Edt: Mítt
Đêm, mưa xuân liên miên mấy cái canh giờ cuối cùng cũng ngừng lại.
Thời điểm Tô Duệ từ thư phòng trở lại phòng ngủ, Tô Vãn đã sớm ngủ rồi, có lẽ là bởi vì ngày tân hôn biểu hiện quá mức "Hung ác", làm cho mấy ngày này mỗ Vương gia vẫn luôn ăn chay.
Tô tướng quân cảm thấy vẫn chưa đủ nha!
Nhưng mà lão bà không phối hợp, cường hãn sẽ phá hư tình cảm phu thê!
Tô Duệ ngồi ở mép giường nhìn Tô Vãn ngủ say, ánh mắt nàng hồng nhuận đôi mỏ đỏ mọng, dừng lại vài giây, Tô Duệ nheo nheo mắt, đột nhiên cúi người hôn hôn môi Tô Vãn, sau đó lại thật nhanh nâng lên mặt. (Mỗ Vương gia hôn lén lão bà :v)
Được thôi, không cho ăn thịt, uống miếng canh cũng được ~
Sau cơn mưa xuân, Tô Vãn ngủ thật an ổn, mà tinh lực bạo biểu vị mỗ Vương gia cả đêm lăn qua lộn lại, trong chốc lát chà đạp cái miệng nhỏ của cô vợ nhà mình một chút, trong chốc lát lại còn trộm sờ sờ da thịt trắng nộn của vợ nhỏ, tóm lại người nào đó một mình tự tiêu khiển, cũng để lại trên người Tô Vãn vài trái tiểu dâu tây ~
Sáng sớm hôm sau, Tô Vãn vừa mở mắt liền phát hiện miệng mình hơi đau, cô cau mày dùng đầu ngón tay chạm chạm vào đôi môi có chút sưng, sắc mặt lập tức khó coi lên.
Thân là vợ chồng hợp pháp, Tô Vãn thật ra cũng không để ý việc thực hiện nghĩa vụ phu thê, nhưng Tô tướng quân tại phương diện này thật sự là không đáng tin cậy, một khi làm liền hoàn toàn không màng cảm nhận của Tô Vãn.....
Tóm lại, người nào đó trên giường kỹ năng còn chờ tôi luyện, mà người nào đó hung mãnh kịch liệt vận động cũng không nhất định phải một vừa hai phải..
Tô Vãn xoa xoa miệng mình, xoay người nhìn nam nhân đang "Ngủ" bên người mình, âm thầm nghiến răng.
"Tô Duệ, chàng gần đây có phải quá nhàn hay không? "
Người nào đó đang giả bộ ngủ:......
Thấy Tô Duệ tiếp tục giả bộ ngủ, Tô Vãn cũng không đi quản hắn, vẫn tiếp tục tự mình nói.
"Chàng nếu thật sự tinh lực sung túc không chỗ phát tiết, liền làm nhiều việc có ý nghĩa một chút, ví như giúp Thẩm Thanh Dao tìm kiếm một vị hôn phu hoàng tộc, ta thấy nàng ta cũng nên tới lúc thành thân rồi!"
Nghe Tô Vãn nói đến chính sự, Tô Duệ cuối cùng chậm rãi mở mắt.
"Người được chọn ta đều chọn tốt rồi, nếu nàng cho rằng thời cơ chín mùi, ta đây liền để hắn đi Khánh Xuyên hầu phủ cầu hôn!"
"A, đã tỉnh rồi à?"
Tô Vãn vừa xoay đầu, nghiêng thân mình, dùng ánh mắt liếc Tô Duệ một cái.
"Ái phi, vợ à."
Tô Duệ mở to hai mắt nhìn, bày ra biểu tình điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Vãn.
Biểu tình này, không biết sao bỗng nhiên khiến cho Tô Vãn nghĩ tới Tô Tiểu Tô, Tô tướng quân, bán manh đáng xấu hổ!
"Hừ."
Hướng về phía Tô Duệ hừ lạnh một tiếng, Tô Vãn lúc này mới xoay người sang chỗ khác, tự mình mặc áo ngoài.
"Ta giúp nàng mặc!"
Tô Duệ phía sau luôn mau tay nhanh mắt, thấy Tô Vãn muốn thay quần áo, hắn lập tức nhanh tay đoạt lấy áo ngoài trong tay Tô Vãn.....
Cơ hội quang minh chính đại sờ sờ vợ mình như vậy, đi ngang qua dạo ngang qua, Tô tướng quân tuyệt đối sẽ không tính sai!
Tô tướng quân, ngươi thật là, là đủ rồi a!
............
Tháng ba, thế tử Hà Nam vương Tần Tường mang theo bà mối tự mình tới cửa Khánh Xuyên hầu phủ cầu hôn Thẩm gia nhị tiểu thư Thẩm Thanh Dao.
Này đối với Khánh Xuyên hầu phủ tiêu điều nhiều ngày mà nói không thể nghi ngờ là thiên đại hỉ sự, ngày đó Thẩm Triệt tại yến hội lưu Tần Tường ở trong phủ dùng qua tiệc tối mới đi..
Mà Dư thị đối với thế tử Hà Nam vương tướng mạo anh tuấn lại thân thế bất phàm tự nhiên cũng thập phần vừa lòng, hôn sự này quả thực làm nàng cười không khép miệng được.
Mà làm đương sự Thẩm Thanh Dao, nàng tuy rằng là tiểu loli phúc hắc tâm cơ, nhưng ở phương diện tình cảm lại là trống rỗng, niên thiếu Thẩm Thanh Dao vẫn luôn cảm thấy mình sống ở dưới cái bóng của Thẩm Thanh Cẩm, nàng thậm chí nghĩ tới về sau nếu Thẩm Thanh Cẩm có nam nhân yêu thương, nàng nhất định phải không từ thủ đoạn đoạt lấy, như vậy nàng mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hiện tại, Thẩm Thanh Cẩm rõ ràng đã bị phụ thân vắng vẻ, ở giới quý tộc đế đô, danh dự cũng quét rác, như vậy nàng ta đã không còn là đích nữ làm mình trộm hâm mộ cùng ghen ghét kia nữa.
Thật ra lúc này Thẩm Thanh Dao có chút mê mang, đối với Tần Tường, nàng không thể nói là chán ghét những cũng chưa cỡ nào thích, bất quá ở trên tiệc tối của Thẩm gia, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Cẩm nhìn chằm chằm mình âm thầm nảy sinh ác độc cùng ghen ghét bốc hỏa, tâm tình Thẩm Thanh Dao lập tức sảng khoái.....
Chỉ cần có thể làm Thẩm Thanh Cẩm không vui, nàng thật sự vui vẻ ( cho nên nói nữ chủ nữ phụ thật là sinh vật không chết không ngừng? )
Một ngày này, tiệc tối của Khánh Xuyên hầu phủ tiến hành đến đêm khuya.
Kết thúc, có chút mỏi mệt trở lại khuê phòng của mình, Thẩm Thanh Cẩm đuổi nha hoàn bên người ra ngoài, một mình đồ vật có thể đập liền ở trong phòng đập loạn cả lên.....
Nàng không cam lòng!
Dựa vào cái gì trở lại một đời, Tô Vãn cùng Thẩm Thanh Dao đều có thể được hạnh phúc?
Các nàng dựa vào cái gì?
Cơ hồ bị phẫn nộ ở đáy lòng cùng không cam lòng làm lu mờ đầu óc Thẩm Thanh Cẩm ánh mắt dữ tợn, gắt gao cắn môi mình, nàng nhất định sẽ không để Thẩm Thanh Dao được sống tốt, tuyệt đối không......
Nếu muốn để người diệt vong, trước tiên làm người điên cuồng!
Thẩm Thanh Cẩm đã lâm vào điên cuồng sớm bất chấp nha hoàn bên người mình luôn nghi kỵ, nàng vẫn như cũ sử dụng biện pháp lần trước đối phó với Tô Vãn, dùng danh nghĩa của mình gửi thư từ cho Tần Đình, lại dùng danh nghĩa Tần Tường hẹn Thẩm Thanh Dao ra ngoài gặp mặt.
Hai người gặp mặt trong phòng đã sớm được Thẩm Thanh Cẩm bố trí thỏa đáng, nàng chuẩn bị tốt hương kích tình hiệu quả mạnh mẽ, lúc này đây Thẩm Thanh Cẩm vẫn luôn trốn tránh ở nơi tối tăm lặng lẽ quan sát, nàng muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của Thẩm Thanh Dao.
Chỉ tiếc, kịch bản cũng không có dựa theo dự tính của Thẩm Thanh Cẩm mà diễn, khi giờ ước định đã đến, người được hẹn, lại từ Tần Đình biến thành Tần Việt.
Như thế nào sẽ là nhị điện hạ?.
Tận mắt nhìn thấy Tần Việt bước vào căn phòng kia, Thẩm Thanh Cẩm đang muốn đi ra ngoài ngăn cản, ngay lúc này Thẩm Thanh Dao cũng đã đúng giờ mà đến, nhìn thấy Thẩm Thanh Dao trang điểm minh diễm, bước chân Thẩm Thanh Cẩm dừng một chút....
Chỉ cần có thể phá hủy hôn sự của Thẩm Thanh Dao, nam nhân kia là ai có quan hệ gì đâu?
Nàng, không thèm để ý.
Sống lại một đời, nàng còn có cái gì để ý cùng mất đi chứ?
Tận mắt nhìn thấy hai người vào phòng, tâm Thẩm Thanh Cẩm dần buông xuống, nàng thật ra cũng dùng danh nghĩa Thẩm Thanh Dao mời Tần Tường, chỉ là thời gian trễ hơn một chút.
Mưu kế tuy rằng vụng về như thế, lại có thể dựng sào thấy bóng.
Thẩm Thanh Cẩm thật muốn nhìn xem Thẩm Thanh Dao bị Tần Tường phát hiện gièm pha như vậy, trên mặt sẽ là cái biểu tình gì?
"Phanh!"
Đang lúc Thẩm Thanh Cẩm âm thầm đắc ý, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.
Thẩm Thanh Cẩm ẩn thân ở nơi tối tăm sửng sốt, ngước mắt liền nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Tần Việt bước chân vội vàng vọt ra.
Người nam nhân này......
Ngóng nhìn phương hướng Tần Việt rời đi, Thẩm Thanh Cẩm lúc này trong lòng lại có chút phức tạp, đã từng bị Tần Đình phản bội, ở trong lòng nàng nam nhân trên thế gian này đều dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc phụ lòng người, không nghĩ tới hiện giờ sắc đẹp trước mặt, Tần Việt lại có thể phất thân mà đi.
Tần Việt là người đáng giá để phó thác, chỉ là lúc này Thẩm Thanh Cẩm không rảnh nghĩ nhiều.
Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Thanh Dao, chờ Tần Tường tới chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ?
Thẩm Thanh Cẩm do dự một chút, cuối cùng vẫn là lớn mật từ chỗ tối đi ra, nàng cẩn thận chậm rãi đi tới cửa phòng, từ một bên nhô đầu hướng bên trong nhìn xung quanh một cái....
Lúc này toàn bộ cửa phòng đều đang mở rộng, mà trong phòng, là trống không!
Tại sao lại như vậy?
Thẩm Thanh Cẩm ngơ ngẩn, nàng theo bản năng vọt vào phòng, trong phòng hương khí đã sớm tan hết, thì ra người hẳn nên ở trong phòng Thẩm Thanh Dao lại biến mất vô tung.
"Tỷ tỷ, tỷ tìm ta sao?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm êm tai uyển chuyển, Thẩm Thanh Cẩm chậm rãi xoay người sang, ngay sau đó toàn bộ thân thể đều cương tại chỗ.
Thẩm Thanh Dao vẻ mặt tươi cười đứng ở ngoài cửa, ở bên cạnh nàng còn đứng hai thân ảnh cao lớn thon dài, rõ ràng là Tần Việt cùng...... Thẩm Ngọc Thư!
"Thanh Cẩm, không nghĩ tới muội thật sự ngoan độc như thế."
Thẩm Ngọc Thư vẻ mặt bi thống nhìn muội muội mình, muội muội hắn yêu thương nhất hiện giờ vì sao biến thành bộ dáng như vậy?
Thẩm Thanh Cẩm ngây thơ vô tư trước kia đi đâu rồi?
"Ca, đại ca, huynh nghe muội giải......"
Nhìn thấy thân ảnh Thẩm Ngọc Thư, Thẩm Thanh Cẩm luống cuống, nàng bước nhanh tới trước mặt Thẩm Ngọc Thư muốn cùng hắn giải thích, nhưng Thẩm Ngọc Thư lại lạnh lùng ném tay nàng ra.
"Muội không cần lại giảo biện, ta không có muội muội như muội!"
Chuyện của Tô Vãn vốn chính là khúc mắc của Thẩm Ngọc Thư, hiện giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Cẩm lại trò cũ hãm hại muội muội khác của chính mình, Thẩm Ngọc Thư thật sự đối với muội muội này đã hết hy vọng.
Cái đế đô này đã không có gì đáng để hắn vướng bận cùng lưu luyến, hắn nên rời đi......
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư không chút do dự xoay người rời đi, Thẩm Thanh Cẩm cương tại chỗ, nước mắt không tự chủ được theo khuôn mặt chảy dài...
Ca ca, đời này, muội vẫn phải mất đi huynh sao?
Sau khi Thẩm Ngọc Thư rời đi, Thẩm Thanh Dao cũng theo rời đi, hiện giờ Thẩm Thanh Cẩm không bao giờ còn là Thẩm đại tiểu thư ngây thơ hồn nhiên kia nữa rồi.
Nữ nhân trước mắt bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, trong đầu đều là âm mưu trả thù đã không còn đáng giá để Thẩm Thanh Dao hâm mộ ghen ghét.
Chờ Thẩm Thanh Cẩm phục hồi lại tinh thần, trước mắt nàng chỉ còn lại Tần Việt.
"Ngài vì cái gì còn không đi? Đến nhị điện hạ cũng tính cười nhạo ta một phen sao?"
Thẩm Thanh Cẩm nhìn nam nhân trước mắt này, ánh mắt tràn đầy sắc lạnh.
Tần Việt không nói lời nào, chỉ là vẫn dùng ánh mắt chuyên chú nhìn người rơi lệ đầy mặt trước mắt này.
"Ta không biết nàng vì cái gì phải làm chuyện như vậy, nếu...... Nếu nàng ở Thẩm gia không vui vẻ, ta cưới nàng!"
Ta cưới nàng!
Ba chữ này giống như sấm sét ở bên tai Thẩm Thanh Cẩm vang lên.
Nàng không thể tin nhìn nam nhân trước mắt, thẳng đến thật lâu lúc sau, Thẩm Thanh Cẩm mới tìm về thanh âm của mình, có chút run rẩy mở miệng hỏi.
"Vì cái gì?"
Vì cái gì?
Tần Việt có chút hoảng hốt..... đơn giản là đã từng trong nháy mắt kia tâm động, cho dù biết nàng làm ra chuyện đê tiện như vậy, hắn vẫn nguyện ý bao dung nàng.
Đơn giản là, nàng là nữ nhân đầu tiên Tần Việt hắn yêu......
Chờ tất cả mọi người rời đi cái nơi thị phi này, một con mãnh hổ to lớn màu trắng chậm rì rì từ nơi không xa trong rừng cây thản nhiên đi tới.
Thật vất vả mới có thể ra khỏi vương phủ phóng một lần, mỗ hổ vương tỏ vẻ, trốn rừng cây nhỏ rình coi gì đó, mới không phải là tác phong của bổn vương, chỉ có nhân loại các ngươi mới có thể không đạo đức như thế! Thật là quá không đạo đức!
Lúc này đi theo bên cạnh lão bạch hổ, thản nhiên xuất hiện hai cái thân ảnh "Không đạo đức" ~
Hai người đều khoác áo choàng dày nặng, hôm nay tuồng này, tuy rằng là Thẩm Thanh Cẩm tự mình thao tác viết kịch bản, hơn nữa nàng còn thật ra sức hữu nghị biểu diễn nữ chính bi thương, nhưng chân chính kế hoạch đạo diễn lại là Tô Vãn cùng Tô Duệ.
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Thanh Cẩm không có biện pháp tiếp tục lưu lại Khánh Xuyên hầu phủ, lúc này Tần Việt chính là cứu rỗi duy nhất của Thẩm Thanh Cẩm.
Một nam nhân cường đại thâm tình như vậy, ở thời điểm nàng chật vật nhất nghèo túng nhất hướng nàng vươn tay.
Đây tuyệt đối là một cảnh tốt đẹp, nhưng......
Nếu có một ngày Tần Việt phát hiện "Thẩm Thanh Cẩm" mà mình yêu, thế nhưng không phải là Thẩm Thanh Cẩm chân chính, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Tình cảm của một người đôi khi rất yếu ớt, đồng thời cũng có đôi khi cứng rắn không gì phá nổi.
Ta yêu ngươi, đơn giản vì người kia là ngươi.
Ta yêu ngươi, không yêu người khác, cũng bởi vì ở thời gian kia, địa điểm kia, người ta gặp được chính là ngươi, không phải người khác.
Giống như Tô Vãn cùng Tô Duệ, mỗi đoạn duyên phận bắt đầu đều là ngẫu nhiên, lại cũng là tất nhiên.
Còn như Tần Việt nam chính ngôn tình hào quang mở rộng, nam nhân thâm tình, cả đời, cũng chỉ sẽ một lần động tâm.
............
Hôn sự của Thẩm Thanh Dao cùng Tần Tường lúc đầu định cuối tháng tư, nhưng nhị điện hạ đột nhiên hướng Thẩm gia cầu hôn quấy rầy sự bố trí của Thẩm gia, hôn lễ của hai người không thể không bị dời lại.
Hai nữ nhi của Thẩm gia một trước một sau gả vào hoàng tộc, này vốn nên là một sự kiện đáng ăn mừng, nhưng Khánh Xuyên hầu phủ suy bại cũng từ một năm này mà bắt đầu.....
Ngày Thẩm Thanh Cẩm xuất giá, Thẩm Ngọc Thư đã mang theo quân đội của mình đi ra biên quan.
Hắn đối với muội muội của mình, đối với đế đô đã chết tâm......
Đêm đại hôn, Thẩm Thanh Cẩm giống như lần đầu tiên xuất giá, tâm tình khẩn trương chờ đợi phu quân của mình, nhưng suốt một đêm, Tần Việt không có bước vào tân phòng một bước.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Cẩm mới từ trong miệng ma ma vương phủ nghe nói, đêm qua vương phủ có thích khách lẫn vào, Vương gia suýt nữa bị ám sát, mà sống chết trước mắt là do một vị hắc y cô nương ra tay cứu Vương gia, cô nương kia bởi vậy trọng thương vẫn luôn hôn mê, mà Vương gia vẫn luôn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi canh giữ ở trước giường nàng ấy, đã túc trực suốt một đêm...... ( Các nàng biết cô ấy là ai dồi chứ :v)
Ba năm sau --
Tần Mục Phong thân thể vẫn luôn khỏe mạnh đột nhiên nhiễm trọng bệnh qua đời, Thái Tử Tần Vũ dựa theo di chiếu của tiên đế mà đăng cơ.
Một đời vua một đời thần, tân đế đăng cơ, triều dã rung chuyển, sau một lần suy sụp Khánh Xuyên hầu phủ đột nhiên lại được bệ hạ trọng dụng, rất nhiều người không rõ nội tình, nhưng tin tức trong hoàng tộc tinh thông, có người lại biết bí mật của phương diện này....
Thì ra ba năm trước gả cho Nhị hoàng tử Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Thanh Cẩm nghe nói ở trong vương phủ vẫn luôn không được sủng ái, nhị điện hạ thậm chí luôn không có cùng nàng ta viên phòng, chính là ở dưới tiền đề như vậy, một năm trước, Thẩm trắc phi lại đột nhiên mang thai!
Đứa nhỏ này tồn tại quả thực chính là vũ nhục đối với hoàng thất, dựa theo quy củ của hoàng tộc, Thẩm Thanh Cẩm cùng hài tử của nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cuối cùng bệ hạ triệu nhị điện hạ cùng Thái Tử đồng loạt nhập cung, phụ tử ba người nói chuyện suốt một đêm, cuối cùng Thẩm Thanh Cẩm cùng hài tử trong bụng nàng ta mệnh lúc này mới được bảo toàn.
Thế sự chính là kì diệu như vậy, có Tô Vãn cùng Tô Duệ thiết kế, nam chủ Tần Việt yêu Truy Tuyết, từ đó đối với nữ chủ đại nhân chẳng quan tâm, như không có gì.
Nhưng điều này cũng ngăn cản không được hào quang của nữ chủ đại nhân hết sức chọc người, cuối cùng không chịu nổi cô đơn Thẩm Thanh Cẩm vẫn thành công cùng nam phụ thứ nhất Thái Tử điện hạ ghép đôi....
Cái gọi là kiếp trước kiếp này, tất cả tựa như là một trò cười.
Thẩm Thanh Cẩm không cam lòng kiếp trước mình bị gánh lấy tội danh "Tư thông", càng không cam lòng hài tử trong bụng mình bị gọi là "Nghiệt chủng", mà một đời này, tất cả đều do chính nàng ta chọn.
Cho dù nàng ta cảm thấy mình không thẹn với lương tâm, nàng ta cảm thấy mình cùng Thái Tử là thật tình yêu nhau, mà nàng ta cùng Tần Việt căn bản không phải là phu thê thật sự...... Dù cho nàng ta có một ngàn một vạn cái lý do, nhưng trong mắt người đời nàng ta vẫn là hồng hạnh vượt tường, lả lơi ong bướm nữ nhân không biết xấu hổ.
Thái Tử đăng cơ, đại xá thiên hạ, các vị hoàng tử khác ở đế đô đã làm tốt chuẩn bị bị lưu đày ra khỏi kinh thành, chính là ở ngay lúc này, đột nhiên có một đội quân thần bí xuất hiện ở ngoài thành, nhánh quân đội người dẫn đầu không phải ai khác chính là Tần Hạo!
Thời gian ba năm, Tần Hạo dưới sự trợ giúp của Tô Duệ thành công thoát thai hoán cốt hơn nữa khống chế nhân mã thuộc về mình, lúc này đây hắn phải dùng lực lượng của chính mình tự tay đoạt lại non sông gấm vóc vốn nên thuộc về phụ vương hắn.
Đứng ở trên đài cao của kinh thành, nhìn thấy ngoài thành nguy cấp, Tô Vãn nhịn không được nắm chặt tay Tô Duệ.
"Ngày Tần Hạo phá thành, chúng ta liền rời đi."
Ở thế hệ hoàng thất, người duy nhất có thể cùng mọi người chống lại Tần Hạo cũng chỉ có Tần Việt, mà hiện tại Tần Việt bởi vì quan hệ với Truy Tuyết đã sớm cùng Tô Duệ kết minh, cũng âm thầm cùng Tần Hạo đạt thành hiệp nghị.
Cho nên, đại quân Tần Hạo đánh vào kinh thành, huỷ bỏ những ngày tân đế vừa mới đăng cơ.
Tân đế vừa chết, Thẩm Thanh Cẩm lại mất đi "Chân ái" không dễ có được, như vậy nhiệm vụ lần này của Tô Vãn cũng đã hoàn thành hoàn mỹ.
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ nhịn không được cầm lại tay Tô Vãn, sau đó ho khan dựa vào bên tai Tô Vãn nhẹ nhàng nói.
"Cái kia...... Gần đây ta xem rất nhiều sách, chờ trước khi rời đi, ta lại bồi nàng tắm gội được không, lần này tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến nàng."
Tô Vãn:.......
Liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái, Tô Vãn nhịn không được dùng sức ở lòng bàn tay hắn véo véo.
"Đây là chàng nói, chàng cũng không nên lại...... Xằng bậy."
Vì thế, nhiều ngày sau, thời điểm trong kinh thành máu chảy thành sông, thủ vệ nghiêm mật, nhưng bên trong thế ngoại đào nguyên ở hậu viện của Tấn Thân Vương phủ lại là một mảnh sắc xuân vô biên....
"Dừng dừng, không được, đau muốn chết!"
Đã nói tốt nâng cao kỹ thuật đâu?
Nói tốt sẽ không làm ta bị thương đâu?
Hơi nước mờ mịt, ánh mắt Tô Duệ trầm trầm, mà Tô Vãn vẫn luôn kêu la....
Cô biết ngay sẽ là cái kết quả này.
Nhưng là......
Thấy hắn nhịn lâu như vậy, cho dù lại đau, cô cũng sẽ không ở ngay lúc này cự tuyệt hắn.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi Tô Duệ cuối cùng cũng vẻ mặt thoả mãn hôn hôn khóe môi Tô Vãn, Tô Vãn hữu khí vô lực hướng về phía hắn cười cười, lúc này mới dưới đáy lòng liên hệ tổng bộ, chuẩn bị rời khỏi nhiệm vụ.....
Thế giới sau tái kiến, ta yêu người.
~~~~~
Hụ hụ ta trả chương cuối muộn đêy. Chiều ta sẽ bù đắp cho các nàng chương mới của TG sau, TG sau về với hiện đại nhie!
Thân áiiii ♥️♥️♥️♥️♥️♥️