hòa lẫn mỉm cười, nói: “ Chỉ cần biến ngươi trở về nguyên dạng chân thân hồ ly, sau đó dung định thân thuật khóa trụ lại, rồi đem ngươi quấn lên cổ, vậy là bất cứ lúc nào ngươi cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta rồi.”

Hắc hồ đáng thương vửa nghe xong mà lông đuôi đều dựng ngược hết cả lên.

Làm sao Cửu Cữu có thể dễ dàng buông tha cho con hồ ly này được kia chứ.

Giờ phút này hắn đang ngồi trên nóc nhà, nhìn chằm chằm đám bạch lang thủ vệ bên dưới, trong lòng vẫn không ngừng tính toán phải dùng biện pháp nào để khiến cho mọi người náo loạn, sau đó dẫn đi sự chú ý của đám người này mà thừa dịp bỏ trốn.

Nhưng đám bạch lang vẻ mặt tựa như được đẽo gọt từ hàn băng ngàn năm, bộ dáng không dễ dàng gì chịu buông tha nhiệm vụ mà đi làm chuyện khác.

Hắc hồ bĩu môi. Lang tộc quả nhiên không thú vị chút nào.

Người từ xa đi đến, cước bộ mạnh mẽ, trong lòng không ngừng nghi hoặc, rốt cục lúc này Túy Lạc đang ở xó xỉnh nào trong phòng, nhưng khi đẩy cửa ra, không thấy thân ảnh của đối phương, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi có chút kinh ngạc, rồi lại hiện lên nụ cười vui sướng, nhưng chưa kịp tiếp tục cao hứng, Túy Lạc đã tươi cười đầy gian trá hiện ra trước mặt.

Người vừa đến vẫn còn chưa kịp thu lại nụ cười trên khóe môi.

“Làm phền Thanh Quỳ nha đầu rồi.” Túy Lạc vui cười tiếp nhận hộp đồ ăn tinh xảo trong tay nàng, thoăn thoắt đưa từng khay ra, không đợi nàng lên tiếng, đã tự bày ra những món ăn vô cùng phong phú.

Bộ dáng tự tại của hắn làm Thanh Quỳ tức giận đến giậm chân: “Ngươi… ngươi còn định ngốc ở đây đến chừng nào nữa hả?”

Hắc hồ một bên không ngừng ăn đầy miệng, một bên nhồm nhoàm đáp lại: “Không biết.”

Cái này cũng tính là trả lời sao?

“Da mặt của ngươi không cần phải dày đến vậy chứ!” Thanh Quỳ chỉ ra bên ngoài, nói: “Ngươi có biết nhưng người ngoài kia nghĩ gì về ngươi không? Một tên cấm luyến vừa *** loạn lại vô năng, nếu không phải nương nhờ uy nghiêm của Lang Vương, thì sao có thể bình yên vô sự đứng ở nơi này?”

Hắc hồ chỉ mãi lo gặm chân gà, chợt ngẩng đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Ngươi đây là đang quan tâm ta sao?”

“Ai quan tâm ngươi chứ! Ta….” Nàng suýt nữa đã để lộ ra tâm tư thầm kín của mình.

Nhưng hồ ly sao lại không biết cho được? Nếu không cũng sẽ không cố ý để Cửu Cữu sắp xếp Thanh Quỳ làm thiếp thân thị nữ cho mình: “Nếu quan tâm lang vương, sao không nghĩ biện pháp để ta trốn ra ngoài, chờ đến thời điểm Lang Vương không tìm được ta, ngươi sẽ không cần phải lo lắng cho uy nghiêm của y bị tộc nhân nghi ngờ nữa.” Hồ ly liếm láp mỡ gà dính trên tay, tựa như lơ đãng nói.

Thanh Quỳ nghe xong càng vô cùng kinh ngạc: “Ngươi muốn chạy trốn?”

Khóe miệng của hắc hồ như bị rút gân, bất mãn hỏi lại: “Nếu không phải vì phòng ngừa ta đào tẩu, y cần gì phải an bài nhiều người đến trông coi ta chứ?”

“Ta cứ nghĩ…. là ngươi không muốn những người khác tiếp cận phòng của mình, sợ có người uy hiếp đến ngươi.”

Chân gà xạch một cái đã bị ném vào trong chén, Túy Lạc ngay cả ngửa mặt lên trời hét dài một hơi cũng không còn chút khí lực. Tốt lắm, Cửu cữu, ngươi chẳng những bảo vệ ta không chút tỳ vết, mà còn làm cho tất cả mọi người thấy được sự bảo hộ của ngươi dành cho ta, bất quá ta chỉ là một con hồ ly bất tài vô dụng, lòng dạ hẹp hòi thôi.

“….. Chỉ cần ta chạy đi, sau này ngươi nếu có nói gì về ta thì cũng chỉ là một con hắc hồ, nhưng trước mắt….”

“Trước mắt ngươi không có cách nào đào tẩu được đâu.”

Thanh Quỳ cứng ngắc, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, vội vội vàng vàng thu dọn hộp đồ ăn, rồi xoay người chầm chậm ra khỏi phòng. Nàng thích Lang Vương, nhưng chưa bao giờ có dũng khí nhìn thẳng vào Lang Vương mà nàng tôn kính lúc ngài đang nổi cơn thịnh nộ.

“Cái chuồng bồ câu này, sao lại sử dụng để giam một con hồ ly như ta nhỉ?” Túy Lạc cắn răng cười nói: “Lang Vương, ngài không phải đã quá thiếu thành ý rồi sao?”

“Từ trước đến giờ vây ngươi chỉ có trời và đất, nên từ nay về sau vô luận không gian có rộng lớn bao nhiêu đi chăng nữa, cũng vô pháp thỏa mãn được yêu cầu của ngươi.” Cửu Cữu dùng ánh mắt lợi hại của mình dõi theo hắn, đó là ánh mắt  mà hắc hồ này đã quá quen thuộc mỗi khi đối diện với y.

“Nếu biết, ngươi sẽ không tìm cách lưu ta lại.”

“Cũng không phải là lưu ngươi lại, chỉ là đợi đến khi nào ngươi nghĩ thông suốt được đáp án ba chữ kia là được?” Cửu Cữu không có ý nhượng bộ, mặc dù hắn biết đây bất quá chỉ là chút tùy hứng của hắn.

“Ta không muốn phải chờ đợi thêm nữa, nhất là một khi ngươi đã muốn trốn, thì ngươi sẽ vĩnh viễn không ngừng phủ nhận.”

Bị vạch trần cảm giác khiến cho Túy Lạc có chút chật vật: “Cứ duy trì mối quan hệ như hiện giờ chẳng lẽ không được sao? Thời điểm ta nghĩ đến ngươi, sẽ tự động xuất hiện trước mặt ngươi, chúng ta có thể cùng nhau làm mọi chuyện, chỉ cần không nói đến ba chữ…” Còn chưa nói hết câu, hắn đã giật mình sửng sốt.

Lầm đầu tiên Cửu Cữu ở trước mặt hắn lộ ra vẻ mặt tức giận xen lẫn không cam lòng thế này.

“Ngươi cảm thấy chỉ cần như vậy là đã đủ rồi sao?” Cố đè thấp thanh âm, y tựa hồ như kiềm chế ít nhiều tình cảm của mình lại.

“….Đủ rồi. Sau khi ngươi tìm được bạn lữ củamình, có thể củng cố địa vị của ngươi trong lang tộc…”

“Thúi lắm! Ta chờ suốt ba năm, không phải chỉ vì những lời này! Không phải quan hệ như thế này!” Người lạnh lùng một khi đã bùng nổ, thì lại càng thêm trẻ con.

Hồ ly cũng tức giận mà gào theo: “Đem ta giam lỏng ở chỗ này, chính là để nghĩ đáp án sao? Ta vốn không có đáp án, thế mà ngươi còn hy vọng ta ngốc trong cái chuồng bồ câu này để tìm cái gì hả?”

Hắn muốn tìm một nơi có thể trở về, nơi đó cũng chỉ là một góc nhỏ hẹp nào đó trong thiên địa này mà thôi.

Vậy mà tên lang chết tiệt này lại cứ thích làm theo ý mình, sao y lại có thể ngây thơ một cách buồn cười thế này chứ!

“Đừng quên, tốt xấu gì ta cũng từng là một thiếu chủ, không có thói quen ngồi một chỗ chờ chết đâu.” Hắn khẽ cười một tiếng, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Nhóm bạch lang canh giữ bên ngoài bị tiếng vang ầm ĩ dọa sợ, quay đầu lại, nhiều tên còn cả kinh đến mức lộ ra lang hình.

Mái nhà bị nổ thủng một lỗ thật to, khói mù bao phủ cả vùng, đột nhiên hai người nhảy ra, hai thân ảnh một đen một trắng, khi thì giao triền, khi thì tách ra, Điều duy nhất có thể thấy được chính là hai người đó đang đánh nhau.

Nhóm bạch lang nóng lòng hộ chủ, đang muốn xông lên, nhưng tiếng hô của Lang Vương đã kịp ngăn lại mọi hành động của bọn họ: “Ai cũng không được nhúng tay vào.”

Nhóm bạch lang vội dạt ra, chỉ có thể chết trân nhìn vương của mình cùng tên hắc hồ vốn luôn bị cho là vô dụng nhu nhược kia đánh nhau kịch liệt, mà thân thủ của hắc hồ kia, rõ ràng là đám cận vệ bọn họ đừng hòng chạm được vào bóng lưng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui