Edt: Mítt
~~~~~~~
Sau đêm lễ hội, Phong Hằng theo thường lệ được nghĩ ba ngày.
Tô Vãn đến giữa trưa ngày hôm sau mới cùng Tô Duệ trở lại Tô gia, thời điểm vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Hải Thành khó có được thời gian nhàn rỗi đang bồi Văn Thù ăn cơm.
Văn Thù khí sắc tốt hơn không ít, nhưng Tô Duệ cũng đã nói với bà, cho dù đã bài xuất đi chất độc trong cơ thể, xét theo tình huống thân thể của bà hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ còn sống được hai năm.
Biết mình không sống được bao lâu, Văn Thù cũng không có vẻ đặc biệt uể oải, hiện tại bà càng thêm quý trọng thời gian ở bên cạnh người thân và người yêu của mình.
“Tiểu Vãn, Tiểu Khải các con đã về rồi, vừa lúc lại đây ăn cơm đi.”
Văn Thù mỉm cười vẫy tay với hai người, Tô Vãn cũng hướng về phía bà cười cười.
“Mẹ, con cùng Tiêu Khải đã ăn ở bên ngoài rồi, hai người từ từ ăn đi, đúng rồi.”.
Tô Vãn nhìn nhà ăn thiếu người..
“Tưởng Du còn chưa có trở về sao?”
“Khó thấy được con còn biết quan tâm chị con như vậy.”
Tô Hải Thành thong thả ung dung buông chiếc đũa nhìn Tô Vãn một cái.
“Ngày hôm qua chủ nhiệm lớp của các con gọi điện thoại lại đây nói mấy ngày nay mang theo Tiểu Du đi tham gia một cái hoạt động học tập nào đó, Tiểu Vãn, con nên giống như chị con tập trung học hành, đương nhiên ba mẹ cũng không cầu con phải đứng trong top ba, chỉ cần không phải đếm ngược từ dưới lên là tốt rồi.”
Tô Vãn:……
Tha thứ nguyên chủ tuy rằng bên ngoài là hoa hậu giảng đường, thành tích lại chỉ có thể để người ta chê cười ~
Mà cùng cô so sánh, Tưởng Du chuyển trường lại đây, cực khổ nỗ lực ở cuộc thi cuối học kỳ 1 lại đứng đầu toàn khối ~
Cho nên, thực rõ ràng vợ chồng Tô gia đối với lời nói dối của Ôn cầm thú căn bản không có bất kì hoài nghi gì, thật đúng là yên tâm đem con gái của mình giao cho hắn nha.
“Con biết rồi, học kỳ này con cũng nỗ lực tranh thủ ở kì thi đạt top ba.”
Lưu lại những lời này, Tô Vãn liền lôi kéo Tô Duệ bước nhanh lên lầu, thật ra cô muốn đứng đầu toàn khối không phải chuyện khó, chẳng qua Tô Vãn không muốn trêu chọc phiền phức không cần thiết, chờ thêm một năm, cô vẫn luôn đang đợi người kia xuất hiện...
Kinh Liệt.
Thủ lĩnh bang Liệt Hỏa thành phố D.
Ở nguyên cốt truyện Kinh Liệt được Tưởng Du cứu, hai người cũng là củi khô bốc lửa tình cảm mãnh liệt vạn phần, mà cùng so sánh với Ôn Văn Hạo đa tình, Kinh Liệt có vẻ si tình hơn nhiều, mà cũng chính là vị lão đại si tình này, đặc biệt cuồng túm huyễn khốc, chỉ cần ai đối với Tưởng Du không tốt đều sẽ bị hắn làm rớt, nguyên chủ Tô Vãn cũng chỉ là một trong những pháo hôi bị Kinh Liệt tùy tay làm rớt mà thôi……
Tô Duệ cũng khó có được có thể nghỉ ngơi một ngày, tự nhiên là một tấc cũng không rời ở bên cạnh vợ nhà mình, mà ngày hôm sau thời điểm Tô Duệ vẻ mặt phấn chấn đi làm, lại ở cửa công ty mình thấy được Tưởng Du đã sớm chờ ở nơi đó.
“Tiêu đại ca.”
Thoáng nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ, Tưởng Du lập tức đứng dậy gọi lại hắn, còn chưa có nói cái gì, vành mắt cô liền đỏ.
Tưởng Du cảm thấy hai ngày này mình giống như là sống trong mộng, đầu tiên là cùng La Ngữ chia tay, sau đó lại cùng Ôn lão sư……
Cô là từ trong nhà Ôn Văn Hạo chạy ra, lang thang ở trên đường phố xa lạ, Tưởng Du bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm cái huyện nhỏ ở quên nhà kia, hoài niệm bạn chơi cùng mình khi còn nhỏ, cô theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Tiêu Khải, đáng tiếc dãy số của cô đã sớm bị Tô Duệ kéo vào sổ đen.
Cũng may Tưởng Du còn có số của Tiêu Vân Nghị, cô trực tiếp gọi điện thoại tới phim trường, Tiêu Vân Nghị đang đóng phim thật ra vẫn luôn cùng anh mình giữ liên lạc, tư tưởng của người kia thật đơn thuần, thấy Tưởng Du muốn địa chỉ phòng làm việc của anh mình, không chút suy nghĩ liền đem địa chỉ gửi cho Tưởng Du. (anh Nghị ngây thơ nhất quả đất rồi :v)
Kết quả, Tô Duệ đã bị Tưởng Du vừa vặn gặp được.
Tô Duệ vừa nhìn thấy Tưởng Du liền cảm thấy đầu mình to ra, vị nữ chủ đại nhân này giết cũng giết không được, đánh cô ta thì ngại hạ giá bản thân mình, bị cô ta quấn đến không dứt ra được. (anh nói con gái người ta vậy chết rồi anh Duệ :v)
Trước kia Tô tướng quân ngay từ đầu tiếp xúc với TV cùng máy tính xem những phim truyền hình cẩu huyết có nữ chính ngoan cường giống như tiểu cường, liền cảm thấy các cô đã đủ phiền rồi, gặp Tưởng Du làm Tô tướng quân mới minh bạch như thế nào là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân a ~
“Tiêu đại ca.”
Thấy Tô Duệ không để ý tới mình, Tưởng Du lại thấp giọng gọi một tiếng, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.
Đã không còn La Ngữ cẩn thận quan tâm, thời điển Tưởng Du gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến chính là Tiêu Khải.
Những kí ức thời niên thiếu hiện tại giống như là cọng rơm cứu mạng của cô, cô thậm chí cảm thấy nếu toàn thế giới có thể vứt bỏ mình, nhưng Tiêu đại ca sẽ không.
Mà trên thực tế, nhân vật Tiêu Khải thật đúng là nam phụ thâm tình nhất trên thế giới này.
Nhiều năm qua hắn vẫn luôn yên lặng bảo hộ Tưởng Du, đáng tiếc Tưởng Du cũng không nhận ra được loại tình cảm này, càng không hiểu và quý trọng người nam nhân này, sau khi tiến vào Phong Hằng liền dần dần bị La Ngữ cường đại hấp dẫn, rồi lại cùng La Ngữ ở bên nhau, mà Tưởng Du lại bởi vì sự hảo tâm của mình bắt đầu cùng bạn tốt của La Ngữ là Lăng Kình dây dưa không rõ, sau đó là bị Ôn Văn Hạo ăn sạch sẽ.
Thật ra cái gọi là tình yêu rốt cuộc là cái gì?
Lúc niên thiếu lại mềm lòng uổng cho Tưởng Du có một thân vũ lực cường đại, nhưng ở trong tình yêu cô lại do dự không quyết đoán.
Đối mặt với các loại nam nhân tốt, cô sẽ không cự tuyệt, trong lòng nghĩ không muốn tổn thương người khác, trên thực tế chính là đang phóng thích tín hiệu ái muội cho người khác mà thôi. (lẳng lơ)
Nữ nhân do dự không quyết đoán rải hoa tâm tràn lan. (thính loạn xạ)
Ở trong nguyên thế giới, La Ngữ mới là người nam nhân đầu tiên của Tưởng Du, cũng là mang tâm lí phụ trách đối với cô, La Ngữ vẫn luôn ở bên cạnh Tưởng Du, thẳng đến khi phát hiện Tưởng Du cùng Ôn Văn Hạo có quan hệ không minh bạch, khi đó La Ngữ bởi vì quá yêu Tưởng Du, tuy rằng cũng nghĩ tới chia tay nhưng sau đó lại, “Chân ái” chiến thắng tất cả……
Loại lí do bởi vì tôi yêu em, cho nên mặc dù em đồng thời yêu tôi rồi còn yêu người khác nhưng tôi vẫn tha thứ cho em, xin thứ cho Tô tướng quân vô năng lí giải....
Tôi yêu em, mà em cũng yêu tôi.
Chúng ta thật lòng với nhau, coi nhau là duy nhất.
Tô Duệ cảm thấy nếu chân ái có thể định nghĩa, đại khái hẳn là nghĩa như vậy.
Cho nên đối với những người bởi vì chân ái mà có thể cùng các nam nhân khác chơi trò NP, bởi vì chân ái, cho nên tiếp nhận nữ nhân của mình có vô số nam nhân bên người, những người này ở trong mắt Tô Duệ đều thuộc về chứng não tàn nghiêm trọng, hơn nữa sớm đã từ bỏ trị liệu.
Mà giờ phút này, trước mặt Tô Duệ đứng một vị như vậy.
“Cô không phải đi cùng Ôn lão sư sao?”
Tô Duệ nhìn thấy bộ dáng Tưởng Du tùy thời đều có thể khóc, nhịn không được biết rõ còn cố hỏi nhìn cô ta.
“Tự cô trở về? Làm sao không trở về nhà?”
“Tiêu đại ca!”
Vừa nghe Tô Duệ nhắc đến Ôn Văn Hạo, sắc mặt Tưởng Du lập tức thay đổi, đêm qua từng màn còn rất rõ ràng tồn tại trong đầu cô, cô thật sự không phải tự nguyện, chính là dưới sự ỡm ờ vẫn cùng Ôn Văn Hạo xảy ra quan hệ.
Chuyện tới bây giờ, Tưởng Du không biết nên nói với Tiêu Khải về chuyện này như thế nào, chuyện này thật sự quá khó để mở miệng, nhưng……
Trong lòng cô thật là khó chịu, cô thật hoài niệm bờ vai rộng lớn cùng ấm áp trước kia của Tiêu đại ca.
Đúng vậy, thời điểm tối hôm qua Ôn Văn Hạo ôm cô rời khỏi sân nhảy, cô dựa vào trong lòng ngực kia, thật ra, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Tiêu Khải.
Cô cảm thấy cái ôm ấp kia cùng với cái ôm của Tiêu Khải giống nhau đều rất ấm áp, mỗi lần ở thời điểm mình chật vật nhất, cần người trợ giúp nhất, Tiêu Khải đều sẽ xuất hiện.
Đáng tiếc, đó chỉ là trước kia……
Nguyên cốt truyện của thế giới này, vẫn luôn có La Ngữ che chở Tưởng Du, nhưng cô lại dùng cả đời yêu nhiều nam nhân như vậy, lại chung quy không có phát hiện đến sự tốt đẹp của Tiêu Khải.
Mà hiện tại, liên tục trải qua suy sụp Tưởng Du mới bừng tỉnh phát hiện tình cảm mình đối với Tiêu Khải đã sớm không còn như trước.
Nếu đây là kịch bản trọng sinh, như vậy nữ chủ đại nhân tuyệt đối sẽ lập tức trọng sinh, sau đó trở lại thời niên thiếu cùng tiểu trúc mã ân ân ái ái gương vỡ lại lành.
Đáng tiếc, lần này kịch bản không phải diễn như vậy đâu.
~~~~~~~