Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Muội Chỉ Ái Cật Nhục [xuyên Nhanh]

Edt: Mítt
~~~~~~~

Vẫn là quán cà phê kia, sáng sớm Lăng Thất Nguyệt liền tới chỗ ngồi đã hẹn trước, cả người cô đều thất thần, trong đầu vẫn luôn không ngừng đan xen hình ảnh khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Lệ cùng mẹ mình mặt đầy nước mắt ——

“Thất Nguyệt, con giúp anh hai con! Con cứu nó với! Thật ra nó, thật ra nó……”

Ngày đó, Lăng Thất Nguyệt hỏi tình hình gần đây của ba ba cùng cùng ca ca, Lăng mẫu rốt cuộc không nhịn được, liền đem tình cảnh mấy năm nay Lăng gia gặp phải đều nói cho cô.

Ở một khắc kia, Lăng Thất Nguyệt mới đột nhiên phát hiện "chân tướng" từ trước tới nay mà mình biết bất quá là do ca ca tỉ mỉ bịa đặt để nói dối.

Thì ra năm đó người tính kế Lăng Thất Nguyệt cũng không phải Lăng Ngân Châu, mà là một người khác, ngày đó thời điểm Lăng Ngân Châu đuổi tới, Lăng Thất Nguyệt đã bị người ta hạ dược đem đi, bởi vì người nọ ngay từ đầu đặt phòng là phòng cao cấp nhất, nhưng phòng kia lại bị Đỗ Thần uống say mạnh mẽ bá chiếm, cho nên Lăng Thất Nguyệt cùng Đỗ Thần, thật là hiểu lầm trời xui đất khiến.

Sau đó hai người lại bị truyền thông ngăn chặn, Đỗ Thần chủ động thừa nhận đem chuyện này lập tức chứng thực, khi đó người Lăng gia thật ra thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất Đỗ Thần còn thoạt nhìn trẻ tuổi anh tuấn thật là một người tương xứng.

Kế tiếp, Đỗ Thần còn trợ giúp Lăng gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng lúc ấy hắn cũng đã nói, tuyệt đối sẽ không giúp Lăng gia lần thứ hai.

Thật ra khi đó Lăng gia tuy rằng vượt qua nguy cơ nhưng vẫn như cũ ốc không mang nổi mình ốc, cũng may Lăng Thất Nguyệt gả được vào chỗ tốt, bọn họ đều yên tâm.

Không bao lâu, người nọ lúc trước coi trọng Lăng Thất Nguyệt không biết từ nơi nào biết được tiếng gió Đỗ Thần cùng Lăng gia có khoảng cách, hắn lập tức lần nữa điên cuồng công kích xí nghiệp Lăng thị.

Tất cả chuyện này, Lăng Thất Nguyệt vẫn luôn không biết.

Mà lúc ấy Đỗ Thần chính là đã biết khốn cảnh của Lăng gia mới có thể ở trước mặt Lăng Thất Nguyệt lấy ra tờ chi phiếu kia, trong mắt Đỗ Thần, Lăng Thất Nguyệt lần nữa lấy lòng, còn không phải là vì tiền sao? Đỗ nhị thiếu hắn cái khác không có, nhưng tiền thì có rất nhiều.

Nhưng số tiền đó, Lăng Thất Nguyệt không có lấy, hơn nữa cô trở lại Lăng gia nói ý nghĩ mình muốn ly hôn.

Lăng Ngân Châu biết Lăng Thất Nguyệt sống không tốt, nhưng hắn không có khả năng để Lăng Thất Nguyệt cùng Đỗ Thần ly hôn, một khi ly hôn, cô liền mất đi bảo hộ của Đỗ gia.

Cho nên ngày đó, hắn không tiếc lần nữa nói lời lạnh nhạt, chỉ là không muốn để Lăng Thất Nguyệt ở lại nhà mẹ đẻ, phát hiện Lăng gia không thích hợp.

Khi đó bọn họ ai cũng không nghĩ tới Lăng Thất Nguyệt sẽ bốc hơi khỏi nhân gian..

Lăng Thất Nguyệt đi rồi, Đỗ Thần càng không quản sống chết của Lăng gia, mà người hạ độc thủ sau màn này tìm thật lâu cũng không tìm được Lăng Thất Nguyệt, tự nhiên bắt đầu xuống tay bức bách Lăng Ngân Châu, hắn cảm thấy một khi Lăng gia tới thời điểm cửa nát nhà tan, Lăng Thất Nguyệt nhất định sẽ xuất hiện.

Nhưng hắn không biết Lăng Ngân Châu đã sớm nói lời tuyệt tình, vì để Lăng Thất Nguyệt đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ……

Ca ca……

Lăng Thất Nguyệt nhớ lại thật lâu trước đây, ca ca thích nhất là cõng mình ngắm ngôi sao vào ban đêm, nhìn bầu trời nhuộm nắng chiều tà.

Ca ca yêu thương mình như vậy, từ nhỏ đến lớn luôn luôn yêu chiều mình, anh ấy vì sao sẽ đột nhiên trở nên tàn nhẫn như vậy?.

Lúc trước mình vì sao không phát hiện ca ca không thích hợp chứ?

Những năm đã qua đó, những yêu thương ấm áp đó, sao có thể tất cả đều là gạt người?

Lăng Thất Nguyệt nâng đôi tay che lại khuôn mặt mình, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra.

“Đừng khóc.”

Giọng nói khàn khàn đột nhiên ở trước mặt Lăng Thất Nguyệt vang lên, cô đột nhiên buông tay xuống liền thấy được Lăng Ngân Châu đang ngồi trên xe lăn.

Hắn cũng tiều tụy không ít, nhưng ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ.

“Ca, ca ca.”

Lăng Thất Nguyệt nhịn không được đứng dậy bổ nhào vào trong lòng ngực Lăng Ngân Châu thống khổ khóc lớn lên.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc, nơi này là quán cà phê.”

Lăng Ngân Châu nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lăng Thất Nguyệt, trong giọng nói tràn đầy thở dài.

“Anh biết mẹ đều nói tất cả cho em, anh cũng biết em muốn làm gì, nha đầu ngốc, không cần lại làm việc ngốc, em biết mẹ vì sao có số điện thoại của em không? Là Đỗ Thần, hắn cố ý tìm người tiết lộ, mẹ vì quá nhớ em, cho dù anh lần lượt khuyên bà không nên gặp em, nhưng bà vẫn nhịn không được. "

Đỗ Thần muốn cái gì, Lăng Ngân Châu biết, hắn tuy rằng tàn tật, nhưng vẫn duy trì thói quen xem tin tức báo chí mỗi ngày, mấy ngày nay tin tức Đỗ Thần cùng Lăng Thất Nguyệt phải ra tòa đã sớm truyền ra ngoài.

“Lăng gia tuy rằng không còn, ba cũng…… Nhưng em còn có anh, còn có mẹ, em còn có Lăng Lệ.”

Lăng Ngân Châu nhẹ nhàng xoa xoa tóc dài của Lăng Thất Nguyệt, ngữ khí ôn hòa trước sau như một.

Sau khi Lăng gia phá sản, Lăng phụ giấu diếm Lăng Ngân Châu hẹn người đứng phía sau màn độc thủ ra, tại chỗ nổ súng giết chết hắn..

Lăng thị giống như là một đứa con khác của Lăng phụ, ông không thể chịu đựng được cảnh đứa con của mình bị một kẻ điên đạp hư như thế.

Lăng thị không còn, ông cũng không muốn sống nữa.

Lăng Ngân Châu qua ngày hôm sau mới biết được tin Lăng phụ giết người sau đó tự sát, sau đó Lăng mẫu cả người suy sụp, vì chăm sóc mẹ mình, cả người Lăng Ngân Châu không thể không một lần nữa trấn tỉnh lại, hắn lần nữa lợi dụng nhân mạch của mình tính làm lại từ đầu, nhưng tường đổ mọi người bỏ, trên đường lần nữa gây dựng sự nghiệp, Lăng Ngân Châu lại lần nữa bị người ta ám toán, cố ý lái xe đâm bị thương đôi chân của hắn, bởi vì không có tiền trị liệu, luôn kéo dài tới hiện tại.

Thật ra lấy khoa học kỹ thuật hiện tại muốn làm cho hắn một lần nữa đứng lên rất dễ dàng, chỉ là…… Lăng Ngân Châu đã không muốn quay lại thương trường ngươi lừa ta gạt, hiện tại hắn làm công ích, tự mình quản lý tài sản, chơi cổ phiếu, tiền thu vào cũng đủ để hắn cùng Lăng mẫu sinh hoạt.

Chỉ là trong lòng Lăng mẫu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lăng Ngân Châu, bà vẫn luôn nghĩ biện pháp có được một số tiền, chữa khỏi hai chân hắn……

Ngày đó Lăng Thất Nguyệt nghe xong Lăng mẫu tự thuật, trong lòng cô rối loạn đã lâu, từ quán cà phê ra tới cô liền thấy được xe Đỗ Thần ——

“Thật ra, sau khi ba cô chết, Lăng thị thiếu rất nhiều tiền, nợ nần đều đè ở trên đầu Lăng Ngân Châu, hắn cũng không có nói cho mẹ cô biết.”

Đỗ Thần đem một chồng tư liệu đưa tới tay Lăng Thất Nguyệt.

“Lăng Ngân Châu có cơ hội Đông Sơn tái khởi, thậm chí hắn rất có tài năng, nhưng hắn không muốn người nhà của cô lại lần nữa cuốn vào cạnh tranh của thương trường, cho nên hắn lựa chọn quy ẩn, lựa chọn tự mình chậm rãi trả số nợ kết xù đó, những số tiền đó, cũng đủ đè ép hắn cả đời.”

Cả đời, dùng gánh nặng cả đời, đổi lấy cuộc sống yên ổn của người nhà.

Lăng Ngân Châu, anh sao có thể ngốc như vậy?

“Đem Thiên Thiên giao cho tôi, Lăng Thất Nguyệt cô nên nhìn thấy được, không có sự bảo vệ cường đại, sinh mệnh yếu ớt như thế nào.”

Con ngươi Đỗ Thần gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Lăng Thất Nguyệt.

“Tôi giúp Lăng Ngân Châu trả tất cả nợ nần, tôi còn có thể cho cô tùy thời đến thăm Thiên Thiên, tôi bảo đảm những người năm đó sẽ không đến tìm các người gây phiền toái nữa, Lăng Thất Nguyệt, cô hẳn là biết lựa chọn nào đối với cô, đối với người nhà của cô, đối Thiên Thiên, mới là tốt nhất.”.

Một khắc kia, Lăng Thất Nguyệt dao động.

Đúng vậy, cô có thể cho Thiên Thiên cái gì? Cô mang đến cho người nhà mình cái gì?

Nếu Thiên Thiên tiếp tục đi theo cô, nếu gặp phải chuyện tương tự, cô nên làm cái gì bây giờ?

……

“Ca, em đã quyết định rồi.”

Lăng Thất Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lăng Ngân Châu.

“Thiên Thiên thông minh như vậy, nó nên có được cuộc sống tốt hơn, em…… em sẽ ở lại nơi này, ở bên cạnh anh cùng mẹ, Đỗ Thần đã đồng ý với em, sẽ để em thường xuyên đi gặp Thiên Thiên.”

“Thất Nguyệt……”

Lăng Ngân Châu muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc quật cường của Lăng Thất Nguyệt hắn chỉ có thể đem lời nói trong lòng  nuốt xuống.

Chính là bởi vì hắn quá hiểu phần cố chấp kia của Lăng Thất Nguyệt, năm đó mới có thể làm được tuyệt tình như vậy……

Sau khi Lăng Thất Nguyệt từ quán cà phê rời đi, Lăng Ngân Châu vẫn còn ngồi tại chỗ.

Không bao lâu, liền có một thân ảnh thon dài chậm rãi tới muộn.

“Đỗ tiên sinh.”

Lăng Ngân Châu nhìn thấy người đối diện, ánh mắt thần thái trở nên có chút sắc bén.

“Chuyện tôi nói với anh, anh suy nghĩ như thế nào?”

Người tới gọn gàng dứt khoát, trong giọng nói mang theo chắc chắn, hắn đã sớm biết lựa chọn của Lăng Ngân Châu.

“Tôi đồng ý với anh.”

Ánh mắt Lăng Ngân Châu chợt lóe, lúc này đây, hắn cần thiết phải làm như vậy……

~~~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui