Editor: Do_oi96.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
Vốn khuôn mặt đã ốm yếu, hiện giờ nhắm mắt rũ mi, nhìn qua lại càng thêm suy yếu.
Hiên Viên Vĩnh Hạo gác đầu trên vai Tô Yên, khóe môi không nhịn được lại nhướng lên.
Đương nhiên, nếu ý cười không rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ càng chân thật hơn.
Nhưng Tô Yên lại không thấy được.
Tô Yên ra tay, không chỉ khiến mọi người khiếp sợ đến cả Âu Dương Linh cũng kinh ngạc sau đó lại càng hận nghiến răng.
Tỳ nữ này, trước va chạm nàng ta, không những không lấy cái chết tạ tội, hiện giờ còn dám làm ái hổ của nàng ta bị thương?Nếu là hôm nay không giết tỳ nữ này nàng ta khó nguôi giận!Ánh mắt Âu Dương Linh thay đổi mấy lần, cuối cùng, bình tĩnh xuống, trên mặt lần nữa lộ tươi cười “Hiên Viên quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, một tỳ nữ, cũng có thân thủ như vậy, bội phục, bội phục.
”Theo sau lời nói lại chuyển thái độ “Không biết vị cô nương này, có dám đi lên so tài với ta một chút? Nếu bản công chúa thua, khoing nói hai lời, thành tâm kính nể Hiên Viên quốc.
Nếu ngươi thua phải vì việc đả thương ái hổ của ta, trả giá đại giới.
”Rõ ràng trông giữ mãnh hổ kia không nghiêm, để nó lung tung đả thương người, hiện giờ, thế nhưng lại là tỳ nữ sai.
Thật sự quá kiêu ngạo!Bất quá, Hiên Viên Hoành Hoa lại không cho là vậy.
Bởi vì việc mất mặt trước đó, nghĩ đến hiện tại.
Thật vất vả nhìn thấy cơ hội tìm lại mặt mũi, sao có thể từ bỏ?Ông ta chụp thật mạnh lên tay vịn long ỷ, cao giọng “Hảo! Đã là thành ý của công chúa, vậy thì! ”Ông ta cũng không biết Tô Yên, chỉ là thấy Tô Yên thân cận với Hiên Viên Vĩnh Hạo, có vẻ là bảo hộ hắn.
Dừng một chút, nói “Vậy thì tỷ thí.
”Hoàng đế bệ hạ lên tiếng, sao có người dám từ chối?Chỉ là Hiên Viên Vĩnh Hạo lại không buông tay khỏi eo Tô Yên.
Thanh âm trầm thấp, “Nếu ngươi không muốn, có thể không so.
”Cũng không thèm để ý mệnh lệnh của phụ hoàng hắn, thậm chí mí mắt cũng không động một chút.
Tỳ nữ này của hắn có chút ngốc, nếu bị khi dễ, đem cô công chúa kia thiên đao vạn quả cũng không đủ.
Nếu không muốn so, hắn tất nhiên sẽ bảo hộ.
Tô Yên nhìn công chúa trên đài kia cùng với ánh mắt quan sát của mọi người, nhỏ giọng nói “Không sao, ta không sợ nàng ta.
”Nghe lời này, Hiên Viên Vĩnh Hạo lưu luyến buông tay.
Tô Yên đứng dậy, làn váy lay động bước lên đài cao.
Sắc trời tối đen, chỉ có ngọn đuốc chiếu rọi, trên đài cao ánh lửa lập loè.
Âu Dương Linh vuốt ve Bạch Hổ bên người, nhuận mao trấn an cảm xúc của nó.
Theo bước chân chuyển động, kim sắc lục lạc vang lên phá lệ thanh thúy.
Sau đó, nâng tay lên, chỉ vào các binh khí đao, thương, kiếm, kích phía xa “Đao, thương, côn, bổng, búa, rìu, chuỳ sắt, chọn một cái đi.
”Tô Yên nghiêng đầu nhìn qua, sau đó yên lặng bước xuống đài, đi đến giá treo binh khí.
Tô Yên đứng ở đó do do dự dự một lúc lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng “Ký chủ? Cô chọn cái cô dùng giỏi nhất”Tô Yên nhìn từ đầu tới cuối một lần, “Ta không dùng những thứ này.
”“Ân? Cái gì?? Ký chủ chưa dùng qua sao?”“Không có”Tô Yên thành thành thật thật thừa nhận.
Trước giờ cũng không có lang bạt khắp nơi? Sao lại dùng mấy thứ này?Thời điểm cọ tới cọ lui, tầm mắt bỗng nhiên chú ý đến roi ở chỗ kia.
Phẩm chất bất đồng, kiểu dáng bất đồng.
Có lẽ là nhìn qua các loại roi dài.
Sau đó, nhìn đến một cái hoa văn đen đỏ, thô như cánh tay treo ở chỗ đó, hoa cả mắt, nếu không phải đầu rắn ở đàng kia ‘tê tê’ lè lưỡi ra, thật đúng là tưởng cái roi.
.