Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Vãn cùng Tô Duệ đến, làm thôn nhỏ luôn luôn yên lặng tường hòa lập tức vô cùng náo nhiệt lên.

Trương giáo đầu khả năng không biết Tô Sạn là ai, nhưng người Tô gia thôn làm sao không biết thiếu chủ của nhà chính tên gọi Tô Sạn chứ?

Biết Tô Vãn thế nhưng đem Tô Sạn mời trở về, không, là mang về, lão thôn trưởng của Tô gia thôn lập tức chống quải trượng dưới sự nâng đỡ của cháu trai run run rẩy rẩy ra nghênh đón.

Đối với người Tô gia thôn, Tô Duệ cũng thu liễm một thân nhuệ khí của mình, đối với mỗi người đều thực ôn hòa có lễ, cái này làm cho người trong thôn đều thụ sủng nhược kinh, nói đến người ở nhà chính mỗi ba năm đều sẽ đến các chi nhánh chọn lựa một lần người trẻ tuổi có tiềm lực, mỗi một lần tới, người nào không phải vênh váo tự đắc lỗ mũi hướng lên trời?

Trong mắt người ở trong thôn các thiếu gia tiểu thư ở nhà chính là cao không thể chạm tới, nhưng ấn tượng Tô Duệ cho bọn họ lại hoàn toàn tương phản, hắn ưu nhã quý khí nhưng lại vô cùng bình dị gần gũi, hơn nữa bản thân Tô Duệ có diện mạo tuấn mỹ, bộ dáng cười rộ lên càng làm người ta rất khó tâm không sinh hảo cảm.

Hôm nay vốn dĩ chính là ngày được mùa, hơn nữa Tô Vãn cùng Tô Duệ về đến, lão thôn trưởng lâm thời quyết định ở trong thôn tổ chức yến hội lửa trại, mà con heo rừng đánh được hôm nay liền thành đồ ăn chủ yếu cho buổi tối.

Người phụ trách đem toàn bộ thịt heo rừng nướng chín chính là Tô Thanh.

Hai năm trôi qua, hiện giờ Tô Thanh cùng thiếu niên trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có nhiều biến hóa, tuy rằng cũng thường xuyên ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, nhưng làn da Tô Thanh so với đệ đệ Tô Xuyên của mình trắng hơn rất nhiều, thời điểm hắn mặc kính trang thợ săn thoạt nhìn thực gầy yếu giống như là thư sinh, nhưng khi hắn cầm lấy cung tiễn vén tay áo lên, ngươi liền sẽ phát hiện ánh mắt hắn tràn đầy sắc bén mũi nhọn, mà hai tay hắn cũng đặc biệt tinh tráng hữu lực.

Nhóm tiểu tử trẻ tuổi trong Tô gia thôn không ít, nhưng mà Tô Thanh xem như người xuất sắc nhất trong đó, ở trong thôn hắn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mấy năm nay Tô Thanh vẫn luôn vùi đầu khổ luyện tiễn kỹ của mình, đối với bất luận kẻ nào thông báo cũng đều cự tuyệt.

Thời gian lâu rồi cô nương chủ động tìm hắn liền ít đi.

Thật ra, cũng chỉ có Tô Xuyên biết tâm ý của ca ca mình, ca ca hắn…… Trong lòng không bỏ xuống được Tiểu Vãn tỷ.

“Ca, ta tới giúp huynh. ”

Tô Xuyên không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau Tô Thanh, vừa nói, một bên đã rút ra chủy thủ sắc bén tùy thân mang theo của mình.

Lúc này khoảng cách bắt đầu tiệc tối còn có một đoạn thời gian, đại đa số người đều vây quanh Tô Vãn cùng Tô Duệ hỏi thăm bọn họ chuyện Mai Đặc thành cùng Tô gia.

Đối với tò mò của mọi người, Tô Duệ cũng không chê phiền, từ trước đến nay hỏi gì đáp nấy.

Sân sau cùng náo nhiệt phía trước so sánh mà nói có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.

“Đệ làm sao không đi phía trước xem náo nhiệt?”

Tô Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đệ đệ mình, hắn biết đệ đệ nhà mình thật ra rất muốn tới Mai Đặc thành, muốn làm triệu hoán sư.

Thật ra, ai mà không muốn chứ?

Ánh mắt Tô Thanh hiện lên một tia phức tạp, ngay sau đó lại quy về bình tĩnh.

“Cũng không có gì đẹp, còn không phải là đại thiếu gia của nhà chính sao? Hắn, hắn chính là…… Chính là xuất thân tốt hơn so với chúng ta.”

Tô Xuyên suy nghĩ nửa ngày, có chút vụng về trả lời đại ca nhà mình một câu.

“Đệ nha.”

Nghe đệ đệ mình nói, Tô Thanh hơi lắc lắc đầu: “Đừng nói chuyện lung tung, người kia, hắn…… Rất mạnh.”

Tô Thanh ở thời điểm Tô Duệ cùng Tô Vãn tiến vào ánh mắt đầu tiên nhìn đến không phải Tô Vãn, mà là Tô Duệ.

Trực giác thợ săn nói cho hắn, nam nhân kia, vô cùng nguy hiểm.

Cho dù vứt bỏ thân phận triệu hoán sư, hắn cũng là một võ giả rất mạnh, Tô Thanh cảm giác được trên người hắn có sát khí dày nặng không hòa tan được.

Có lẽ, cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể làm cho Tô Vãn kiêu ngạo cam nguyện cúi đầu?

Bên môi Tô Thanh có chút chua xót, mấy năm nay hắn vẫn luôn rất nỗ lực, cho dù bị phán định đời này cũng không thể trở thành triệu hoán sư, hắn vẫn luôn trộm nỗ lực.

Hắn, chỉ muốn gần nàng hơn một chút, gần một chút là được.

Đáng tiếc, lần này gặp lại nhau, Tô Thanh mới đột nhiên phát hiện, khoảng cách của mình cùng nàng đã quá xa, xa đến cùng cực cả đời đều đuổi theo không kịp bóng dáng của nàng.

Này, chính là số mệnh sao?

Giữa thiên tài cùng phế sài, không thể nghịch chuyển số mệnh?

“Ca, đại ca?”

Nhìn thấy Tô Thanh cầm chủy thủ nửa ngày không nhúc nhích, Tô Xuyên một bên nhịn không được kêu hắn hai tiếng: “Tiểu Vãn tỷ lần này trở về nói muốn mời mọi người đi Mai Đặc thành uống rượu mừng của tỷ ấy, ca ca, huynh đi không?”

“Vì sao không đi?"

Nghe đệ đệ mình nói, Tô Thanh phục hồi tinh thần lại, đạm đạm cười: “Ta còn chưa từng đi đến Mai Đặc thành đâu, đời này có lẽ chỉ có cơ hội lúc này thôi?”

…………

Ban đêm sơn thôn yên lặng mà tốt đẹp, ở bên một đống lửa trại lớn, toàn bộ người trong thôn người hát người nhảy ăn ăn uống uống, đây là buổi tối náo nhiệt nhất Tô gia thôn năm nay.

“Ăn ngon không?”

Tô Duệ một tay ôm lấy eo Tô Vãn, ánh mắt dừng ở trên mâm thịt heo rừng của cô, cho dù Tô Thanh một câu cũng không nói với Tô Vãn nhưng mâm thịt này thực rõ ràng không giống với người khác, Tô tướng quân thực khó chịu.

“Huynh muốn ăn?”

Tô Vãn quay đầu, giơ tay liền dùng cái nĩa lấy một miếng thịt phóng tới bên môi Tô Duệ: “Tới, ngoan, há mồm.”

“Ngô.”

Tô Duệ ăn một ngụm, hương vị quả nhiên, hừ hừ, cũng chẳng ra sao.

“Muội thích ăn, trở về ta làm cho muội ăn còn ngon hơn.”

Tô Duệ đem thịt trong miệng ăn sạch, nhịn không được lại dựa vào bên tai Tô Vãn thân mật nói nhỏ một câu.

“Được rồi, biết trù nghệ của huynh lợi hại, đầu bếp Tô, huynh hôm nay ăn giấm cái gì? Người ta nhớ kỹ trong lòng hắn chỉ là thanh mai trúc mã.” Nhìn thấy đôi mắt nhỏ của nam nhân mình ghen, Tô Vãn nhịn không được cười nói một câu.

Người trong lòng Tô Thanh là Tô Vãn, nhưng không phải Tô Vãn hiện tại.

"Cho dù trong lòng hắn là Tô Vãn lúc trước, nhưng hiện tại hắn nhìn lại là muội.”

Tô Duệ nắm thật chặt tay mình, ngữ khí có chút trầm thấp.

Hắn không thích ánh mắt Tô Thanh nhìn Tô Vãn, rõ ràng đạm nhiên không có một tia đặc thù như vậy, nhưng hắn vẫn từ ánh mắt bình tĩnh kia đọc ra được thâm trầm quyến luyến.

Một nam nhân có bao nhiêu yêu thương một nữ nhân, từ ánh mắt hắn nhìn cô ấy là có thể nhìn ra một vài phần.

Tô Thanh rất yêu Tô Vãn, điểm này Tô Duệ thực xác định.

Hơn nữa, Tô Thanh này……

Tóm lại, hắn cho Tô Duệ cảm giác, cùng những nhóm tình địch trước kia mang lại cho hắn hoàn toàn không giống nhau ——

Trên đời này có một loại tình địch, hắn vĩnh viễn đạm nhiên như nước, rồi lại vĩnh viễn không chỗ nào không có.

Loại người này, đều là tồn tại rất khó đối phó.

Suốt một buổi tối, Tô Duệ không ăn bao nhiêu, chỉ lo ở trước mặt mọi người biểu thị công khai quyền sở hữu của mình, trong chốc lát ôm eo nhỏ Tô Vãn một cái, trong chốc lát ôm ôm bả vai cô, sợ người khác nhìn không ra hai người bọn họ là một đôi.

Đối với hành vi ấu trĩ không có cảm giác an toàn của Tô tướng quân, Tô Vãn tuy rằng trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, trong lòng lại cảm thấy nam nhân nhà mình cho dù như thế nào cũng thật đáng yêu ~

Được rồi, hai người các ngươi không hổ là phu thê ~

……

Lửa trại tiệc tối tan, mọi người tự nhiên là ai về nhà nấy ai tìm mẹ người ấy, bởi vì nhà Tô Thanh cùng nhà Tô Vãn là hàng xóm, cho nên thời điểm trở về nhà hai người tự nhiên cũng là tiện đường.

Trước khi tiệc tối bắt đầu, Tô Duệ liền đem chuyện nhà chính phát ra lệnh triệu tập nói với lão thôn trưởng, lúc đầu Tô Nhai tự nhiên cũng đã phát lệnh triệu tập cho bọn họ, chỉ là lệnh bài kia bị Tô Duệ cất đi mà thôi, hắn chính là muốn cùng Tô Vãn tự mình đem tin tức này nói cho người trong thôn, hơn nữa hắn còn nương theo cái cớ mình muốn cùng Tô Vãn thành hôn, để toàn bộ người trong thôn đều đến Mai Đặc thành xem lễ.

Thú triều rất nhanh liền tới, Tô gia thôn ở núi lớn tự nhiên khó có thể may mắn thoát khỏi, mà hiện giờ Tô gia Mai Đặc thành cũng đúng là rất cần người, hôm nay tuy rằng chỉ tiếp xúc mấy giờ ngắn ngủi, nhưng Tô Duệ cũng cảm giác được toàn bộ người trong thôn chất phác cùng kiên định, người có phẩm chất như vậy, mới đúng là người chân chính mà Tô gia yêu cầu ……

Nhà Tô Vãn ở phía đông của thôn, là một gian thạch ốc thực cổ xưa nhưng rất lớn, bởi vì trước kia trong nhà người nhiều, thạch ốc được phân cách thành vài gian phòng ngủ độc lập, hiện giờ, tuy rằng những cô con gái đều không ở nhà, nhưng toàn bộ phòng ở vẫn như cũ được phu thê Tô Đức dọn dẹp rất sạch sẽ.

“Đại thiếu, trong nhà hoàn cảnh đơn sơ, chúng ta cũng không có chuẩn bị cái gì, ngài ngàn vạn lần đừng để ý!”

Trở lại trong nhà mình, lão bà Tô Đức là Đổng Nguyệt lập tức pha cho Tô Duệ một ấm trà, trên khuôn mặt tràn đầy tang thương cũng mang theo tươi cười vô cùng giản dị.

“Đều là người trong nhà không cần khách khí, ngài là trưởng bối trực tiếp kêu con Tô Sạn là được.”

Tô Duệ đối mặt với nhạc phụ nhạc mẫu của mình tự nhiên cũng vô cùng khách khí.

Lại nói tiếp hắn cùng Tô Vãn ở bên nhau lâu như vậy, hắn cũng gặp qua vài “Nhạc phụ nhạc mẫu”, trừ bỏ đôi cực phẩm Tô Kiến Quân cùng Lý Mỹ Quyên kia, đối với những nhạc phụ nhạc mẫu này của mình, Tô Duệ còn tính là vừa lòng.

Lúc này Tô Duệ cười đặc biệt chân thành, mà Đổng Nguyệt nhìn thấy Tô Duệ cười, biểu tình trên mặt cũng càng thêm hiền lành: “Vậy ta đây kêu con là Tô Sạn, con cùng Tiểu Vãn cũng mệt mỏi cả một ngày, ta giúp con dọn dẹp cái phòng, con cũng sớm nghỉ ngơi một chút!”

“Không cần như vậy phiền toái.”

Tô Vãn một bên giơ tay kéo lại tay mẫu thân mình.

“Huynh ấy ngủ với con, nương không cần chuẩn bị phòng riêng cho huynh ấy.”

Đổng Nguyệt:……

“Khụ khụ.”

Tô Đức một bên nhìn thấy lão bà mình sững sờ ở nơi đó, nhịn không được ho khan một tiếng đem bà kéo đến bên người mình.

“Chúng ta già rồi cũng không thể thức đêm, Tiểu Vãn, nếu như vậy con chiếu cố Tô Sạn nhiều một chút, ta và nương con về phòng trước.”

“Vâng, đã biết.”

Tô Vãn gật gật đầu, vẫn luôn nhìn theo phu thê Tô Đức rời đi, chờ đến hai người về tới phòng mình, Tô Vãn nhịn không được ngước mắt nhìn Tô Duệ: “Thế nào?”

“Ách, thạch ốc cách âm không tồi, vợ, buổi tối chúng ta……”

“Hửm?”

Tô Vãn nheo nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Tô Duệ: “Đang nói chính sự với huynh đấy!”

“Ừ.”

Tô Duệ hướng về phía vợ nhỏ mình giảo hoạt cười: “Nhìn ra được nương của muội hoàn toàn không có linh lực, cha muội tuy rằng cũng là người thường, nhưng hắn hẳn từng tu luyện qua.”

“Nói cách khác, cha ta năm đó có thể là một vị triệu hoán sư, chỉ là sau này lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà ông ấy bị phế bỏ tu vi?”

Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn nhịn không được suy đoán một câu.

Đối với cảm giác lực của Tô Duệ, Tô Vãn luôn luôn cực kì yên tâm, chỉ cần là đôi mắt Tô Duệ đảo qua, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

“Không sai chính là như vậy.”

Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ cũng gật gật đầu —— xem ra Tô Đức thật là một người có chuyện xưa đây..

~~~~~~

Anh là trùm ăn giấm rồi. =]]]

Tự nhiên ta nghĩ Tô Thanh là Sách ca nhà mình chứ.))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui