Hắc Hóa Bệnh Kiều Ngắn Hợp Tập Edit


Nàng đối với ta đặc biệt tốt, nàng...!Khẳng định thích ta

......

Đặt ngón tay dài mảnh lên cằm dưới, khuôn hàm dưới vẽ lên đường cong xinh đẹp, bên trên là một đôi mắt phượng hẹp dài, cực kỳ tuấn mỹ, lại biểu lộ mười phần ý cười ấm áp.Thiếu niên mười tám tuổi đã trưởng thành, mặt mày như ngọc lộ ra chút phấn chấn.

Tóc đen dài mềm mượt từ đầu vai chảy xuống, thiếu niên vươn tay lên, thấy rõ vết máu loang lổ.

nhìn trước mắt người đang cong eo chữa thương cho hắn, vẻ mặt hưởng thụ nheo lại đôi mắt.

“Sư đệ, đệ về sau phải cẩn thận hơn”

Người trước mắt trên mặt xẹt qua chút đau lòng, biểu cảm này được thiếu niên nắm trọn treo vào trái tim, đồng tử đen sâu hun hút ánh lên vẻ thỏa mãn cực kỳ khó nắm bắt, rồi lại vì kia cách xưng hô”sư đệ” kia, con ngươi lại thâm trầm đen tối hơn chút.


“Đệ cũng được coi là kiếm tu rất lợi hại rồi, ít nhiều cũng phải để ý đến nguy an của bản thân,”

Nữ tu có khuôn mặt ôn nhu, con ngươi sáng như nước, rũ mi, mày như cành liễu buông xuống mặt hồ tạo nên gợn sóng ôn nhu.

Môi đỏ như anh đào, hơi nhếch, lúc nào cũng tràn ngập ý cười.

Thật khiến người ta muốn tiến lên mà gặm cắn.

Hầu kết hơi động đậy, kiếm tu đôi mắt nhìn như có gì đó lay động.

“Không phải còn có sư tỷ sao?” Rõ ràng không còn là đứa bé năm đó, cần có người nắm tay bước đi mới không té ngã, vậy mà trước sau vẫn dính người như vậy.

Hạ Đình nhìn ngón tay trắng nõn của tiểu sư đệ đang xoa bóp lòng bàn tay mình, muốn đem tay rút về, không thắng nổi cái người được xưng là thiên tài tu giả, đệ nhất kiếm tu này.

“Sư đệ...”

“Sư tỷ trước kia đều kêu ta A Ngôn”

Thiếu niên ủy khuất lên án đánh gãy nàng chần chờ, Hạ Đình chớp mắt một chút, mặt dịu dàng có điểm cười cười, hóa ra vẫn giữ tính tình trẻ con đâu.

“Bởi vì A Ngôn đã trưởng thành.” Nàng bỏ qua đôi bàn tay đang nắn bóp, chọc chọc một lọn tóc rơi rụng trên trán thiếu niên, vén sợi tóc mềm nhẹ qua tai.

Thiếu niên trước mắt cực kỳ ưu tú , có thể nói là nàng tự tay nuôi lớn.

Thế nên luôn nhịn không được mềm lòng với hắn.

“Trưởng thành rồi nên sư tỷ sẽ không gọi tên của A Ngôn , bởi vì là người trưởng thành, cho nên sư tỷ không đồng ý cùng A Ngôn cùng ngủ sao… Ưm”

Thiếu niên đang ủy khuất lên án đợt nhiên im bặt, Hạ Đình hoảng loạn mà che miệng người đối diện, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.


“Đừng nói nữa, còn không phải do đệ nói dối gạt ta hả”

Mặt nàng nháy mắt đỏ bừng, ngay cả giọng nói cũng dồn dập.

Đứa trẻ này mới vào tiên môn, không ai quan tâm, mà sư tôn chỉ biết bế quan tu luyện, nàng dành mang đứa nhóc bốn năm tuổi choai choai mà chiếu cố.

Cho nên hắn khi đó là một cục bột trắng nhỏ đáng yêu, mắt rưng rưng nói sợ tối, cũng vì còn nhỏ nên nàng tin tưởng.

Thẳng đến nàng thành thiếu nữ trưởng thành, trong tông môn toàn sư huynh sư đệ, dựa vào thư tịch trong Tàng Thư Các, mới dần dần biết nam nữ có khác.

Xoang mũi tràn đầy dược hương thơm thoang thoảng, đôi môi thiếu niên cất giấu dưới mắt thiếu nữ khẽ cọ kia lòng bàn tay trắng nõn của nữ tu, con ngươi hẹp dài u ám sắp không che đậy được.

Lòng bàn tay khô ráo có chút ấm áp, mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại ướt át, nàng vội vàng thu hồi tay, không nhìn được đưa tay sau lưng, cọ vào y phục đệ tử màu thiên thanh chà lau, trên mặt lại ửng hồng ráng mây thứ hai.

Sư đệ...!Giống như càng ngày càng kỳ quái...

“Sư tỷ, A Ngôn muốn ăn thanh đoàn”

Bước chân ra cửa có chút hoảng loạn, nữ tử tóc dài tới eo không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, vội vàng rời đi.


Miệng vết thương vừa mới khép lại một chút lại mạnh mẽ bị xé rách, máu nhỏ giọt chảy ra.Cầm mảnh vải băng bó màu trắng lên mũi ngửi, thiếu niên tựa như dã lang đói khát, tham lam hít hà.

“Là hương vị của sư tỷ”

“Sư tỷ, ngày mai, sẽ đến xem A Ngôn sao?”

——————

Nàng đối xử với ta đặc biệt tốt

Vì ta mà chữa thương, vì ta mà nấu nướng, bên ta lớn lên, với ta ôn nhu đến cực điểm

Nàng...!Nhất định là thích ta

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận