Hắc Hồ Bạch Lang

Nơi đây là thị trấn gần hang ổ của xà tộc nhất, bọn họ lấy chỗ này làm nơi đóng quân cũng không phải là không có khả năng.

Túy Lạc cũng không định dây vào một hồi tranh cãi của hắc hồ tộc, cũng luôn tự cảnh cáo không được quay trở lại, nên hắn đã để cho tiểu hồ ly kia chạy mất. Hắn cũng không lo tiểu hồ ly kia sẽ nói cho Chỉ Tích biết về sự tồn tại của mình, bởi hắc hồ vốn không thích tập trung ở một nơi, đường đường là quân sư đại nhân, sẽ không bao giờ hạ mình thân chinh đến tửu phường để tìm hiểu về thân phận một con hắc hồ như hắn, huống chi hắn đã không còn như thiếu niên ngây ngô thuở nào, tiểu hồ ly kia sẽ không thể liên tưởng hình ảnh ngày ấy với bây giờ được đâu.

Nhưng tửu phường đã không còn bình lặng như xưa.

Ngày hôm sau, Túy Lạc lại tới căn phòng ủ rượu đã niêm phong hôm trước, quả nhiên lại mò ra hai con hắc hồ đã uống say đến quên cả đất trời. Trừng mắt nhìn hai cái bụng tròn như trống chầu, hắn chỉ muốn dùng sức vắt hai con hồ ly này, cho đến khi vắt ra hết số rượu mới thôi.

Hai con hắc hồ sau khi tỉnh lại, liền cúi đầu làm phép vào vò rượu, một hồi lâu sau, mới làm số rượu mới ủ có chút mùi vị, kết quả, hai kẻ vô dụng bị Túy Lạc đá ra khỏi tửu phường, thuận tay lấy sạch bạc trên người chúng.

Túy lạc bắt đầu lo lắng, gặp nhiều đồng tộc như vậy, có phải Hồ vương cũng tới tham gia đại điển đăng cơ không nhỉ?

Ngày thứ ba, hầm rượu lại bị đánh đổ, lần này, là một khối cầu nhung trắng mịn. A, là bạch lang.

“Hồ ly thích uống con gà già thì không nói làm gì, còn ngươi thì sao hả?” Giận đến mức chỉ muốn lột da con lang nhỏ, Túy Lạc hung tợn trừng trừng nhìn đối phương, tiểu bạch lang ngẩng đầu lên, thấy mặt Túy LẠc, liền “oa a” một tiếng, ***g dần biến mất, nửa ngày sau, mới biến lại thành hình người, ở trước mặt Túy Lạc, hai mắt lưng tròng, đẫm lệ nói: “Ta… ta không phải cố ý mà….”

…Bộ dáng này cứ như là hắn mới là kẻ bắt nạt nhóc tì bạch lang này ý?

Túy Lạc vất vả lắm mới nhớ được tên của nó, nhìn nó dùng hai mắt đẫm lệ khó khăn nói ra lý do mình uống trộm rượu: “Lang vương, Lang vương sắp tới đây, nên ta cùng với mấy đại ca đi trước để điều tra, ai ngờ, đi ngang qua đây, ngừi thấy mùi tử hương, liền nhịn không được….”

“Lang vương muốn đến đây?” Kích động vung tay áo một vòng, Túy Lạc lớn tiếng chấp vấn.

Từng kiến qua thân thủ của hắn, nên trong lòng tiểu bạch lang sớm đã hình thành bóng ma, bị hắn la một tiếng, ngay cả tai cũng bị dọa đến cụp xuống: “Đúng vậy, …ô ô ô xà, xà tộc cử hành đại điển đăng cơ, nên đã mời các yêu tộc đến, vương nói, lo lắng xà tộc xảo trá, nên phái bọn ta âm thầm đến trước, tìm hiểu tình huống những vùng phụ cận nơi này.”

“Cái này cũng coi là “âm thầm”?” Túy Lạc cười nhạo.

“…Ta, ta chỉ là không chống lại được tửu hương của ngươi thôi mà.” Khuôn mặt của tiểu bạch lang đã đỏ hết cả lên.

Những lời ca ngợi này hắn đành nhận trước, bởi vì trước mắt còn chuyện trọng đại hơn.

…Lang vương như thế nào cũng muốn đến?!

Dùng chính số rượu bị tổn thất của mình làm vật uy hiếp tiểu bạch lang không được tiết lộ hành tung của mình cho bất kỳ ai khác, sau đó hắn thả nó ra khỏi tửu phường.

Túy Lạc không ngừng đi qua đi lại trong phòng mình. Âm độc nham hiểm của xà tộc thế nhân không ai không biết, mà hắc hồ tộc bọn họ lại là người chém bay đầu xà vương đời trước, nên trong một khoảng thời gian không thể không nể mặt hắc hồ tộc. Nhưng hiện giờ, mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng, vì muốn cho các yêu tộc khác chứng kiến thực lực của mình, nên đã mời vương của các tộc đến tham dự đại điển đăng cơ, cũng xem như hợp lý hợp tình. Nhưng xưa nay quan hệ giữa hắc hồ tộc và xà tộc luôn như sóng ngầm đáy biển, đại điển lần này có thể yên bình vượt qua sao?

Huống chi… bạch lang tộc cùng hắc hồ tộc trước mắt đã định ra minh ước, hắc hồ tộc nếu xảy ra bất trắc, bạch lang tộc nhất định sẽ không để cảnh sống chết mặc bây, nên nếu xà tộc muốn khiếu động hắc hồ tộc, nhất định sẽ phải tính kế tiêu trừ đồng minh của hồ tộc là bạch lang.

Nghĩ đi nghĩ lại, Túy Lạc nhịn không được cắn cắn móng tay, bắt đầu tự hỏi những nguy cơ nào có thể xuất hiện.

Cùng ngày, khi đêm xuống, một thân ảnh màu đen bay vút ra khỏi tửu phường, nhảy lên nóc nhà, một đường dọc theo nhà dân, nhảy lên khách điếm lớn nhất trong thành. Ngọn đèn dầu lay động, mơ hồ trong đêm chỉ thấy được một bộ lông đen tuyền.

Thông qua khứu giác linh mẫn của mình, hắc hồ đánh hơi được vị trí gian phòng của hồ ly, đồng thời cũng ngửi ra được vị trí của bạch lang. Quả nhiên suy đoán của hắn vẫn chính xác như bình thường, vì để hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hiểm nguy, nên cả hăc hồ lẫn bạch lang đều có mặt trong khách điếm này.

Do dự nửa ngày, Túy Lạc vẫn quyết định không nhấc mái ngói ra để xem thử hồ ly bên dưới rốt cục là ai.

Trong lòng hắn chung quy vẫn không muốn đối mặt với một vài người.

Mà tới trên phòng bạch lang, Túy lạc đem tai mình dán chặt vào mái ngói, lén lén lút lút thám thính xem bên dưới đang bàn tính gì.

Trong những tiếng bàn luận trầm thấp, không có thanh âm quen thuộc kia. Hồ ly nhẹ nhàng thở ra, sau lại vô thức nhíu chặt hai mày.

Tên kia thì ra không ở đây.

Thanh âm đang bàn luận trong phòng bỗng a lên một tiếng vô cùng thảm thiết, nghe thấy tiếng bối rối bên dưới, Túy Lạc có thể đoán ra là do ngọn lửa trên bấc đèn đã làm phỏng tay ai đó.

Hồ ly quất đuôi bất mãn.

Tối hôm sau, hắc hồ lại xuất hiện trên nóc nhà của khách điếm, trùng hợp nghe thấy một trận xôn xao bên dưới, nhịn không được liền nghiêng mình xem thử, làm hắn suýt nữa sợ đến mức rơi từ nóc nhà xuống.

Cái thân ảnh màu trắng kia, cho dù có dịch dung biến thành nhan sắc khác đi chăng nữa hắn vẫn nhận ra được.

Rốt cục cũng đến đây rồi sao?

Có chút khẩn trương ghé vào mái hiên bên cạnh, chỉ lưu lại nửa cái đầu hồ ly ló ra bên ngoài. Nương theo bóng đêm tối đen như mực, cho dù nhãn lực có tốt đến mấy cũng không thể thấy hắn được.

Túy Lạc tin tưởng chắc chắn như thế.

Không gặp không biết, thấy rồi mới hiểu cái gì gọi là lão gà mái, hắn chỉ hận không thể uống máu y, xé thịt y ăn tươi, nuốt hết vào bụng tiêu hóa, sau đó sẽ không bao giờ lấy ra nữa.

Móng vuốt lợi hai lơ đãng bám chặt  vào mái ngói dưới thân, tựa hồ ức chế chính mình không lao xuống phòng bắt lấy tên kia, sau đó từng ngụm từng ngụm “làm thịt” y.

Đang cùng thuộc hạ thương thảo, Lang vương bỗng nhiên quay đầu lại, nhãn đồng lợi hại đảo một vòng phía sau phòng, cũng không phát hiện dị trạng gì. Vì thế lại giương mắt nhìn về phía nóc nhà, khiến cho hồ ly phải cảnh giác thu đầu về.

Túy Lạc đang nằm thẳng cẳng trên nóc nhà, bỗng nhiên căm tức ước định mà mình đã định ra. Ngẫu nhiên? Cái gì mới là ngẫu nhiên? Cách xa nhau hai tháng, hiện tại xuất hiện có tính là ngẫu nhiên không? Vạn nhất khiến cho tên kia cảm thấy thời gian xa nhau quá ngắn, nhìn ra hắn hiện tại rất nóng lòng thì làm sao đây?

….Chậc, hắn còn lâu mới muốn gặp y!

Lang vương cùng thuộc hạ bên dưới lại tiếp tục bàn chuyện với nhau một hồi, rồi cho họ giải tán, còn y thì quay về phòng. Dù sao nơi đây cũng là chỗ của phàm nhân, không nên dẫn đến những bất lợi cho yêu tộc.

Túy Lạc nhịn không được đi theo y, nhảy lên một ngọn cây cách phòng y không xa, nương theo bóng cây, che khuất thân thể mình.

Sau khi người trong phòng châm đèn dầu lên, liền tựa vào cửa sổ, nhưng mắt vẫn chằm chằm hướng về phía nhánh cây hắn đang ẩn mình.

Đôi nhãn đồng màu vàng kim chợt lóe lên một tia quang mang.

Hồ ly đang ghé mình trên thân cây bỗng thây bản thân vô cùng ngu xuẩn, đang muốn quay đầu bỏ chạy thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng của đối phương: “Không phải đã hơn hai tháng rồi sao?”

Mới nghe được hai chữ, hồ ly đột nhiên quyết tâm nhìn về phía ánh mắt ẩn chút chờ mong của đối phương, không khỏi đắc ý lắc cái đuôi, ba bước thành hai phóng vào trong phòng.

Cái này có tính là mình quá mức chủ động không ta?

Túy Lạc sau khi biến thành người, còn chưa kịp mở miệng, môi đã bị hung hăng cướp đoạt, thân bị người nào đó áp lên tường, Túy Lạc cảm giác như trong lồng ngực mình có cái gì đó đang cuồng nhiệt nhảy lên. Như được về lại nơi mà chính mình tìm kiếm đã lâu.

Di chuyển không khỏi có chút quá thuần thục, quần áo như đã sớm chờ đợi được rời đi, toàn bộ theo người trượt dài xuống, lộ ra nửa thân trên, hồ ly nhịn không được ngăn cản: “Chờ, từ từ, …. Ngừng lại!” Túy Lạc chật vật, chịu không nổi đẩy tay y ra, một tay che lại nội y đã sớm bị cởi hơn phân nửa của mình, một tay ngăn cản: “Ta hỏi ngươi…”

“Đợi hỏi sau đi.” Thanh âm mang theo hơi thở tình dục, rõ rành rành là ngữ khí ra lệnh.

Hồ ly căm tức nhìn y, khiến y không kiên nhẫn bĩu môi: “Nói đi.”

“Vì sao ngươi biết ta đang ở đây?” Hắn xác định, lúc trước hắn không hề bị y nhìn thấy.

Bạch lang khẽ cong khóe miệng, cười như hiểu rõ, vươn tay, nhẹ nhàng gỡ lấy cái thứ đen đen trên quần áo hắn. Túy Lạc trợn mắt nhìn, suýt nữa đã cắn đứt đẩu lưỡi của mình.

Một dúm lông tơ màu đen.

Đáng hết, đáng chết, đều tại đám lông này gây họa!

Giữa không trung tự dưng có một dúm lông đen lơ lửng, lại không thấy tung tích chủ nhân đám lông đó đâu, trừ ra Túy Lạc, còn có thể là ai được chứ?

Cẩn thận mấy cũng có sai sót. Mà sai sót này lại là đám lông của chính mình!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui