Hắc Hóa Bệnh Kiều Ngắn Hợp Tập Edit


Tu luyện, giải trí, vui đùa...!Tu Nhã Phong vẫn giống như 6 năm trước.

Nữ tử ôn nhu trổ mã càng thêm xinh đẹp, thời điểm chữa trị cho những tên tiểu tử khác càng thêm kiên nhẫn.

Con ngươi dập dìu sóng nước trước sau như một mang theo ý cười, môi hồng nhẹ nhàng nhấp, cong cong môi.

“Sư tỷ vẫn xinh đẹp như vậy.” đã là kiếm tu trưởng thành, thanh âm trầm thấp, âm cuối như móc câu câu dẫn người nghe

Thân ảnh uyển chuyển phía trước chậm rãi dừng lại, nàng khó có thể tin chậm rãi xoay người.

“Sư đệ!!”giọng Hạ Đình mang theo nức nở, nàng che miệng, không nhịn được nước mắt chảy xuống, “Đệ rốt cuộc đã đi nơi nào vậy?”

Mấy năm trước, đệ tử nhỏ nhất, thiên tài kiếm tu của Tu Nhã Phong mất tích,

Phong chủ, cũng là sư tôn của Hạ Đình và Cố Ngôn Khê nói với nàng rằng hắn đã chạy trốn, trước sau không chịu nói rõ nguyên do.

“Sư tỷ không biết sao?” Thiếu niên đã không phải bộ dáng sư đệ trong trí nhớ của Hạ Đình, ngũ quan lớn lên cũng không có trong sáng như trước kia , ngược lại mang theo vẻ tà khí không hề che lấp.

Y phục đệ tử màu thiên thanh không còn, thay vào là màu đỏ đen.

Đôi mắt hẹp dài có chút đỏ lên, đồ án giữa mày thần bí lại mê người.

Bộ dáng này, so với thiếu niên năm đó trẻ tuổi chính khí, không bằng nói....!Càng giống —— ma tu.

“Cũng phải”
Không tới một giây, chưa kịp phản ứng, thanh niên thuấn di đến cạnh hạ Đình, hơi thở cực nóng khẽ cọ lên vành tai trắng nõn, “Sư tỷ dù sao cũng là người đang chuẩn bị hôn lễ, làm sao có thời gian quan tâm một người 6 năm sinh tử không rõ đâu?”


“..

Không...!Không phải...” Thân thể nhanh chóng cứng đờ, trái tim trong ngực bắt đầu dồn dập nhảy lên,đại não trống rỗng không ngừng thúc giục: Phủ nhận, phủ nhận, mau phủ nhận.

Thậm chí là: Trốn đi, trốn! Chạy mau! Chạy mau đi! Không còn kịp rồi...

“Sư tôn...!Sư tôn nói Lâm thị nhất tộc...!Có năng lực trừ ma đệ nhất...”

“Hiện tại Thiên Ma giáng thế....”

‘ Đình Nhi, Thiên Ma giáng thế.

’ Trong một đêm, sư tôn một đêm bạc đầu, ánh mắt nhìn nàng vẫn như cũ ôn hòa, ‘...!Hi vọng duy nhất có thể ký thác, chỉ có Dao sơn Lâm thị...’

“Phốc, ha ha ha” Nhịn không được lui về phía sau, thanh niên trước mặt chậm rãi đi về phía trước, nhìn nữ tử ánh mắt lộ ra quyết tâm nhất định phải có được.

“Sư tôn sao, không quan hệ.”
Khóe mắt ửng đỏ ánh lên vệt nước trong suốt, hắn kéo đôi tay đang hoảng loạn chống ở sau lưng của nàng.

Hắn mơ ước nàng đã lâu, sư tỷ...

“Lâm thị, đã không còn.” Tay nhỏ đang không ngừng run dậy của nàng chạm vào khuôn mặt hắn, hắn cười giống như trước đây, lại lộ vẻ quỷ dị vô cùng, “Thiên Ma, liền ở trước mắt.”

“Cho nên, sư tỷ, gả cho ta đi.”

“Lâm thị cũng không thể tiêu diệt Thiên Ma, mà nàng…”


“Mới có thể…”

——————

Nàng đối với ta đặc biệt tốt, nàng...!Không thích ta

Thiên Ma mê muội khẽ vuốt khuôn mặt bên cạnh đang say giấc , mặt mày tuấn mỹ trên mặt xẹt qua thoả mãn.

Không thích ta, không yêu ta?

Không cho phép!

Nhất định phải yêu ta, chỉ yêu mình ta.

......

Thiếu niên kiếm tu còn chưa học được cách che giấu, không biết tiền trảm hậu tấu, âm mưu quỷ kế.

Hắn chỉ nghĩ đem một người chiếm làm của riêng, hắn đi cầu sư tôn của mình.

Chính là ——

‘ Đồng môn không được phép kết làm đạo lữ.



Nga, nguyên lai là thế.

Như vậy, đem nàng chắp tay nhường cho cô khác, tuyệt đối không có khả năng!

Thật là buồn rầu mà.

Vậy, không phải đồng môn, là được rồi sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận