Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Edt: Mítt

~~~~~~~

Việc đầu tiên sau khi về tới nhà, Tô Vãn đem toàn bộ phòng ở tỉ mỉ kiểm tra một lần, sau khi xác định mỗi một góc ngách đều thật an toàn, hơn nữa quen thuộc tất cả trong nhà, Tô Vãn mới an tâm đi tắm.

Dòng nước ấm áp từ trên da thịt tái nhợt chảy xuôi xuống, Tô Vãn nhìn hình xăm màu vàng trên cánh tay mình đến thất thần.

Đây là lắc tay lão quỷ cho cô, tới thế giới này thế mà lại biến thành một hình xăm.

Vì sao……

Đồ vật mà lão quỷ cho mình có thể đi theo mình trở lại Thời Không Thất Lạc, thậm chí, nó còn đi theo mình tiến vào trong những thế giới khác.

Lão quỷ hắn, rốt cuộc là…… Ai?

Lắc tay này lại ẩn dấu bí mật gì đây?

Tô Vãn nhắm mắt lại, cả người đều chìm xuống đáy bồn tắm ——

Cô không thể nghĩ, cô không có thời gian mà miên man suy nghĩ, cô chỉ nghĩ muốn đem Tô Duệ cứu ra.

Tô Duệ, anh chờ em.

Anh nhất định phải chờ em, em có thể, em sẽ không làm anh thất vọng……

Trong suốt buổi tối, Tô Vãn đều ngủ không yên ổn, cảnh trong mơ cứ từng màn từng màn xuất hiện, ở một cảnh trong mơ cô thấy được Hạ Vũ San cùng Từ Tử Minh, còn nhìn thấy rất nhiều người cũng không quen thuộc lắm, tất cả mọi người vây quanh cô ấy, chúc mừng cô ấy.

Từ Tử Minh từ trong một bó hoa hồng to lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, mỉm cười đeo lên ngón tay của cô ấy, hắn nói.

“Vũ San, gả cho anh, em chính là toàn bộ mùa hè của anh.”

……

Tô Vãn đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, không biết vì sao, trong lòng đau lợi hại.

Mùa hè……

Mùa hè trong mộng, là danh khúc thành danh của Hạ Vũ San.

Vì sao lại nằm mộng như vậy?

“Thịch thịch thịch.”

Một trận tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của Tô Vãn.

Tô Vãn nhìn thời gian, đã là chín giờ mười lăm phút sáng, lúc này, chẳng lẽ là Tằng tỷ? Không đúng, Tằng tỷ có chìa khóa của chung cư này.

Tô Vãn từ trên giường xuống, vội vàng thay quần áo, rửa mặt một phen.

Tiếng đập cửa vẫn luôn tiếp tục, rất có quy luật, lực độ cũng vừa đủ.

Tô Vãn đứng ở cửa, nhịn không được nhìn xuyên thấu qua mắt mèo nhìn nhìn bên ngoài, cô liếc mắt một cái nhìn thấy cảnh huy lóng lánh.

Là, cảnh sát?

Tô Vãn sửa sửa tóc, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa.

“Cô là Hạ tiểu thư?”

Người đàn ông đi đầu mỉm cười với Tô Vãn, sau đó móc ra chứng kiện của mình tự báo tên.

“Đội trưởng đội hình cảnh, Phàn Kha.”

“Phàn Kha?”

Tô Vãn trợn to mắt nhìn người đàn ông xa lạ làn da hơi ngăm đen trước mắt này, dưới sự kinh ngạc, cô đột nhiên đoạt lấy chứng kiện của hắn, mặt trên rành mạch dán ảnh chụp của hắn, còn có cảnh hào.

Hai chữ “Phàn Kha” đoan chính khắc ở mặt trên.

“Phàn đội, đây……”

Nữ cảnh sát ở một bên khó hiểu nhìn Tô Vãn ngay sau đó lại vẻ mặt nghi vấn nhìn đội trưởng nhà mình.

“Khụ khụ.”

Phàn Kha xấu hổ gãi gãi đầu: “Cái này, tôi không giống cảnh sát sao? Hạ tiểu thư cô……”

“Anh là Phàn Kha, anh thật đúng là Phàn Kha? Vậy…… Phàn Kha kia là ai? Không, ý tôi là có một người nói với tôi hắn là Phàn Kha.”

Khi nói chuyện Tô Vãn vội vàng chạy về phòng ngủ của mình lấy di động, ở trong điện thoại tìm được số điện thoại của “Cảnh sát Phàn”, trực tiếp gọi qua ——

“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”

Tô Vãn gắt gao nắm chặt di động, biểu tình trên mặt tràn đầy mờ mịt.

“Có người giả mạo tôi đến gặp cô, hắn nói với cô cái gì? Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư?”

Phàn Kha đi theo Tô Vãn vào phòng ngủ, thấy cô còn đang ngẩn người, nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô.

“A.”

Tô Vãn phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh nhìn Phàn Kha: “Anh, thật sự là cảnh sát?”

“Cam đoan không giả.”

Phàn Kha thậm chí còn xốc xốc áo ngoài của mình, lộ ra còng tay cùng súng ở bên hông.

“Người kia đến bệnh viện tìm tôi, hắn nói…… Hắn nói hắn tên Phàn Kha, hắn thật sự rất giống cảnh sát.”

Đúng vậy, ấn tượng “Phàn Kha” cho Tô Vãn thật sự rất giống hình cảnh, trên người hắn có một loại hương vị rất đặc thù chỉ có trên người hình cảnh mới có, cho nên Tô Vãn chưa từng hoài nghi “Phàn Kha” kia sẽ là hàng giả.

Rất giống cảnh sát?

Nghe Tô Vãn nói, Phàn Kha nhíu nhíu mày.

“Chuyện này chúng tôi sẽ đi bệnh viện xác minh, Hạ tiểu thư, chúng tôi lần này tới là hy vọng cô có thể phối hợp điều tra với chúng tôi một vụ án mạng.”

“Là án mạng của Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao sao?”

Tô Vãn nghe Phàn Kha hỏi, nhịn không được hỏi lại một câu.

“Cô biết?”

Nữ cảnh sát đi theo Phàn Kha tiến vào nghe được Tô Vãn nói, kinh ngạc nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

“Là Phàn Kha, không, là Phàn Kha giả nói cho tôi, hắn nói Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao đều đã chết, mà tôi…… Sẽ trở thành người bị hại thứ ba.”

“A!”

Nghe Tô Vãn trả lời, nữ cảnh sát kia lập tức há to miệng: “Phàn đội, Phàn đội, người kia có phải hung thủ hay không? Nhất định là hung thủ! Hung thủ xuất hiện?”

“Lưu Vũ, bình tĩnh một chút.”

Phàn Kha vẻ mặt hắc tuyến vỗ vỗ vai Lưu Vũ, sau đó lại hướng về phía Tô Vãn cười trấn an.

“Cô ấy vừa tốt nghiệp ngành cảnh sát, xem nhiều phim hình sự phá án nên hồ ngôn loạn ngữ, Hạ tiểu thư cô đừng để ý!”

“Không sao, tôi đã…… Có chuẩn bị.”

Tô Vãn không thèm để ý trả lời một câu, sau đó lại quay đầu cười cười với Phàn Kha.

“Hai vị đến phòng khách ngồi đi, uống chút nước, tôi đi phòng bếp lấy.”

“Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi lần này tới chủ yếu là muốn cùng Hạ tiểu thư tìm hiểu một ít chuỵên…… về Từ Tử Minh.”

Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao trước sau bị hại, hai người bị hại đều bị rạch mặt, trên người cũng bị hung thủ đâm rất nhiều nhát, tình trạng tử vong của hai người cũng giống nhau, bước đầu nhận định là cùng một hung thủ sát hại.

Hung thủ vì sao giết hai cô ấy?

Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao trừ bỏ đều là nữ nghệ sĩ ở ngoài, vòng luẩn quẩn sinh hoạt của hai người cũng hoàn toàn bất đồng.

Nếu một hai phải tìm ra một chỗ mà hai người giống nhau, như vậy chính là các cô ấy đều đã từng bị Từ Tử Minh chơi qua, Phàn Kha ở trong nhà của hai người bị hại cũng tìm được một ít đồ vật có liên quan đến Từ Tử Minh, căn cứ theo lời khai của người đại diện cùng trợ lí của hai người có thể chứng thực hai người đều đã từng cùng Từ Tử Minh nói qua chuyện tình yêu, là cái loại tình ngầm không thể công khai.

Đây có lẽ là một manh mối?

Phàn Kha ngay sau đó liên hệ với người của Từ gia, người của Từ gia đối với việc tư của Từ Tử Minh ngậm miệng không nói, cuối cùng Phàn Kha đành phải trằn trọc tìm được trợ lí trước kia của Từ Tử Minh là Dương Nghị, từ chỗ Dương Nghị mà Phàn Kha biết được một ít bí mật cá nhân không muốn người khác biết của Từ Tử Minh.

Thì ra Từ Tử Minh tự xưng sẽ không cùng nữ minh tinh giới giải trí có bất kì quan hệ gì, không chỉ có kết giao với ba nữ minh tinh, hơn nữa hắn thậm chí tính cùng ngôi sao ca nhạc Hạ Vũ San kết hôn, đương nhiên, cuộc hôn nhân này lúc trước bị cha mẹ hắn cực lực phản đối.

Sau khi biết được tin tức này, Phàn Kha cũng không có lập tức tới tìm Hạ Vũ San chứng thực, bởi vì bọn họ phá án đều lấy chứng cứ làm cơ sở chuẩn, hiện tại, hắn chỉ là hoài nghi án này có khả năng cùng cái chết nửa năm trước của Từ Tử Minh có quan hệ, nhưng cũng không có bất kì chứng cứ chứng thực đoạn suy nghĩ này của Phàn Kha.

Mấy ngày nay, Phàn Kha vẫn luôn không ngừng phái người thu thập tin tức có liên quan đến hai người bị hại, đồng thời chính hắn cũng lật xem hồ sơ nửa năm trước Từ Tử Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Từ Tử Minh chết, lúc trước bị phán định là giao thông ngoài ý muốn, xe hắn trải qua kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cũng không phát hiện bị người ta động tay động chân, cho nên bài trừ khả năng hắn bị giết.

Cho dù như vậy, Phàn Kha vẫn cảm thấy cái chết của Từ Tử Minh cùng hai vụ án giết người hiện giờ có quan hệ mật thiết, hiện giờ án mạng trên tay vẫn luôn không có bất kì cánh cửa đột phá gì, lâm vào ngõ cụt trở thành án treo, hiện giờ chỉ có thể ở trên người Hạ Vũ San tìm kiếm một cánh cửa đột phá ——

Nếu, mục tiêu kế tiếp của hung thủ như lời cô ấy nói.

……

Phòng khách, không khí có chút áp lực.

Lưu Vũ vẫn luôn đánh giá khắp nơi trong phòng ở của Tô Vãn, mà Phàn Kha lại đang ngồi ở trên sô pha vẻ mặt mỉm cười nhìn Tô Vãn.

“Hạ tiểu thư, cô đừng quá khẩn trương, chúng tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi, lời nói của Lưu Vũ cô ngàn vạn đừng để ở trong lòng, cái chết của Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao chúng tôi còn đang điều tra, trước mắt chứng cứ cũng không đủ để xác nhận cái chết của các cô ấy có quan hệ với Từ Tử Minh, nhưng, tôi muốn mạo muội hỏi cô một chút về chuyện của Từ Tử Minh, cô không ngại chứ?”

“Tôi không ngại. Tử Minh anh ấy cũng đã không còn nữa, tôi còn có cái gì để để ý?”

Tô Vãn rũ con ngươi ngữ khí có chút bi thương.

“Thật ra, tôi cùng anh ấy ở bên nhau cũng chưa được lâu, Tử Minh cũng không nói với tôi chuyện trong nhà cùng chuỵên công ty của anh ấy, anh ấy thích nghe tôi ca hát, khi đó anh ấy còn cố ý thuê một phòng thu âm tư nhân, chúng tôi thường xuyên đi nơi đó hẹn hò, anh ấy đàn dương cầm, tôi ca hát. Đó là……chuyện tốt đẹp nhất.”

Được rồi, Tô Vãn thừa nhận đây đều là Hạ Vũ San viết trong nhật ký, cô hiện tại bất quá chỉ đang kể chuyện xưa của người khác mà thôi.

Chuyện xưa của tài tử giai nhân, thật ra rất lãng mạn, đáng tiếc trước sau như một chính là có kết cục bi kịch.

Nghe Tô Vãn nói, Phàn Kha cũng không tự chủ được khẽ gật đầu, hắn từ chỗ Dương Nghị cũng hiểu biết qua chuyện của Từ Tử Minh cùng Hạ Vũ San, lúc này lời cô nói cùng Dương Nghị nói với mình cơ bản là giống nhau.

Phàn Kha cũng không nghĩ tới đường đường là đại công tử Bách Xuyên, cư nhiên còn là một người đam mê văn nghệ?

“Hạ tiểu thư, Từ Tử Minh có nói với cô chuyện tình cảm mà hắn đã trải qua không? Ví như chuyện hắn cùng các cô gái như Lâm Lộ Lộ, hoặc là, thời điểm cô cùng hắn ở bên nhau có người nào thường xuyên tìm hắn hay không, quấy rầy hắn?”

“Không có.”

Tô Vãn chậm rãi lắc đầu: “Năm nay tôi rất bận, mỗi lần thời gian ở bên anh ấy đều rất ngắn, hơn nữa Tử Minh cũng không hy vọng chuyện của chúng tôi bị người khác biết.”

“A?”

Nghe Tô Vãn nói, Phàn Kha theo thói quen giơ tay sờ sờ cằm, nếu quyết định ở bên cạnh người mình yêu cả đời, vì sao hắn còn sợ người khác biết chuyện của bọn họ chứ?

Người mà hắn đang sợ hãi cùng kiêng dè, là ai?

Từ Tử Minh hắn, ẩn giấu bí mật gì?

Mà bí mật này theo hắn tử vong, cứ như vậy bị chôn dấu thật sâu sao?

~~~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui